Cầu Vồng Tình Yêu - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Cầu Vồng Tình Yêu


Phần 24


– Anh Minh à – Trên chiếc ghế đá giữa công viên 23/9, một cô gái khá trẻ trung và xinh đẹp nhìn vào người đàn ông bên cạnh với ánh mắt lo lắng.
– Có chuyện gì vậy em yêu?
– Em… em có thai rồi.
– Có thai à? Chắc chắn chứ em? – Hình như không để ý lắm đến lời cô gái, anh ta móc điếu thuốc ra và châm lửa.
– Chắc chắn rồi đó anh. Em thấy trong người là lạ, hôm qua đi khám thì kết quả là mang thai hơn tháng rồi. Điều đáng nói là … là thai hai nhịp tim đó anh.
– Hai nhịp tim là sao?
– Các bác sĩ nói là… là thai đôi đó anh. Em mang thai hai đứa.
– Chuyện! – Người đàn ông giễu cợt.
– Chuyện đến nước này mình tính sao hả anh?
– Tính sao là tính sao? Mang thai là chuyện của cô chứ liên quan gì đến tôi đâu mà cô hỏi tôi.
Lời nói của người đàn ông làm cô gái xê xẩm mặt mày:
– Anh… anh nói thế là có ý gì?
– Tôi nói thật với cô nhá, cô ngủ với tôi có vài lần làm sao có thể kết luận đứa con trong bụng cô là con tôi được? Huống hồ lần quan hệ nào tôi cũng đều xuất ra ngoài, vậy thì làm sao có thể mang thai nào?
– Anh… – Cô gái choáng váng – Vậy là… vậy là anh không thừa nhận đứa con trong bụng tôi là huyết nhục của anh hả?
– Của thằng này thì thằng này nhận, còn không phải của thằng này thì đừng hòng. Cô đừng có mà ăn ốc bắt tôi đổ vỏ.
– Anh… Anh đúng là thằng Sở Khanh! Uổng công tôi yêu anh thật lòng! Đồ… Đồ Sở Khanh! Đồ Trần Thế Mĩ!
Người đàn ông cười khẩy:
– Tôi Sở Khanh cũng còn hơn cô, cái thứ con gái lăng loàn! Cô đừng tưởng tôi không biết, trong khi cận kề tôi thì cô còn giao du với biết bao thằng đàn ông khác. Ngủ cho lắm vào, sướng cho lắm vào giờ cái bụng nó trương lên rồi định vác mặt ăn vạ thằng này hả? Mơ đi cưng!- Anh… – Cô gái đứng họng đến không thể nói được lời nào – Anh… Anh dám…
– Chứ không phải sao? Cái cô cần là tiền chứ cô yêu quái gì tôi mà giờ ở đó giả bộ ngây thơ với đau khổ. Thằng này á, xin lỗi, tôi cứ phỉ nhổ vào cái bản mặt của cô. Gái đĩ không biết giữ thân dính bầu thì ráng mà chịu đi, đừng có làm cái vẻ mặt đau khổ, không ai tin cô đâu.
Người đàn ông nói rồi gạt tay cô gái đứng lên bỏ đi. Được vài bước, như nhớ ra điều gì, hắn ta đứng lại, rút ví, lấy ra mấy tờ 500 nghìn xanh ngặt quẳng về phía cô gái:
– Tôi chỉ có ngần này thôi, dùng nó mà đi giải quyết đi. Từ nay có ngủ với giai thì cũng nên khôn ngoan hơn một chút.
– Thằng chó! Thằng Sở Khanh đểu giả! – Cô gái chửi to với tất cả bực tức trong người.
Cô gái đó tên là Hường, là một người con gái nổi tiếng ăn chơi trong đất Sài Thành này. Cô yêu Minh, chung chạ với hắn không biết bao nhiêu lần vậy mà bây giờ mang thai tên Minh lỡ lòng đối xử với cô y chang một ten Sở Khanh như vậy. Bây giờ Hường biết phải làm như thế nào? Cô yêu Minh chân thật. Vì Minh, cô đã cãi lời ba mẹ đến nước bị ba mẹ tống ra khỏi nhà. Bây giờ bụng mang dạ chửa, cô biết phải làm sao?
Những giọt nước mắt lăn dài trên má khi ngẫm cho thân phận phụ nữ đắng cay cơ cực. Uất ức, đau khổ, Hường lang thang ra bờ sông và nhảy xuống.
