Cầu Vồng Tình Yêu - Phần 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Cầu Vồng Tình Yêu


Phần 25


Nửa tháng sau Quân chính thức cưới Hường làm vợ. Một đám cưới mà Quân và bà Như hoàn toàn không mong muốn.
Sau gần chục năm tưởng chừng như con tim đã hoàn toàn chai sạn thì bây giờ tin mừng của ai đó theo gió cuốn đi tựa hồ như một lữa dao thật sắc bén lao đến cắm phập vào trong tim Phát. Máu và nước mắt một lần nữa quện lẫn với nhau chảy đầm đìa trên đôi mắt đau khổ tột cùng ẩn dấu sau cặp kính.
Kết hôn với Quân rồi Hường mới chính thức phát hiện ra mình đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng, đó là sự thờ ơ, lạnh lẽo từ Quân. Đêm tân hôn Quân và Hường nằm cạnh nhau nhưng Quân không hề động đến người Hường dù chỉ là một cái chạm tay nhè nhẹ. Những đêm tiếp theo và sau đó cũng y chang như vậy. Mỗi lần Hường đặt tay ôm ngang bụng Quân thì đều bị Quân gạt ra rồi trở mình quay mặt sang hướng khác. Hường dần dần nhận ra Quân không hề có một chút tình cảm gì với mình cả, có chăng đi nữa tất cả cũng chỉ là hai chữ trách nhiệm với bào thai mà cô mang trong bụng.
Cuối năm ấy Hường trở dạ, sinh đôi hai đứa con trai kháu khỉnh, đó chính là bé Cường và bé Vũ. Sự góp mặt của hai đứa trẻ khiến Hường càng cảm thấy mình càng ngày càng ra rìa trong ngôi nhà ấy. Bà Như và Quân sớm tối quấn quýt bên hai đứa trẻ mà không bao giờ để ý đến sự có mặt của Hường. Nhiều lần đi làm về khuya nhưng Hường không bao giờ nhận được những cú điện thoại, những dòng tin nhắn hỏi thăm từ Quân. Trở về nhà, Hường chỉ biết thở dài khi mẹ chồng đã ngủ. Phòng riêng, ba ba con Quân cũng ôm nhau ngáy khò khò chỉ có mâm thức ăn lạnh ngắt đậy lồng bàn kín mít là chờ đợi cô.
Chán chường, mệt mỏi, Hường buông xuôi chẳng quan tâm gì đến đời sống gia đình nữa. Sáng cô thúc ép hai đứa nhỏ dậy thật sớm, ăn sáng thật nhanh để cô chở đến trường cho hoàn thành nhiệm vụ. Trưa cô không về. Tối cô ghé qua tiệm cơm, mua vài ba suất cho bà Như, Quân và hai đứa nhỏ, coi như hoàn thành nhiệm vụ của một người vợ trong việc nữ công gia chánh rồi lại hối hả thay đầm, tô son, chát phấn vội vã đi ngay. Mẹ chồng không hài lòng con dâu, chồng không hài lòng vợ, vợ chịu không nổi chồng, điều đó làm cho gia đình Quân khó tránh khỏi tình trạng lời qua tiếng lại.
– Mẹ chưa từng thấy đứa con dâu nào nó lại hư như cái con Hường. Chỉ biết đi sớm đi tối chẳng biết chăm nom, lo lắng cho gia đình gì cả. Mày xem cả cái phố này có đứa con dâu nào như nó không? – Bà Như than vãn với Quân.
Hường đẩy cửa bước vào, nghe được toàn bộ lời chê bai của bà Như bèn bực tức ném cái sắc xuống bộ ghế sofa tạo thành tiếng rầm rồi chép miệng:
– Thì con đi làm sớm tối cũng là vì cái gia đình này đó cả thôi. Mẹ tưởng con sung sướng lắm khi phải cắm mày cắm mặt đi làm cả ngày lẫn đêm như thế này đấy à? Mẹ không hiểu cho con thì cũng đừng có mà trách cứ này nọ.
– Gớm, cái thằng Quân nó không thèm nói chứ còn tôi, tôi biết hết. Cô mà đi làm cái gì? Có mà sớm tối đi bồ bịch với trai thì có.
Ngay lập tức Hường giãy nảy lên:
– Anh Quân, mẹ anh… mẹ anh dám nói tôi như thế kìa!
– Chứ chẳng phải à? – Bà Như vẫn trong cơn bực bội – Ngày nào mà cô đi ra khỏi ngõ tôi chẳng nhìn thấy có thằng đàn ông xe hơi bóng lừ đón cô, đưa cô đi lại rước cô về? Cô không cặp kè với nó thì làm sao mà có chuyện đó hả? Cô qua mắt ai thì được chứ đừng hòng mà qua được mắt bà già này.
– Mẹ… Đến chồng con mà còn không xen vào chuyện riêng của con thì mẹ có quyền gì mà lên tiếng? – Hường cãi lại.
– Quyền gì à? Quyền làm mẹ chồng cô, được chưa? Tôi phải giáo huấn cô, không thể để thiên hạ chửi vào mặt tôi là tôi có con dâu mà không biết dạy.
– Mẹ chồng? – Hường bữu môi – Mẹ vẫn coi mẹ là mẹ chồng con cơ đấy! Vậy sao mẹ không hỏi xem con trai mẹ có thực sự là chồng của con không? Chồng cái nỗi gì? Chồng mà từ ngày cưới tới giờ chưa bao giờ nó chạm vào người con, chồng mà đêm nào cũng bật máy tính chat chít với trai. Con cứ phỉ nhổ vào!
– Cô! – “ Bét!” – Quân nghiến răng tát ngang mặt Hường làm Hường ngã vật ra nền nhà – Cô nói cái gì thế hả?
– Chứ không đúng sao? – Hường vênh mặt mỉa mai – Anh đừng tưởng anh là người thế nào con này không biết. Xin lỗi nhá! Chẳng qua là con này không thèm đụng đến cho nó bẩn tay thôi. Cái đồ gay mà còn ở đó bày đặt!
– Cô! – Quân sấn đến túm lấy ngực áo Hường, giơ tay lên chực tát.
– Đánh đi! Có giỏi thì đánh đi! – Hường vênh mặt thách thức – Đánh để cho con này thấy anh còn có một chút bản lĩnh đàn ông. Đánh đi! Đánh đi!
Quân bực tức buông tay khỏi ngực áo Hường rồi đứng dậy. Hường nhìn bà Như, mỉa mai:
– Mẹ có trách thì trách con trai mẹ ấy. Con trai mẹ không phục vụ nổi con này thì con này phải ra ngoài tìm trai thôi.
Nói rồi Hường đứng dậy, vớ lấy chiếc sắc trên ghế lao vội ra khỏi nhà mặc kệ bà Như và Quân chết chôn chân tại chỗ.
***************************
Một buổi sáng bà Như đang làm việc trong xí nghiệp thì chuông điện thoại reo:
– A lô, xin hỏi bác có phải là mẹ của anh Quân không ạ?
– Dạ vâng. Tôi là mẹ thằng Quân. Ai đấy? Có chuyện gì không ạ?
– Dạ cháu gọi điện báo cho bác biết là anh Quân đã bị tai nạn giao thông, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện Quận 6, tình trạng rất nguy kịch, bác hãy đến ngay đi ạ!
Tin dữ như sét đánh ngang tai, bà Như mặt cắt không còn giọt máu hớt hơ hớt hải chạy ra khỏi xí nghiệp vội vã bắt xe ôm đến bệnh viện Quận 6.
Đến nơi một hình ảnh khủng khiếp đập vào mắt bà. Trong phòng cấp cứu hai chân Quân đầm đìa máu. Biết bao nhiêu y bác sĩ xung quanh đang tất bật với dao kéo và thiết bị nhà thương.
– Trời ơi! Quân ơi! – Bà Như gào lên rồi quỵ xuống đất, ôm mặt khóc òa lên đau xót.
Cảm thương, vài người nhà của bệnh nhân gần đó đỡ bà đứng dậy, dùng hết lời lẽ chân thành an ủi, động viên. Phải mất một lúc lâu bà mới lấy lại được bình tĩnh. Nhớ ra Hường, bà móc điện thoại gọi cho con dâu:
– A lô, Hường hả con? – Giọng bà Như đầy đau khổ – Thằng Quân nó bị tai nạn giao thông rồi, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện Quận 6. Con… con đến ngay nha con!
Nhưng đáp lại với sự mong đợi của bà Như trong điện thoại, giọng Hường cười khẩy:
– Con rất tiếc con không thể đến được mẹ à. Việc đến nước này mẹ cứ bình tĩnh chăm sóc cho nhà con mẹ nhé. Con có việc phải đi công tác với anh Bình, trưởng phòng mới của con rồi, có khi đôi ba năm nữa con mới về cơ.
– Cô… cô…- Bà Như như điếng người với câu nói của Hường.
– Mà con cũng xin thông báo cho mẹ biết, số tiền vàng nhà mình tiết kiệm trong két sắt con xin vay tạm mẹ nhé, mắc công mẹ về không thấy tưởng mất trộm lại báo công an thì phiền phức. Chào mẹ! Con đi ạ!
– Cô! Cô! – Bà Như hét lên trong điện thoại – Cô là con rắn độc! Cô không phải là người! Cô là con rắn độc!
“ Tút tút tút!” – Tiếng điện thoại vang lên khô khốc.
– Con quỷ cái! Con khốn nạn! Trời ơi! Có nhà nào vô phước như nhà tôi thế này không? Quân ơi là Quân! – Qúa đau đớn bà Như lại gục xuống, ôm mặt khóc òa lên đau khổ.
*************************
– Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút vô! – Phát gắp miếng đùi gà ngon nhất bỏ vào chén bà Phương rồi hối hả và cơm vào miệng. Làm tăng ca đến hơn tám giờ tối mới về, cậu thật sự vừa mệt lại vừa đói.
– Ừ. – Bà Phương gật đầu nhè nhẹ rồi nhìn con trai với sắc mặt và khóe mắt không tránh khỏi nỗi buồn rầu. Thấy mẹ không truyện trò như mọi hôm, Phát ngước nhìn lên, cơm trong miệng cậu chững lại khi phát hiện ra sự khác lạ của mẹ:
– Ủa mẹ, có chuyện gì không ạ? Sao… – Cậu ngạc nhiên.
– Phát à – Bà Phương thở nhẹ – Mẹ có chuyện này, đáng lẽ ra định đợi con ăn cơm xong mới nói nhưng…
– Ủa, chuyện gì hả mẹ? Quan trọng không ạ?
– Chuyện… liên quan đến thằng Quân.
– Quân? – Phát chau mày ngạc nhiên. Đã hơn chục năm nay từ lúc cậu chuyển trường, cậu và mẹ không còn nhắc đến Quân nữa. Hôm nay mẹ cậu tự dưng nhắc đến Quân khiến cậu vừa ngỡ ngàng vừa lo lắng.
– Quân… Quân sao hả mẹ? Sao hôm nay mẹ lại nhắc đến anh ta thế?
– Ừm… Thằng Quân bị tai nạn giao thông hồi sáng Phát à.
“ Choeng! ” – Chén cơm trên tay Phát rơi xuống nền nhà vỡ tan tành sau câu nói của bà Phương.
– Nó hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện Quận 6, mẹ nghe người ta nói qua nói lại là…
Phát không còn nghe được mẹ cậu đang nói gì nữa. Hai tai cậu như ù đi, sắc mặt nóng ran lên và tim đập thình thịch trong lồng ngực. Đẩy vội chiếc ghế, cậu đứng lên chạy ra sân, ngồi lên chiếc xe máy cũ rồi xoay chìa khóa. “ Vù! “ – Chiếc xe máy lao đi với tốc độ chóng mặt.
– Phát! Phát! – Bà Phương chạy ra khỏi cửa gọi với theo – Chạy chầm chậm thôi con! Phát! Phát!
Khi Phát đến nơi thì Quân đã được phẫu thuật xong nhưng vẫn hôn mê nằm trong phòng cấp cứu. Trước dãy ghế chờ bên ngoài, bà Như ngồi co ro một mình, hai mắt sưng lên đỏ mọng.
– Bác, Quân thế nào rồi bác? – Phát hỏi ngay khi nhận ra bà Như ngồi đó.
Giật mình bởi giọng nói đột ngột vang lên, bà Như ngước nhìn. Trước mắt bà, Phát đứng đó, chờ đợi câu trả lời từ bà với sắc mặt không giấu nổi sự quan tâm lo lắng.
– Phát! – Bà bật ra âm thanh nhè nhẹ.
Vội vã ngồi xuống ghế, Phát nắm lấy hai bàn tay bà Như, nhìn bà lo lắng hỏi lại:
– Quân… Quân có sao không bác?
– Nó… nó bị taxi cáng gãy hai chân. Các bác sĩ đã phẫu thuật cho nó suốt bốn tiếng đồng hồ, giờ nó vẫn còn đang hôn mê Phát à. – Nói đến đây nước mắt bà Như lại ứa ra.
– Vậy… vậy các bác sĩ nói sao hả bác?
– Bác không biết. Họ chỉ nói là thằng Quân sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng, còn hai chân thì họ nói còn phải để theo dõi đã.
– Bác, không ảnh hưởng gì đến tính mạng là tốt rồi – Phát an ủi bà Như – Rồi hai chân Quân sẽ không sao đâu mà bác.
– Ừ – Rút khăn trong túi áo ra chấm nước mắt, bà Như gượng cười – Bác cũng chỉ hy vọng là thế.
– Cháu mới vừa từ xí nghiệp về xong. Đang ăn cơm thì mẹ cháu nói Quân bị tai nạn nên cháu lo quá vội đến đây ngay. Giờ nghe bác nói Quân không ảnh hưởng gì đến tính mạng là cháu yên tâm rồi.
– Ừ, bác cảm ơn cháu nhiều nha Phát! – Bà Như nhìn Phát với ánh mắt đầy cảm động.
– Dạ cũng không có gì đâu bác, chỗ bạn bè thâm tình…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN