Cây Ô Liu Màu Trắng - Chương 17-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Cây Ô Liu Màu Trắng


Chương 17-1


Chuyển ngữ: ChenLuan

Thành phố Gia La chạng vạng tối rất náo nhiệt. Nhất là khu đóng quân quân đội ở cần đây cách mấy con phố, các cửa hàng cứ theo lẽ thường buôn bán, người tới người đi tấp nập như dệt vải. Những đứa trẻ đá bóng bên lề đường, cũng không lo sợ một giây sau gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Tống Nhiễm cùng Lý Toản quay về, trên đường tiếng người ồn ào huyên náo, cả dọc đường hai người không nói câu nào.

Anh không nói chuyện, cô đoán không ra tâm tư anh đang nghĩ gì, cũng dứt khoát im miệng không nói.

Thực ra tâm tình Lý Toản không phải không vui, mà tiêu tốn sức lực cả một ngày trời, thật sự mệt rã rời.

Trên đường ngang qua một quán ăn bản xứ, mùi thịt nướng phiêu bồng thơm ngát toả ra bốn phía.

Lý Toản quay đầu hỏi cô: “Đói chưa?”

Tống Nhiễm vốn dự định quay về chổ ở rồi ăn cơm, hỏi ngược lại: “Anh đói rồi sao?”

“Ừ.”

“…Vậy thì ăn ở đây đi.”

Khách trong quán ăn không ít, nhưng phần lớn là quân Duy Hoà* đóng quân ở gần đây, đột nhiên bước vào một cô gái người nước ngoài, ánh mắt các quân sĩ đều cố tình, vô tình hướng trên người Tống Nhiễm liếc nhìn.

(*Duy Hoà: Quân Liên Hợp Quốc gìn giữ hoà bình.)

Một màn này Lý Toản đều nhận ra, nhẹ giọng nói: “Cô mà cảm thấy không thoải mái, chúng ta đổi chổ khác.”

Tống Nhiễm không muốn phiền phức thêm, nói: “Không cần. Tôi cũng không phải người đẹp, không có cái gì hay ho mà nhìn. Lại nói, quán thịt nướng này ngửi rất thơm.”

Lý Toản sợ cô không được tự nhiên, chọn cái bàn ngồi sát ở bên ngoài đường. Hai người chọn phần thịt nướng đặt biệt, bánh mì nướng và đậu phụ. Thời gian chờ thức ăn mang lên, Lý toản bỗng nở nụ cười, nói: “Sao có thể không phải là người đẹp chứ?”

“Tôi tự biết bản thân mình đến đâu.” Tống Nhiễm nhỏ giọng nói, nhìn anh cười, biết tâm trạng của anh cũng không quá kém, lúc này mới đặt câu hỏi: “Bên kia sẽ không có vấn đề gì đâu nhỡ?”

“Bên kia?”

Ngón tay cái Tống Nhiễm chỉ chỉ ra phía sau – hướng về phía khu đóng quân quân Mĩ.

“Không vấn đề gì.” Lý Toản nói, “Loại người này, đánh phục xong liền thôi.”

Tống Nhiễm không nghĩ tới anh sẽ nói loại chuyện này, liền không nhịn được cười.

“Cô cười cái gì?”

“Không.” Cô lắc đầu.

Trong lúc nói chuyện, ông chủ bê thịt nướng, bánh nướng và đậu phụ đã cắt xong lên, còn thêm một chậu nước sạch, dùng để rửa tay.

Lý Toản hất cằm chỉ chiếc chậu nhôm nhỏ, nói: “Cô rửa trước đi.” Anh giơ giơ bàn tay mình lên, “Tay tôi mà nhúng xuống, nước liền đem ngòm.”

“Ờ.” Tống Nhiễm đem tay ngâm trong nước, nhẹ nhàng chà xát hai tay.

Lý Toản nhìn nhìn, lần đầu tiên chú ý tới bàn tay của con gái, không ngờ lại mịn màng tinh tế như thế, trắng nõn mềm mại, nho nhắn; anh nhìn một lúc lâu, im lặng di dời ánh mắt.

Rất nhanh, Tống Nhiễm mang chậu nhôm đẩy qua cho anh, anh rửa tay xong, lại tuỳ ý lau mặt một chút.

Bánh nướng cuốn lên thịt, cuốn thêm đậu phụ, kẹp lại có một loại mùi vị không nói nên lời. Tống Nhiễm ăn một hơi hết bốn cái bánh cuốn, một bát đậu phụ, rất nhanh liền no bụng.

Không biết có phải là thói quen từ trong quân đội mang tới, lúc Lý Toản ăn cơm hết sức nghiêm túc im lặng, cũng không nói chuyện phiếm. Lúc cuốn thịt, từng miếng từng miếng thịt nướng sắp xếp lên bánh nướng từng hàng vô cùng đều đặn chỉnh tề, sau đó đem lớp vỏ bên ngoài bánh nướng xếp hoàn chỉnh lại tựa như gấp chăn. Lức này mới đưa tới bên miệng.

Tống Nhiễm có chút buồn cười, nhưng cũng không mở miệng quấy rầy anh.

Bên đường có một người lính quân Duy Hoà ngang qua, tung quả táo cầm trong tay. Tống Nhiễm thấy thế, thuận miệng nói: “Ở đây táo cực kì đắt.”

Lý Toản đang cắn miếng bánh nướng, mín môi ngẩng đầu lên nhìn, người tung quả táo kia đã đi xa rồi. Anh hỏi: “Cô thích ăn táo?”

“Cũng bình thường.” Tống Nhiễm nói, “Nhưng ở Gia La không có loại hoa quả nào khác.”

Ăn xong cơm thanh toán, Lý Toản chi tiền.

Tống Nhiễm thấy không được hay cho lắm, nói: “Chúng ta chia AA nhé?”

(AA: Cách nói kiểu thanh toán 50/50, mỗi người một nửa.)

Lý Toản nhìn cô: “Phóng viên Tống, không cần quá khách sáo.”

Vì vậy Tống Nhiễm cũng không khăn khăng giữ ý kiến nữa.

Trên đường trở về, cô xác nhận lại nói: “Lần sau Bản Kiệt Minh sẽ không tới tìm phiền phức cho anh nữa chứ?”

“Sẽ không.”

Mấy ngày tiếp theo, như lời Lý Toản nói, các quân lính trong đội tác chiến Liên Hợp ai cũng không gây rắc rối phiền phức cho anh nữa, thậm chí còn thay đổi thái độ với anh. Nhất là sau khi mở mang tầm mắt trông thấy năng lực gỡ bom mìn của anh, Bản Kiệt Minh có thời gian rãnh rỗi liền tìm đến anh nói chuyện phiếm đùa giỡn.

Tống Nhiễm nhớ tới lần đầu tiên gặp Bản Kiệt Minh, hắn ta chế giễu cùng câu nói see you kia, sau này cô mới nhận ra, phản ứng tới, cái tên Bản Kiệt Minh này chính là thiếu ngược.

Sau khi tập huấn kết thúc, Tống Nhiễm theo thường lệ mang video cắt xong gửi cho La Chiến xét duyệt. đoạn phim tài liệu này sẽ không để truyền hình Lương Thành phát, mà trực tiếp ở kênh tin tức thời sự và kênh quân sự phát ra.

Video từ trước giai đoạn Lý Toản tham gia huấn luyện bị “Đối đãi đặc biệt”, bước tới giai đoạn sau cùng quân binh các nước khác dung hoà thành một khối. Đoạn đánh lộn kia Tống Nhiễm không quay vào, nhưng cùng Bản Kiệt Minh hất vai xung đột hai lần bị quay lại. Giải thích tình tiết đến cuối cùng, một cái bởi lính gỡ mìn, tay súng bắn tỉa, binh phòng thủ trên không, pháo binh đường dài, quân y, đám người bộ đội Liên Hợp tác chiến đặc biệt chính thức thành lập. Mà sự tồn tại của Lý Toản trong đội ngũ là khâu quan trọng then chốt nhất.

Sau khi La Chiến xem xong vô cùng hài lòng, liên tục khen cô làm rất tốt: “Tống Nhiễm, cô đối với tình tiết cùng tổng thể nắm chắc quá tuyệt vời. Tôi thấy cô trời sinh là để làm phóng viên tài liệu.”

“Đâu có chứ. Là… Lý thượng uý biểu hiện quá ưu tú.”

“Tiểu tử này xác thực chỉ có một.”

Tống Nhiễm nói: “Tôi cảm thấy, anh ấy đặc biệt hiểu rõ bản thân mình phải kiên trì giữ vững thứ mình cần.

“Đúng vậy. Người trẻ tuổi như vậy, rất hiếm thấy. Phải rồi, tiết mục gỡ mìn của kì kia đã đăng lên chưa?”

“Tuần trước đăng lên rồi.”

La Chiến cười nói: “Đoạn quay A Toản kia sau khi phát ra ngoài, có phải có một đám các cô gái nhỏ tới hỏi thăm?”

“Vâng… Đài truyền hình nhận được một đống cuộc gọi.”

“Cũng đúng, phát phát quảng cáo, lúc trở về cho chàng trai này chọn một cô bạn gái tốt.

Tống Nhiễm chần chừ một chút, cuối cùng nói: “Thượng uý Lý hình như có bạn gái rồi, còn ở trong trong đài của bọn tôi.”

“Đâu ra chứ.” La Chiết khoát khoát tay, “Chỉ đạo viên của cậu ta cho sắp xếp, gặp mặt xong, cậu ta không thích. Không thành rồi.”

Tống Nhiễm sững sốt.

….

Trong vườn rau, mấy quân sĩ đang tưới nước cho rau. Trên mảnh ruộng, cà chua chín đỏ rồi, dưa chuột cũng lớn rất nhiều.

Tống Nhiễm ngồi một bên quan sát, thường nhìn khắp nơi tứ phía. Đã qua giờ cơm tối, anh về kí túc nhất định sẽ từ chổ này ngang qua. Nhưng đợi hơn hai mươi phút, cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

Tống Nhiễm phủi phủi mông, đứng dậy bước ra ngoài, bỗng nghe thấy một đoạn kèn ác-mô-ni-ca thổi khúc 《Thiên Không Chi Thành》, giai điệu du dương trầm bổng từ bên kia thao trường vọng tới.

Cô ngang qua doanh trại, liền thấy một đội quân sĩ vừa kết thúc một ngày công việc, có người ngồi trên đất nghỉ ngơi thả lỏng, có người lại đi về phía doanh trại. Còn Lý Toản lại đang ngồi trên bậc thang thổi kèn ác-mô-ni-ca.

Tống Nhiễm nhớ tới lần trước lúc tới kí túc anh mượn lược, trong ngăn kéo của anh có bỏ một chiếc kèn ác-mô-ni-ca.

Cô theo giai điệu ung dung kia đi tới, ở hai bậc thang phía sau anh ngồi xuống, ôm má chống cằm yên lặng lắng nghe. Trên thao trường, cát vàng mênh mông, ánh tà dương đọng lại cuối chân trời, giống như lòng đỏ trứng muối.

Lý Toản thổi xong, chiếc kèn ở giữa ngón tay xoay chuyển một vòng, ngẩng đầu nhìn về hướng xa xăm. Anh mắt anh nhận ra cái gì đó, quay đầu lại, nhìn thấy cô, vô cùng bất ngờ, một nụ cười nơi khoé môi chậm rãi tràn ra: “Tới lúc nào vậy?”

“Vừa mới ngang qua, nghe thấy anh thổi kèn, liền ngồi xuống nghe một lát.” Cô nói, “Cũng chuẩn bị đi rồi.”

“Ừ.”

Vài chiến hữu phải về, gọi anh cùng đi.

Lý Toản nhìn Tống Nhiễm, cúi đầu: “Đi trước nhé.”

Cô gật gật đầu, nhìn anh sát qua bên người, “Cảnh quan Lý…” Cô lại gọi sai rồi.

“Hử?” Anh quay đầu.

“Ngày đó anh nói tình hình Gia La thành không ổn định, không được đi lung tung. Nhưng ngày mai tôi cần phải quay phim chụp hình trên đường, đi những con đường nào sẽ an toàn hơn một chút?”

“Đường lớn số năm, số…” Lý Toản dừng lại suy nghĩ, nói: “Ngày mai chúng tôi đi tuần tra, cô có muốn đi cùng không?”

Cô mím môi: “Sẽ không tăng thêm phiền phức cho anh chứ?”

Anh khẽ cười rộ lên: “Cô có thể tăng thêm phiền phức gì cho tôi?”

Trái tim cô đập rơi một nhịp, nhè nhẹ gật đầu: “Được.”

“Được. Đến lúc đó cùng đi.”

“Vậy…” Cô còn chưa nói lời khách sáo ra khỏi miệng, anh liền nói: “Chín giờ sáng?”

“Được.”

“Gặp ở cửa khu đóng quân?”

“Ừ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN