Ba ngày tiếp theo, Tống Nhiễm lại lần nữa không đi khu đóng quân nữa.
Thẳng đến ngày thứ tư, trước sảnh khách sạn chuyển lời nói La Chiến có việc tìm cô, bảo cô đi một chuyến.
Vụ nổ qua đã được mấy ngày, quân sĩ bị thương sớm đã xuất viện trở về đơn vị. Bầu không khí lo lắng trong thành phố cũng dần dần tản bớt.
Tầm xế chiều, ánh nắng chiều tà tà nghiêng, giống như chiếc kim nhỏ đâm vào da thịt.
Cái chổ quỷ quái này không biết đến bao giờ mới có thể lạnh lên một chút. Tống Nhiễm thầm nghĩ, chợt nghe thấy phía trước một hồi huyên áo ồn ào. Hoá ra, vài quân nhân đang bên trong vườn rau vui đùa.
Lý Toản cũng ở đấy, áo sơ mi quân nhân màu xanh, quần rằn ri, đang cùng mấy chiến hữu bắt gà.
“Á đù! Lại để chạy mất rồi!”
“Chặn đấy! Cậu chặn ở chổ nào vậy hả?”
Các chàng trai ngày thường cầm súng phá bom đều không thành vấn đề, giờ phút này đối với một con gà mái lại bó tay đầu hàng. Mọi người cùng vây đuổi chặn đường, nhưng con gà mái kia vô cùng nhanh nhẹn, lúc thì chui vào đám dưa leo non kia, lúc thì bay tán loạn lên dàn mướp, vừa bay vừa chạy, vỗ cánh phành phạch, lông gà bay khắp nơi.
Tống Nhiễm không nhịn được cười, mở máy ảnh ra quay lại khoảnh khắc nhàn nhã thoải mái này.
Đang quay phim, gà mái tìm đường chạy trốn, vỗ cánh hướng vào ống kính lao vào. Tống Nhiễm lùi ra phía sau bảo vệ ống kính, mắt thấy con gà kia hướng đầu cô đâm vào, lần này Lý Toản ngắm chuẩn rồi, một phát liền giữ được cánh của nó.
Gà mái ra sức vỗ cánh phành phạch, vỗ lên đầu Tống Nhiễm một đống lông gà.
Lý Toản bắt lấy hai bên cánh con gà, lần này nó hoàn toàn buông bỏ giãy dụa, ngoan ngoãn gục đầu xuống.
“Không sao chứ?” Anh hỏi.
“Không sao.” Tống Nhiễm vội vàng ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhặt lông gà trên đầu.
Lý Toản giơ tay giúp cô nhặt; ánh mắt cô thoáng nhìn thấy, giả vờ như không biết quay đầu đi.
Đúng lúc, La Chiến đứng ở cửa văn phòng cười hỏi: “Phóng viên Tống, chụp được tài liệu thực tế nào hay chưa?”
“Chỉ bắt gà thôi.” Cô nhân cơ hội từ bên người Lý Toản tránh ra.
Lý Toản đem con gà trong tay giao cho chiến hữu, ánh mắt thoáng qua đuổi nhìn theo Tống Nhiễm.
La Chiến nói: “Tiết mục gỡ mìn theo kì kia chưa đăng lên à?”
“Vẫn chưa. Phải tới thứ bảy.”
“Được. Giúp đỡ đám tiểu tử này tuyên tuyền nhiều vào.” Anh ta cười đùa nói, “Thuận tiện tìm luôn bạn đời.”
Tống Nhiễm cũng a dua đùa theo, đòi phần thưởng: “Vậy tôi giúp một tay, trong đội có lợi ích gì cho tôi hả?”
La Chiến nghĩ nghĩ rồi nói: “Như vậy đi. Trong doanh trại này cô nhìn trúng ai. Mặc kệ là ai, chỉ cần chưa kết hôn, cô cứ mở miệng, tổ chức sẽ sắp xếp an bài cho cô.”
“Woa!” Một đám lính lớn tiếng ồn ào đùa giỡn.
Mặt Tống Nhiễm thoáng chốc đỏ bừng.
Lý Toản ngồi kế bên đám ruộng, lẳng lặng nhìn thoáng qua Tống Nhiễm, mặt cô đỏ bừng tựa như quả cà chua nhỏ.
La Chiến cười: “Cô đỏ mặt cái gì chứ? Chẳng lẽ thật sự nhìn trúng ai? Nói nhanh, tôi làm chủ giúp cô.”
Tống Nhiễm nhíu mày: “Chính uỷ, anh có chính sự gì không? Nếu không có tôi đi trước đây!”
“Được rồi được rồi… không đùa cô nữa, vào phòng làm việc thôi.”
La Chiến quay người bước vào phòng, một đám quân sĩ quen biết Tống Nhiễm còn chưa chịu buông tha, ngồi trên đất huýt sáo trêu đùa. Tống Nhiễm quay đầu liếc mắt lườm bọn họ, nắm một cục đất lên hướng quân sĩ A ném tới.
“Mẹ ơi!” Quân sĩ A nhanh mắt nhanh tay, giơ tay lên chặn, cục đất vỡ vụn tanh tành, một cục lớn vỡ vụn rơi xuống một bên đầu Lý Toản.
“…” Lý Toản một mặt đầy vẻ vô tội vạ, hướng Tống Nhiễm có chút trợn tròn mắt.
Tống Nhiễm: “…”
Cô một câu cũng không thốt ra, quay đầu bước vào văn phòng.
Lý Toản cúi thấp đầu, chầm rãi gảy đất trên tóc xuống, phủi phủi, khoé môi cong cong.
Bên cạnh, các chiến hữu vui sướng vô cùng, thì thầm trò chuyện riêng tư.
Quân sĩ A: “Này, các cậu có cảm thấy phóng viên Tống vô cùng dễ thương không?”
Quân sĩ B: “Sớm đã phát hiện ra rồi, cực dễ thương cực dễ thương; đặc biệt không nhịn nổi mà đùa, đùa một chút liền đỏ mặt.”
Quân sĩ C: “Tôi lại cảm thấy cô ấy cực kì dịu dàng, hắc hắc.” quay đầu, “A Toản, đúng không?”
“…” Lý Toản nói, “Tiếp xúc không nhiều, không biết.”
Cách vài giây, lặng lẽ thêm một câu, “Làm việc rất nghiêm túc dựa sát bài bản.”
Quân sĩ B chen lời vào nói: “Ôi chao! Để Tôi nói mấy cậu nghe, cô ấy lúc nào cũng cực kì dễ thương. Lúc cô ấy đang chăm chú quay phim chụp ảnh, cậu bỗng nhiên tiến lên, gọi một tiếng “Phóng viên Tống!” khi đó cô ấy bị doạ tới nỗi quay đầu lại, cái vẻ mặt ấy đặc biệt dễ thương, thật muốn véo vào mặt cô ấy một cái.”
Lời còn chưa dứt, đã bị mọi người vây quanh lại đánh: “Cho cậu đùa giỡn lưu manh này!”
Quân sĩ D che đầu: “Nghĩ thôi cũng không được sao?”
“Không được!”
Cả đám náo loạn thành một đoàn, chiếc lá rau trong tay Lý Toản xoắn lại xoay xoay.
Anh nghĩ một chút, cảnh tượng bọn họ miêu tả, tưởng tượng không ra nổi.
….
Trong phòng làm việc, La Chiến giải thích dụng ý mời Tống Nhiễm tới.
Bọn họ muốn phái một vị quân nhân đi chiến đội Liên Hợp đặc biệt, bởi vì là quân nhân hạng một Trung Quốc tham gia đội ngũ, cho nên hi vọng lúc vào đội tập huấn, Tống Nhiễm cùng đi đưa tin một lượt luôn.
La Chiến nói: “Chổ đóng quân của bọn tôi cũng có phóng viên của đài khác, hơn hết là nội dung của cô làm tương đối ăn khớp, hàm ý truyền giải cũng không có đậm đặc, bất kể là cấp trên hay người xem, đều rất thích. Cho nên lần này cũng mong cô giúp đỡ.”
Tống Nhiễm được ưu ái mà lo sợ: “Sao lại nói là giúp đỡ chứ? Đem cơ hội này cho tôi, tôi rất vinh hạnh.”
La Chiến cười: “Vậy thì tốt. Hai ngày nay làm phiền cô cùng Lý Toản phỏng vấn rồi.”
Tống Nhiễm giật mình: “Lý… thượng uý?”
“Đúng vậy. Thượng uý Lý là một quân nhân rất ưu tú, cấp trên rất coi trọng cậu ấy. Lần này tham gia đội cũng là thay mặt cho Quốc gia. Tống Nhiễm, nhất định phải quay chụp lại thật tốt nhé.”
Tống Nhiễm chậm chạp gật đầu: “Ừ.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Nhiễm vội tới cổng khu đóng quân, Lý Toản cũng vừa khéo bước tới.
Khu tập huấn ở chổ đóng quân của quân đội Mỹ, nhưng mà cách một con đường, đi bộ rất nhanh là tới nơi.
Bảy giờ rưỡi sáng, ánh mặt trời rực rỡ, nhưng thành phố chưa thức tỉnh, trên đường không có những người đi đường khác.
Hai người sóng vai mà đi, yên yên tĩnh tĩnh, chỉ có âm thanh sột soạt của bước chân đạp lên lá rụng. Tống Nhiễm luôn cúi đầu nghịch vớ vẩn máy ảnh trong tay, làm giảm bớt sự lúng túng xấu hổ trong lòng.
Lý Toản đột nhiên hỏi: “Chỗ cô ở cách nơi này xa không?”
“Hả?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại di dời tầm mắt, “Không xa. Phía trước rẽ trái, đi qua hai con đường liền tới nơi.”
“Trước mắt quân chính phủ thất bại liên tiếp, tình hình Gia La cũng không tốt. Không có việc gì thì cố gắng hết mức đừng đi lại trên đường.”
Tống Nhiễm gật đầu: “Ờ. Biết rồi.”
Qua vài giấy, Lý Toản bỗng nhiên bật cười, nói: “Cô vẫn hay chạy khắp nơi đúng không?”
“…” Tống Nhiễm sờ sờ tai, “Tôi là phóng viên mà… sao có thể ngày ngày đều ngồi không trong khách sạn.”
“Cũng đúng. Mấy hôm nay không thấy cô, đoán là cô đi “dạo phố” rồi.”
“…” Cô quy củ trả lời, “Muốn ghi chép nhiều thứ này nọ, cũng không nên mỗi ngày đợi ở bên trong quân doanh.”
“Thế cũng đúng.”
Bước qua giao lộ, Tống Nhiễm trong lúc vô ý ngước đầu nhìn anh, ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt anh, gương mặt anh nhìn càng thanh tú. Đang nhìn, anh chợt quay đầu qua, cùng cô mặt đối mặt.
Trong lòng cô căng thẳng, chỉ xuống vảy vết thương kết lại trên mặt, trên cổ anh, nói: “Vẫn ổn chứ?”
Anh thuận tay sờ một cái, không hề để ý: “Không sao.”
“Có bị để lại sẹo không?”
Anh buồn cười: “Đàn ông không quan tâm tới mấy cái này đâu.”
Tới cổng đóng quân quân đội Mỹ, lúc Lý Toản chờ nghiệm chứng tư liệu, Tống Nhiễm ở một bên quay ghi chép lại – Trước đây cô chưa từng tới qua.
Lính canh gác của nước Mỹ nói có thể đi vào rồi, Lý Toản quay đầu gọi Tống Nhiễm, thấy cô vẫn còn chăm chỉ quay phim.
Anh nhìn cô nửa ngày, trong chốc lát cũng không biết nghĩ cái gì, chầm chậm bước tới, đứng cách cô mấy bước chân ở chổ phía trên, bỗng nhiên dùng sức gọi một tiếng: “Phóng viên Tống!”
“Hả?” Cô bị hù cho nhảy dựng lên, cuống quýt quay đầu lại, biểu cảm lơ mơ mà kinh ngạc, “Cái gì?”
Lý Toản nhìn cô chằm chằm, chợt cười, cằm hất chỉ chỉ bên trong, nói: “Có thể vào được rồi.”
“Ờ.”
Anh đi theo phía sau cô, nhớ tới vẻ mặt kia, lại không nhịn được bật cười nhẹ một cái.
…
Tống Nhiễm tiến vào trước sân đóng máy quay lại, chổ này không cho phép quay phim.
Doanh trại nơi này và chổ đóng quân Trung Quốc khác nhau không nhiều lắm, nhưng quân nhân qua lại khiến cho người ta cảm giác sự khác biệt rõ rệt —- người da trắng trời sinh có hình thể chiếm ưu thế, tham gia quân ngũ lại càng biểu lộ vóc người cao to vạm vỡ*.
*Nguyên gốc câu này là: Nhân cao mã lớn – ý chỉ người cao to khoẻ mạnh, vóc người khôi ngô, vạm vỡ.
Quân sĩ tập hợp trên sân huấn luyện đến từ bảy Quốc gia. Ngoại trừ Lý Toản, còn lại đều là người Âu Mĩ da trắng và người Âu Mĩ da đen. Lý Toản đầu cao không thua bọn họ, nhưng dáng người cường tráng không bằng bọn họ.
Lấy tư cách là người Châu Á duy nhất trong đội, Lý Toản tự nhiên nhận được không ít đối đãi đặc biệt ___ lúc nằm rạp xuống tiến về phía trước bị người ta ác ý đá bụi đất lên trên mặt, lúc leo tường bị giẫm lên vai, lúc bắt chước thực chiến người trong đội cũng không đưa vật che chắn cho, còn liên tục bị “ngộ sát”…
Nhất là người tên Bản Kiệt Minh lính Mỹ, đủ thể loại chuyện mờ ám cùng chế nhạo chưa hề dừng lại.
Tống Nhiễm ở một bên thấy hết những màn này, trong lòng nghẹn khuất, nhưng không phát biểu một câu quân điểm nào. Đây là quân doanh, nơi đàn ông đọ sức đánh giá. Nếu cô chen miệng vào khiếu nại, chỉ làm cục diện càng thêm rối rắm khó xử.
Huấn luyện viên là người Anh, đối với việc này nhắm một mắt mở một mắt cho qua, không can thiệp tới.
Cũng may Lý Toản không biểu hiện ra nửa điểm căm phẩn nào, rất có tính nhẫn nại, kiên trì cả ngày, thành tích cư nhiên không rớt lại phía sau quá xa, đứng trước hàng thứ ba.
Chạng vạng lúc đội giải tán, “Đối đãi đặc biệt” còn chưa kết thúc.
Huấn luyện viên vừa mới giải tán đội ngủ xong, Bản Kiệt Minh liền cùng một tên lính Pháp cười nhạo nói: “Nước bọn chúng thú vị lắm, phóng viên chiến trường, phái đàn bà tới; tham gia quân ngũ trên chiến trường, cũng phái đàn bà tới.”
Tống Nhiễm đang muốn tắt máy, nghe thấy mấy lời này, cau mày.
Tới giờ phút này, vẻ mặt Lý Toản cũng có chút thay đổi, anh cắn chặt răng, hướng nhìn tên Bản Kiệt Minh ánh mắt trong phút chốc có chút hận ý, nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền tản đi.
Lý Toản một lời cũng không nói, yên lặng từ trước mặt Bản Kiệt Minh bước qua.
Nhưng tên Bản Kiệt Minh chú ý tới ánh mắt của anh, cười đem tay chụp lấy bả vai anh: “Đồ đàn bà, mày đối với lời nói của tao có bất đồng ý kiến à?”
Lời còn chưa dứt, Lý Toản đột nhiên nắm trụ lấy tay hắn ta quật xoay một cái, Bản Kiệt Minh lật người lên, nhưng không ngã sấp xuống, ngược lại trong phút chốc đứng vững phản công đánh lại Lý Toản. Lý Toản sớm đã có chuẩn bị, nhanh chóng xoay chuyển tránh thoát, lắc người tránh ra phía sau người hắn ta, siết vòng qua cổ hắn ta, Bản Kiệt Minh ngay lập tức hạ người ngồi xuống chuồn đi.
Hai người đều không cách nào một cú khống chế, đồng thời nhanh chóng buông bỏ đối phương ra, kéo xa khoảng cách tầm hai ba mét.
Trên sân huấn luyện bụi đất bay mịt mù.
“Wao!!!” Các quân sĩ xung quanh trong chốc lát bốn phía tản ra, vây lại tạo thành một vòng tròn.
Ánh mắt Lý Toản nhìn thẳng Bản Kiệt Minh, đem áo chống đạn trên người, móc cài, súng tay một nắm giật ra, toàn bộ ném xuống đất.
“Ồ!!!” Quân sĩ vây xem cao giọng ồn ào.
Bản Kiệt Minh cười đùa một chút, cũng bắt đầu cởi áo.
Tống Nhiễm sợ sự việc ồn ào lớn chuyện: “Thượng uý Lý… chuyện này…”
Lý Toản quay đầu, nâng tay chỉ chỉ cô một chút: “Không cho phép quay!”
Tống Nhiễm cứng nhắc đứng nguyên tại chổ, không dám tiến lên phía trước.
Lý Toản cầm móc cài trên cánh tay, trên đùi, dao găm, súng ống tất cả đều tháo xuống ném dưới đất; cả người tháo gỡ xuống hết chỉ còn một bộ quân trang, giày cùng bao tay tác chiến.
Đối diện Bản Kiệt Minh cũng tháo gỡ một thân trang bị, anh xiết chặt hai nắm đấm, bố trí xong bất cứ lúc nào cũng bày ra tư thế xuất kích.
Bản Kiệt Minh cũng chuẩn bị xong tư thế nghênh địch, ngay cả huấn luyện viên cũng đứng một bên xem tỉ thí.
Bản Kiệt Minh dẫn đầu công kích, hắn ta cực nhanh tiến lên phía trước vung một quyền hướng bên má phải Lý Toản, Lý Toản xoay người một cái né tránh, một cước đá về phía chân trái Bản Kiệt Minh, người sau cũng dễ dàng tránh thoát.
Các quân sĩ vây quanh ồ ồ kêu to, lên tiếng ủng hộ ra oai.
Tống Nhiễm nhìn chằm chằm Lý Toản, thở mạnh cũng không dám thở.
Trải qua quá trình thăm dò lẫn nhau ngắn ngủi, hai người nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.
Bản Kiệt Minh thật sự bước tới, người cực nhanh tiến lên hai bước, một đấm phóng ra đánh thẳng huyệt thái dương của Lý Toản, Lý Toản khó khăm lắm mới tránh thoát, một đấm khác liên tục đánh úp tới, sượt qua cằm anh. Lý Toản chế trụ cánh tay hắn ta, quẵng một cái về phía trước, đem hắn ta trở mình ngã lăn mấy vòng trên mặt đất. Cát vàng cuộn bay, ai cũng muốn đứng lên trước bắt lấy cơ hội, nhưng hai bên đều kiềm chế đối phương, liên tiếp đem đối phương lôi kéo trên mặt đất.
Xung quanh tiếng người ồn ào huyên náo, quân lính người Mĩ ở gần huấn luyện viên đều chạy tới xem.
Hai người tóm đánh, bỗng nhiên, Bản Kiệt Minh một đạp giẫm lên bụng Lý Toản, từ trên đất đứng lên, tiếp sau đó một đạp giẫm lên ngực anh.
Lý Toản nhanh nhẹn trở người lăn tránh ra, gạt chân đá một phát hướng vào chân trụ của Bản Kiệt Minh, đem hắn ta quật ngã xuống đất. Bản Kiệt Minh vừa định đứng lên, Lý Toản xoay người nhảy lên, cả người mang khuỷu tay lên, đè ép lồng ngực hắn ta; cánh tay khác của anh thần tốc từ trên giày của Bản Kiệt Minh nắm một nắm, từ trong giày rút ra chiếc “dao găm” được nhét thêm vào, trong chớp mắt “đâm” về phía yết hầu của Bản Kiệt Minh.
Một “dao” hạ xuống, Bản Kiệt Minh hoàn toàn bất động, giơ hai tay.
Nắm tay của Lý Toản nhẹ nhàng hạ xuống, trên yết hầu hắn ta tìm một đường — “Cắt yết hầu”.
Bốn phía đồng loạt chết lặng.
Lý Toản thở nhẹ một hơi, đẩy Bản Kiệt Minh ra, đứng dậy.
Sau vài giây chết lặng, đám người vây xem tiếng vỗ tay chợt vang lên.
Lý Toản qua quýt lau bụt đất trên đầu, trên mặt, đi tới bên cạnh, mang áo, súng tay, đồ bảo hộ trang bị các loại từng cái nhặt lên, liếc nhìn Tống Nhiễm còn đang phát ngốc ở một bên, nói: “Đi thôi.”
Hết chương 16.