“ Tõm!” – Tiếng người trầm mình xuống nước làm Quân giật mình. Vội vã dựng chống xe, anh nhảy xuống theo ngay lập tức.
Đưa được Hường lên bờ thì Quân cũng gần như kiệt sức, nằm vật ra bãi đất ven sông. Bên cạnh, Hường sặc thốc sặc tháo nôn ra biết bao nhiêu là nước rồi cũng dần dần tỉnh lại.
Cứu người đâu thể cứu nửa chừng thế nên hôm ấy, khi nghe Hường khóc lóc nói là không có nhà để về nữa thì Quân mủi lòng chở Hường về nhà luôn.
– Sao rồi? Giờ thì kể cho tôi nghe sao cô lại dại dột mà nhảy sông tự tử thế? – Quân hỏi Hường khi bà Như đã giúp Hường thay quần áo và nấu cho Hường bát mì ăn lót dạ.
– Em… – Hường sụt sịt – Ba mẹ em muốn em lấy chồng Hàn Quốc nhưng em không chịu. Vậy là… vậy là ba mẹ em đuổi em ra khỏi nhà. Em… em đau khổ quá nên… nên… – Hường đóng kịch một cách điêu luyện.
– Rõ khổ! – Bà Như thở dài – Ép dầu ép mỡ ai lỡ ép duyên. Thôi mọi chuyện cũng lỡ rồi con cũng đừng buồn nữa. Đợi vài ngày con về là ba mẹ con sẽ hiểu cho con thôi mà. Ba mẹ nào mà chẳng thương con.
– Con… – Hường nức nở – Thực sự là con không muốn sống một chút nào hết. Sao… sao anh không để em chết quách đi còn cứu em làm gì? Bây giờ… bây giờ em biết phải làm như thế nào đây? Ba mẹ em đuổi em đi, có nhà mà em không thể về, bác và anh bảo con phải đi đâu, phải làm gì bây giờ đây?
Quân và bà Như đưa mắt nhìn nhau ái ngại. Đúng là rõ khổ!
– Thế này đi – Quân lên tiếng – Tối nay cô ở đây ngủ tạm với mẹ tôi một đêm. Ngày mai tôi sẽ cho cô vay ít tiền mà thuê trọ sau đó co kiếm công việc gì đó mà làm. Đừng có hở tý ra là đòi sống đòi chết như thế.
– Dạ! – Hường sụt sịt – Em cảm ơn anh!
Quân thở dài rồi đứng dậy bước vào phòng ngủ. Làm việc cả ngày mệt đến lử cả người lại cộng thêm chuyện cứu người nhảy sông này nữa, giờ anh chỉ muốn lăn ra giường ngủ luôn một giấc cho hết mệt.
Hôm sau Quân cho Hường vay chút tiền, giúp Hường thuê một căn phòng trọ nho nhỏ. Anh còn giúp cô xin việc làm tại một quán cà phê mà anh quen biết.
Cả một thời ăn chơi, giao du với biết bao nhiêu là đàn ông lắm tiền nhiều của nhưng thật sự mà nói Hường chưa từng gặp được người đàn ông nào lại có vẻ tốt bụng, chính trực mà cũng vô cùng đẹp trai như Quân. Như một kẻ chết đuối may mắn vớ được cọc, một tia hy vọng, một niềm mong ước dần dần nhen nhóm lên trong cuộc sống tối tăm của Hường.
Một tuần sau đó, lấy lí do là sinh nhật mình, Hường gọi điện cho Quân:
– A lô, anh Quân ạ!
– Ừ, tôi Quân đây, có chuyện gì không cô Hường?
– Dạ, tối nay anh có bận gì không ạ?
– Tối nay hả? Ừm… cũng không. Có chuyện gì không thế?
– Dạ tối nay là sinh nhật của em đó, em cũng chẳng mời ai, chỉ có anh là ân nhân cứu mạng của em nên nếu anh không bận em có thể mời anh đến dự sinh nhật của em được không ạ?
Quân đưa ánh mắt nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu:
– Ừ, vậy thì tôi sẽ đến. Đợi tôi nửa tiếng nữa được không?
– Dạ được! Em cảm ơn anh!
Hường mỉm cười hài lòng rồi tắt máy.
Quân đến phòng trọ của Hường thì đúng là không thấy Hường mời ai cả. trên chiếc bàn nhỏ vẻn vẹn một chiếc bánh sinh nhật, vài đĩa hoa quả, mấy đĩa bánh kẹo và hai chai rượu ngoại. Mỉm cười, Quân ấn nhẹ vào tay Hường món quà sinh nhật.
– Chúc cô sinh nhật vui vẻ!
– Dạ em cảm ơn anh! – Hường mỉm cười hạnh phúc.
Quen Hường đã gần nửa tháng nhưng Quân vẫn xưng hô vói Hường là tôi với cô đầy khách sáo. Có lẽ trong việc giao du với bạn gái thì hầu hết các chàng gay đều xưng hô là tôi với cô thì phải. và việc xưng hô này càng làm cho Hường thấy toát lên ở Quân một vẻ lịch sự mà chưa chàng trai nào cô thấy được. Mặc cho vẻ đẹp lộng lẫy của Hường, mặc cho những lời nói đầy ngọt ngào âu yếm, Quân vẫn cư xử với Hường đầy nhã nhặn như một… chính nhân quân tử ấy.
Buổi sinh nhật đó là buổi sinh nhật đáng nhớ và cũng là buổi sinh nhật đáng sợ nhất mà Quân từng tham dự. Mặc dù Quân đã nói với Hường là mình không uống được nhiều rượu nhưng với sự gượng ép hay nói đúng hơn là với mưu mô dàn dựng sẵn trong đầu của Hường, Quân làm sao có thể dễ dàng từ chối? Hết ly này đến ly khác, anh uống, uống nhiều đến mức chẳng mấy chốc anh gục ra bàn, bất tỉnh.
Thế là âm mưu của Chuyện tình Lan và Điệp được lặp lại một cách vô cùng hoàn hảo. Sáng ra Quân mở mắt, anh hốt hoảng giật mình khi Hường đang nằm trọn trong vòng tay anh. Đáp lại vẻ mặt đầy lo lắng và sợ hãi của Quân thì Hường chỉ giả bộ đỏ mặt mà mỉm cười e thẹn:
– Đêm qua… anh uống say quá… làm em…
Quân hốt hoảng vùng dậy, ôm lấy quần áo rồi chạy ra khỏi phòng Hường như ma đuổi. Cả cuộc đời anh chưa bao giờ gần con gái.
Từ hôm đó Quân không bao giờ đến phòng trọ của Hường nữa. Trong lòng anh lúc nào cũng cầu trời khấn phật rằng mọi chuyện như thế là xong, không còn chuyện gì tệ hại hơn thế có thể xảy ra được nữa.
Nhưng Quân làm sao có thể thoát được lưới tình mà Hường cố tình giăng sẵn?
Một tháng sau ngày sinh nhật giả, Hường gọi điện cho Quân:
– Anh Quân à, anh… anh có thể đến phòng em một chút được không? Em… em có chuyện này muốn chia sẻ với anh.
Giọng nói pha vẻ gì đó rất nghiêm trọng mà Hường cố tình giả bộ qua điện thoại làm Quân sởn da gà lo lắng. Anh ấp úng:
– Có… có chuyện gì sao Hường?
– Em… – Vẫn cái điệu bộ giả tạo đầy nghiêm trọng và sợ hãi, Hường diễn – Em thấy khó chịu trong người. Em… em đã đi khám bác sĩ. Em… em có thai rồi anh Quân ơi!
“ Bốp! “ – Cái điện thoại trên tay Quân rơi xuống nền nhà.
Ngay sau đó Quân đến phòng trọ của Hường, lo lắng chở Hường vào bệnh viện Quận 6.
– Vâng, chị ấy đã mang thai, hơn thế nữa lại là thai đôi. Chúc mừng anh chị nhé! – lời chúc mừng của bà bác sĩ già làm đất trời dưới chân Quân như sụp xuống.
Giá như Quân có thể có được một phần thôi cũng được bản tính Sở Khanh của lão Minh thì mọi chuyện tốt đẹp như thế nào. Sự trơ trẽn và giả tạo của Hường sẽ không bao giờ đạt được kết quả tốt đẹp như Hường mong muốn. Nhưng đằng này Quân nhà ta không như thế.
– Mọi chuyện đến nước này thì còn cách nào khác hả Quân? – Bà Như buông giọng thở dài – Thôi thì cũng coi như là cái duyên cái số. Con cưới cái Hường đi, có cháu nội nối dòng nối dõi thì ba con ở trên trời cũng vui và mãn nguyện.
Quân bực tức mím môi đấm tay vào khung cửa sổ. Sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này cơ chứ? Đúng là làm phúc phải tội, làm ơn mắc oán, các cụ dạy chẳng có bao giờ sai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN