Cha Dượng - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
284


Cha Dượng


Chương 14


14.
Cuối cùng, tiếng ấm nước sôi tu tu đã phá vỡ khung cảnh.
Anh đẩy tôi ra vẫn bằng sự dịu dàng chết người rồi bước ra ngoài, tôi đứng phía sau nhìn vào gáy của anh thật lâu. Thật ra, khi tôi phát hiện mình yêu anh cũng là lúc tôi biết mình phải lòng cái gáy của anh lâu lắm rồi. Vì sao? Vì anh luôn quay lưng với tôi, còn cái gáy thì hiếm khi. Anh luôn cạo sạch tóc con ở gáy, nên trông vào thấy rõ một vùng cổ thon, sạch sẽ và đối với tôi đó là thứ gợi tình nhất. Anh chính là lý do khiến tôi luôn có ác cảm với bọn con trai bị mụn hoặc lông lá ở gáy mà đa phần những đứa con trai tôi hay gặp thì luôn có chứng bệnh đó nên khiến tôi không muốn lại gần, ngoại trừ trường hợp của Angry bird. Trông từ đằng sau, bóng dáng Angry bird giống y hệt “con bọ Hercules nhã nhặn của tôi”, dù là bờ vai, tấm lưng rộng thẳng tắp kiên cường, hắn còn có cái gáy gợi tình nhất mà ngoài Bách Tiệp tôi chưa từng thấy ở thằng con trai nào khác. Tôi giống như một thằng dị nhân thật khi nghĩ mình phải lòng một người ta qua…cái gáy.
Anh đi vào tắt bếp, tôi thì đi ra ngoài phòng khách lấy thức ăn cho con Mỹ Hầu Vương ăn. Tôi nuôi Mỹ Hầu Vương được hơn ba năm rồi, vào sinh nhật thứ mười lăm thì Bách Tiệp đem nó tặng cho tôi, ban đầu thấy không thích nó vì tôi là thể loại người khá tiết kiệm tình thương yêu và thiếu sự chu đáo cần thiết để có thể chăm sóc cho bất kì sinh vật nào khi chúng phụ thuộc vào mình, nhưng Mỹ Hầu Vương không giống như loài mèo hay nũng nịu, cũng không giống chó quá nồng nhiệt, nó ngoan ngoãn và thỉnh thoảng tôi cảm nhận được một ít nhân tính. Mỗi lần tôi cho có ăn, nó quấn quýt bên tay tôi rồi cọ cọ cái mình trơn nhẵn, hân hoan thấy rõ. Tôi dần thấy thích nó, cứ mỗi lúc buồn chán thì tìm nó, cho nó ăn, thủ thỉ mắng nó càng ăn càng mập. Có điều, Mỹ Hầu Vương không giống như cái tên của nó, nó không phải là khỉ…nó là một con cá vàng.
Tôi và Bách Tiệp thay phiên chăm sóc cho nó, Mỹ Hầu Vương cũng không cần có bạn, nó vui vẻ sống trong cái chậu thủy tinh tròn ở phòng khách, suốt ngày vẫy vẫy đuôi bơi qua bơi lại. Bách Tiệp từ bếp đi ra thấy tôi vốc một nắm thức ăn ném vào chậu thì cau mày nói:
– Nó làm sao ăn nhiều như vậy được? Lần nào con cho ăn cũng làm đục hết cả nước.
– Cái bụng nó càng ngày càng bự, hay nó có bầu rồi? – Tôi nhúng ngón tay vào trong nước, vuốt vuốt cái bụng chình phình của Mỹ Hầu Vương.
– Nó chỉ ở một mình thì làm sao mang bầu? Mà chú nhớ không lầm thì người bán cũng nói nó là cá đực.
– Chú chịu nói chuyện với con rồi hả?
Anh nghe tôi tinh nghịch hỏi mới nhìn lên, vẻ mặt đạm nhiên hầu như không có cảm xúc gì, rồi sau một lúc lâu anh mới thở dài, nói:
– Con vẫn không chịu nói cho chú biết.
– Con nói rồi, bạn bè xích mích một chút thôi.
– Nhưng cũng không có quyền đánh con như vậy, chú ở cùng con bảy năm cũng chưa từng…
Tôi nhìn vẻ mặt không cam tâm của anh mà muốn cười. Chắc là anh bức xúc muốn nói: “Chú ở cùng con bảy năm cũng không đánh con một cái, bây giờ con lại để người xa lạ đánh mặt mũi sưng vù như thế này? Thật không công bằng!”
Hờ hờ…
Anh không đánh tôi vì anh là “con bọ Hercules nhã nhặn”, lúc nào cũng dịu dàng nhưng cũng có thể giương sừng giết chết con mồi khi nó đang đắm chìm trong sự dịu dàng đó. Còn Angry bird, hắn đánh tôi vì bản chất của hắn là một thằng cục súc, nói được làm được, không thích dong dài và cũng không cần giả tạo, nên dù có bị đánh nhưng tôi vẫn không hề ghét hắn mà ngược lại.
“Con bọ Hercules nhã nhặn” và “Angry bird”, đột nhiên tôi nghĩ hai người họ thật trái ngược nhau.
Tôi nằm dính người trên sofa, chủ nhật buồn chán tới mức con chim sẻ đậu trên bậu cửa không thèm hót. Gió thổi đẩy đưa tán cây ngoài cửa sổ nhà mang theo mùi nắng khô cuối tháng mười hanh hanh làm tôi muốn ngủ, hai tay đan trên ngực, nằm như nàng công chúa Hoa hồng đã rơi vào giấc ngủ thiên thu, cho dù Johaa có đến hôn hít kiểu gì cũng không vực dậy nổi một kẻ lười kinh niên, lười mãn tính không có thuốc trị. Anh đứng ở phía trên đầu sofa, chắc là đang nhìn xuống tôi vì ngoài tiếng thở, tôi không cảm nhận được anh làm gì khác, anh có thể là Johaa không? Hôn đánh thức nàng công chúa ngủ say để đến bên nàng rồi xây dựng tổ ấm?
Đáp án là không!
Anh không phải hoàng tử và tôi cũng là đứa con trai.
Anh chỉ đứng như vậy nhìn tôi, đến tận lúc tôi mở mắt đáp lại ánh mắt của anh, anh vẫn đứng đó mà không nói năng gì. Tôi không hỏi vì sao cách mà anh nhìn tôi thật giống Johaa ngắm nàng công chúa Hoa hồng khi cô ta đã ngủ say vì đây không phải cổ tích, đây là thế giới hiện thực mà tôi đang đối mặt, một thế giới mà suốt ngày tôi lao đao tự hỏi vì sao nó thực tế tới mức phũ phàng!
Tôi lên tiếng hỏi:
– Hôm nay là chủ nhật, chú hẹn cô Hà rồi hả?
Tôi đã nghĩ ra nhiều cách mà anh sẽ phản ứng nếu nghe được tôi thuận ý. Nhưng bất ngờ là anh chỉ ngạc nhiên vài giây rồi sau đó không còn phản ứng nào khác, không có vui mừng như tôi tưởng tượng cũng không có hài lòng mà thậm chí dưới đáy mắt anh tôi nhìn ra một chút u ám khuất lấp.
– Để lát nữa chú gọi cho cô Hà trước hẹn địa điểm quá cafe nào đó để hai cô cháu nói chuyện, hay là con muốn tới thẳng văn phòng của cô luôn?
Tôi nói:
– Thôi, quán cafe đi! Trong văn phòng cảm giác…gò bó, ngột ngạt lắm.
– Ừ!
Anh “ừ” rồi anh không nói một tiếng nào nữa mà quay người đi thẳng về phòng mình. Cánh cửa đóng “cộp” một tiếng, tôi thì vẫn nằm trên sofa, an tĩnh nhắm mắt, an tĩnh suy nghĩ lí do tại sao trông anh không có vui hay hài lòng khi tôi rất nghe lời. Anh chưa bao giờ cho tôi có cơ hội hiểu anh, hiểu được thỉnh thoảng từ đôi mắt hạnh rất đẹp của anh gợn lên một tia u mịch là tượng trưng cho thứ cảm tình gì.
Hôm đó là lần đầu tiên tôi gặp cô Hà.
Cô Hà không giống như trong suy nghĩ của tôi, cô là một người phụ nữ trông khá trẻ, chính chắn, tuy với tiêu chuẩn của một thằng con trai nhại cảm về cái đẹp, tôi không đánh giá là cô xinh nhưng cô có ánh mắt kiểu vừa thâm thúy vừa thấu hiểu khiến người ta lần đầu gặp đã tin yêu. Mái tóc ngắn quá vai càng tôn lên vẻ năng động, ăn mặc giản dị không cầu kì nhưng trông có điểm cá tính và cuốn hút, cô Hà đã sớm phá vỡ màn chắn thành kiến trong mắt tôi về thế giới y khoa buồn tẻ và chán ngắt này chỉ trong mười phút đầu trò chuyện.
Không có kiến thức tâm lý học chuyên sâu gì khó hiểu, thứ tôi được nghe từ cô chỉ là những từ ngữ dung dị, thực tế nhất về chuyện yêu phải người cùng giới tính. Và cả sự nhiệt tình, cô mang tới cho tôi làn gió sinh khí trong trẻo thôi qua tâm hồn ruỗng mục của mình nên tự nhiên tôi thấy cô giống như một người tri kỉ tâm giao. Người mà tôi có thể giải bày tất cả những phiền muộn ủ ấp ngoại trừ chuyện người tôi yêu là một người bạn thâm giao lâu năm của cô.
Cô Hà nhìn cách mà tôi thờ ơ nói ra rằng mình yêu một gã đàn ông đã có vợ, cô đột nhiên nở nụ cười thú vị nói với tôi:
– Con là một cậu nhóc khá gai góc!
– Vâng ạ.
Tôi gai góc, vấn đề này chẳng có gì phải bàn cãi.
Cô cười cười, uống một ngụm nước cam rồi nói:
– Có thể cô nói thì nghe khoa trương quá nhưng thực sự là cô đã gặp nhiều trường hợp như con, một con nhím sừng gai trước kẻ thù để bảo vệ cơ thể mềm yếu của nó, đó là bản năng. Vì con dễ tổn thương nên lúc nào con cũng vờ phải cứng rắn, nhưng Vân Đình…điều đó không nên chút nào. Vì như thế chỉ làm con mệt mỏi thêm thôi, tới một lúc nào đó khi con không còn khả năng bảo vệ chính mình nữa, con sẽ sụp đổ hoàn toàn.
– Nhưng mềm yếu cũng không phải tính cách của con.
– Con chỉ cần sống đúng cảm xúc của mình thôi, nhưng đừng hiểu lầm ý cô Hà là khuyên con đi cướp chồng người ta nha! Cô Hà nói thật, ngay từ lúc đầu con yêu người đàn ông này thì con đã sai rồi. Không nói tới chuyện giới tính, yêu người đã có vợ là “tội lỗi”, con còn quá trẻ để gánh được cái tội danh đó.
– Là sao ạ? Vậy có nên cướp hay không? – Tôi cười, nửa đùa nửa thật hỏi.
Cô Hà lắc đầu, từ ánh mắt dịu dàng của cô tôi nhìn ra một ít nghiêm túc và cẩn trọng, cô nói:
– Thẳng ra là “không”. Yêu người đã có gia đình không bao giờ là nên cả chứ đừng nói tính tới việc cướp người ta từ tay vợ chính thức. Nếu anh ta chịu bỏ vợ rồi đến với con, con nghĩ hai người sẽ có thể yên ổn sống với nhau suốt đời hay không? Trả lời được giả thuyết đó, con chỉ mới giải quyết được phần “có nên yêu anh ta nữa hay không?” mà chưa tính tới chuyện “cướp giật” gì! Bởi vậy cô mới nói…mối tình này của con…khá là khó có kết quả, mà đương nhiên những lời cô nói chỉ là để con tham khảo thôi. Dù gì con cũng tới tuổi trưởng thành rồi, cũng sắp đi tới quyết định chuyện cuộc đời mình rồi, không cha mẹ, người thân nào ở bên cạnh con mãi mà giúp con chọn con đường đúng đắn nhất được.
Tôi gật gật đầu tỏ ra đồng tình với cô. Suy tư một hồi, nghĩ…vẫn nên để cô biết một vấn đề quan trọng nhất thiết phải nói ra thì hơn, tôi cười.
– Nhưng mà cô Hà…anh ta…không yêu con!
– Hả?
Cô Hà nghe tôi nói xong không giấu được ngạc nhiên, thậm chí cô còn nghĩ mình nghe nhầm nên nhướng mắt, “hả?” một tiếng muốn xác nhận lại. Tôi cười khổ, cẩn thận nhắc lại:
– Anh ta yêu vợ, con chỉ là đơn phương thôi.
– …
Nhìn gương mặt hụt hẫng vì từ đầu tới cuối đã hiểu sai vấn đề, cô Hà khiến cho tôi muốn bất cười nhưng vì phép lịch sự nên cố gắng lắm mới ghìm lại được. Một lúc lâu sau đó, cô mới lại nhìn tôi bằng vẻ mặt không tin nổi và cũng không biết nói gì, ấp úng:
– Cô cứ tưởng…vấn đề của con là…có nên tiến tới với người đàn ông đã có vợ đó hay không? Nhưng ai ngờ…chỉ là con đơn phương thật hả?
– Vâng! Anh ta từ chối con đếm không biết bao nhiêu lần…
Tôi ngậm ống hút, hút một ngụm cafe và nói ra câu đó với thái độ không thể bình thản hơn.
-…Vậy vấn đề của con băng khoăn là xu hướng giới tính của mình?
– Cũng không phải, vì con biết mình là gay lâu rồi, con có thể quen bạn gái nhưng con chỉ thích đàn ông thôi.
– Vậy…haha…cô cháu ta nói gì bây giờ nhỉ.
Cô Hà băn khoăn ôm trán, mông lung một lúc lâu cô mới hắng giọng một tiếng rồi nghiêm túc nhìn tôi, nói:
– Nếu anh ta không yêu con, con cũng đã xác định rõ xu hướng giới tính của mình, cô cũng không biết hôm nay Bách Tiệp đưa con tới gặp cô muốn cô nói gì với con nữa?
– Chắc chú ấy muốn cô khuyên con đừng yêu người đàn ông đó nữa.
– Sao có thể chứ! Đó là chuyện tâm tình của con, sao cô xen vào được! Mà nếu như người đàn ông đó không chấp nhận con, hai người không có gì vướn mắc thì con cũng chẳng có vấn đề gì phải gặp cô cả! Đúng không?
Cô Hà xoa xoa cằm, vẫn không thể tin được cuộc nói chuyện ngày hôm nay lại trở nên nhạt nhẽo vì không còn đề tài gì để bàn luận.
Tôi nghĩ cô nói cũng đúng thật, nếu tình yêu của tôi không phải từ song phương thì anh chẳng có cái cớ gì để đưa tôi tới gặp cô Hà cả. Vậy tại sao anh lại nằng nặc đòi dẫn tôi đi? Nếu chỉ là một mình tôi nuôi cảm xúc với anh thì anh lo lắng cái gì? Tôi không biết, tôi không rõ con người mẫn tiệp như anh đang suy nghĩ hay muốn làm gì. Một mình anh quyết định con đường nào thì tốt cho tôi, một mình anh lên kế hoạch, một mình anh chuẩn bị để tôi được bước lên thảm hoa, nhưng anh không biết những thứ mà mình dựng tạo đối với tôi luôn là vô nghĩa.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN