Cầu Vồng Tình Yêu
Phần 26
Câu nói chực thốt ra nhưng Phát cố nuốt vào trong. Không biết sau cái đợt ấy Quân có còn coi cậu là chỗ bạn bè thâm tình hay không nữa. Tự nhiên cậu thấy chạnh lòng.
– Bác – Giờ mới nhận ra có một mình bà Như, Phát ngạc nhiên – Ủa, cô Hường đâu rồi hả bác?
– Nó… – Bà Như ngập ngừng. Thật sự bà không biết có nên nói ra chuyện nhà rối ren thế này cho Phát biết hay không nữa.
– Chắc cô ấy về nhà chăm sóc hai đứa nhỏ rồi hả bác?
– Hai đứa nhỏ? – Bà Như giật mình đứng phắt lên khỏi ghế – Thôi chết!
– Ủa, sao vậy bác?
Bây giờ bà Như mới nhớ ra bé Cường và bé Vũ vẫn đang ở cổng trường. Hường bỏ theo trai, Quân bị tai nạn còn bà thì ngồi đây, vậy ai là người đón hai đứa trẻ?
– Chết rồi Phát ơi! – Bà Như nói trong sắc mặt lo lắng – Bác mải lo cho thằng Quân quá mà không hớ gì đến hai đứa nhỏ hết. Chắc chúng vẫn ở cổng trường đó Phát. Phát, cháu mau giúp bác đến cổng trường đón hai đứa trẻ nhanh lên. Trời ơi!
– Ủa, vậy… vậy mẹ chúng đâu? Sao chưa đón chúng? – Phát càng ngạc nhiên.
– Nó bỏ theo trai rồi! – Bà Như không nén nổi như gào lên – Phát ơi, giúp bác đi mà Phát! Nhanh lên! Mau đi đón hai đứa nhỏ giúp bác đi mà Phát!
– Dạ! Dạ!
Phát gật đầu hối hả rồi vội vã chạy ra bãi đỗ xe của bệnh viện.
***************************
– Anh ơi! Sao tối rồi mà mẹ mãi chưa đến đón anh em mình vậy anh? Em sợ lắm! Hu hu hu hu!
– Anh cũng sợ lắm! Hu hu hu hu! Mẹ ơi! Ba ơi! Sao ba mẹ không đến đón anh em con vậy? Hu hu hu hu!
Phát dừng xe trước cổng trường Tiểu Học Lê Đình Chinh. Trong ánh đèn cao áp sáng rực cậu ngay lập tức nhìn thấy bé Cường và bé Vũ đang ngồi trên bệ bồn hoa nắm lấy tay nhau rưng rức khóc.
– Cường, Vũ! – Phát thốt lên vui mừng rồi thở một hơi nhẹ nhõm. May quá! Hai đứa trẻ vẫn còn ở đây và không xảy ra chuyện gì.
Nghe người lạ gọi tên mình, hai đứa nhỏ đưa tay gạt nước mắt rồi nhìn Phát bằng ánh mắt ngạc nhiên lạ lẫm. Vui mừng, Phát lại gần hai đứa nhỏ, mỉm cười:
– Chú là bạn của ba Quân và mẹ Hường. Hôm nay ba mẹ con có việc đột xuất nên nhờ chú đến đón hai con. Nào! Để chú đưa hai con về nhà nhé!
– Dạ! – Hai đứa nhỏ nhìn Phát và gật đầu.
Quàng tay ra bế luôn hai đứa nhỏ lên hai bên sườn, Phát bước ra xe và đặt chúng ngồi xuống. Nổ máy, cậu định đưa chúng trở về nhà nhưng rồi chợt nhớ ra chuyện gia đình Quân, cậu lái tay lái đưa chúng về nhà cậu.
– Con không chịu đâu! Con không chịu đâu! – Bé Cường và bé Vũ khóc thét lẹt lên khi thấy mình bị đưa về một ngôi nhà xa lạ – Con không chịu đâu! Chú mau đưa chúng con về nhà đi! Con không chịu đâu! Con không chịu đâu! Hu hu hu hu!
– Ngoan nào hai con! – Phát nhẹ nhàng dỗ dành – Nhà con bây giờ không có ai ở nhà hết nên hai con chịu khó ở nhà chú một đêm, mai chú sẽ lại đưa hai con đi học.
– Không! Không! – Cả hai đứa đều giãy lên – Con không chịu đâu! Con không chịu đâu! Con muốn về nhà cơ! Con không chịu đâu! Con không chịu đâu!
Nghe tiếng trẻ con khóc tru khóc tréo ngoài sân, bà phương vén mùng trở dậy. Nhìn Phát và hai đứa nhỏ, bà ngạc nhiên:
– Ủa Phát, chuyện này là sao?
– Mẹ, mẹ mau giúp con đưa hai đứa vô nhà và dỗ dành chúng giúp con với! Bác Như bận chăm Quân trong bệnh viện còn mẹ chúng thì đi đâu ấy nên giờ con mới đón hai đứa ở cổng trường về này.
– Ừ, ừ!
Bà Phương gật đầu rồi lật đật chạy ra sân bế lấy bé Vũ.
– Ngoan nào con! Để bà bế con vô nhà rồi lấy cơm cho con ăn nhé! Rõ khổ! Ngoan nào! Ngoan nào!
– Không! Không! Con muốn về nhà với ba mẹ con cơ! Không! Không! Hu hu hu hu!
Đặt hai đứa nhỏ ngồi lên giường, bà Phương và Phát nhìn nhau ái ngại.
– Không! Không! Anh em con muốn về với ba Quân! Hu hu hu hu!
– Con xem tìm cách nào mà dỗ chúng đi, đêm hôm mà cứ khóc như vậy.
Phát thở dài rồi rút điện thoại ra gọi cho bà Như. Số điện thoại của bà Như đã mười năm rồi bây giờ cậu mới lại tìm đến nó.
– A lô, bác Như ạ! – Phát mỉm cười nhẹ nhõm khi bà Như vẫn xài số cũ – Cháu Phát đây. Cháu đã đón được hai đứa nhỏ về nhà cháu rồi ngặt nỗi chúng lạ người, lạ nhà nên khóc dữ lắm dỗ thế nào cũng không nghe. Bác có cách gì không ạ?
– Ừ, may quá! Làm bác cứ lo mãi. Cháu cho bác nói chuyện với hai đứa nhỏ để bác dỗ chúng cho.
– Dạ!
Phát lại gần hai đứa nhỏ rồi bật loa ngoài.
– Hai con đừng khóc nữa, nói chuyện với bà nội hai con nhé!
Nghe nói đến bà nội hai đứa nhỏ nín khóc. Trong điện thoại, giọng bà Như vang lên trầm ấm:
– Cường, Vũ, hai cục cưng của nội có nghe rõ nội nói không nào?
– Dạ nghe! Hic hic! – Bé Cường sụt sịt – Nội ơi, nội ở đâu? Nội bảo ba mẹ con đến đón con và em đi! Con… con sợ lắm!
– Hai đứa nghe nội nói nè: Hiện giờ ba mẹ con và nội đang mắc chút chuyện nên không thể đón hai con được. Hai con ngoan nghe nội không được khóc nữa, ở với bà và chú nghe con. Mai nội sẽ ghé qua đón hai đứa.
– Nội ơi! Hu hu hu hu! – Bé Vũ nức nở – Nhưng… nhưng con nhớ ba Quân lắm! Hu hu hu hu! Nội bảo ba Quân đến đón con đi! Hu hu hu hu!
– Ngoan nào! Ngoan nào nội thương! Đừng khóc nữa! Ba mẹ con hiện không có ở nhà nên không đến đón hai con được đâu. Nghe lời nội đừng khóc nữa, ngoan ngoãn nghe lời bà và chú ở đó nghe không? Còn khóc nữa là nội không thương đâu đó. Nghe rõ chưa?
– Hic hic! Dạ nghe!
– Rồi! – Phát mỉm cười tắt điện thoại – Hai con nghe nội nói chưa nào, không được khóc nữa nghe chưa? Bây giờ bà sẽ lấy com cho hai con ăn rồi ngoan ngoãn đi ngủ nghe chưa?
– Dạ con nghe! – Cả hai phụng phịu.
– Tốt! – Phát mỉm cười xoa đầu hai đứa nhỏ tỏ vẻ hài lòng rồi quay qua nhắc mẹ:
– Mẹ lo cho hai đứa nhỏ nhé, con ra kia mua cho chúng hai bộ quần áo rồi mẹ tắm cho chúng giúp con. Con phải đến bệnh viện xem như thế nào nữa.
– Từ từ đã Phát – Bà phương nhắc nhở – Con còn chưa tắm rửa gì kia kìa, người ngợm vẫn còn nồng nặc mùi cua trong xí nghiệp đó.
– Ờ dạ, con quên. Vậy con đi tắm đã.
**************************
– Hai đứa nhỏ ổn rồi chứ Phát?
– Dạ ổn rồi. Chắc giờ này mẹ cháu đang cho chúng ngủ.
– May quá có cháu chứ thiệt tình bác cũng không biết phải làm như thế nào nữa.
– Bác, vậy… vậy mẹ chúng đâu ạ? Cô Hường đó!
– Nó bỏ nhà theo trai rồi Phát à. Nhà bác đúng là vô phúc mà. Lúc sáng bác gọi cho nó thì nó đoạn tuyệt nói rằng nó có việc phải đi công tác với thằng trưởng phòng mới của nó. Tệ hơn là bao nhiêu tiền bạc nó cũng cuỗm sạch sành sanh luôn.
– Chết! – Phát lo lắng – Vậy thì lấy đâu ra tiền mà điều trị cho Quân hả bác?
– Bác không biết nữa. Có lẽ sáng mai bác phải đi vay đi mượn vài chỗ. Cũng may là khi trước thằng Quân có tham gia bảo hiểm nên giờ gặp rủi ro chắc bên ấy cũng bồi thường một chút.
– Dạ. Vậy đợt phẫu thuật lúc sáng hết bao nhiêu ạ?
– Ngót một trăm triệu Phát à! Bác mới thanh toán được có một nửa thôi. Căng quá! Chắc mai bác phải về mang giấy tờ nhà đất ra ngân hàng vay lãi quá!
– Dạ! Chắc cũng chỉ còn cách ấy thôi bác à. Việc quan trọng là phải chữa khỏi chân cho Quân. Cháu xin lỗi bác, nhìn Quân như vậy mà cháu thật sự không giúp được gì. Bác biết đấy, hoàn cảnh nhà cháu…
– Đừng nói thế mà Phát! Có cháu ở bên cạnh Phát và thằng Quân lúc này là bác đã cảm ơn cháu lắm rồi. Thằng Quân nhà bác thiệt là nợ cháu nhiều quá Phát ơi!
– Bác! Cháu cũng có giúp được gì cho Quân đâu. Thôi bác vô nghỉ ngơi một chút đi, lo lắng cho Quân cả ngày nay chắc bác cũng mệt rồi, bác để cháu trông Quân cho, có gì cháu sẽ gọi bác sĩ.
– Sao thế được? – Bà Như ái ngại – Cháu còn phải về ngủ mai đi làm chứ Phát!
– Dạ không cần đâu. Mai cháu xin nghỉ vài ngày, đằng nào bên xí nghiệp tháng này cũng buộc cháu nghỉ để cắt phép năm mà bác. Bác vô nghỉ một chút đi mai còn lấy sức mà trông Quân nữa chứ!
– Nhưng mà…
– Không có gì mà bác. Cháu trông Quân được mà, bác vô nghỉ đi! – Phát mỉm cười rồi đẩy nhẹ bà Như vào trong phòng nghỉ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!