Cha Dượng - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
292


Cha Dượng


Chương 13


13.
Thầy Khải lấy bông gòn tẩm thuốc sát trùng thoa lên gương mặt đã tróc một ít da, sưng phồng lên không thể tin nổi của tôi. Angry bird đánh ngay bên gò má mà hôm qua mẹ tôi vừa “mở hàng” xong nên bây giờ mới trở nên sưng húp khó coi tới vậy. Tôi ngọ nguậy cơ hàm, cảm giác đau tới nỗi mở miệng nói chuyện còn không xong.
Thầy Khải sát trùng xong, lấy một chút băng dán lên má của tôi rồi hậm hực hỏi:
– Con động tới thằng Ngọc Phong làm gì? Từ đầu năm tới giờ cậu tư dặn con mãi, động tới ai cũng được, nhưng đừng có động vào loại không nói tình người, thô lỗ như nó.
Tôi ú ớ nói:
– Con đếch sợ nó đâu!
– Cái gì mà “đếch”? Cậu đánh con thêm cái bạt tay nữa nha?
– Xin lỗi, con lỡ lời!
– Mà con rốt cuộc trêu nó cái gì mà làm nó giận dữ vậy?
Tôi nhún vai đáp:
– Con trêu nó nghèo, nên nó nổi khùng lên rồi đập con, vậy thôi!
– Con!!!! Cái thằng này thiệt tình…Mà cậu tư nói, chiều nay đừng về nhà một mình, đợi cậu chở con về, không thôi thì gọi chú Tiệp tới đón con, sợ nó gọi đồng bọn nó lại chặn đường trả thù thì khổ. Thấy thầy Minh bị gãy chân mà chưa ớn hả? Dù biết là nó làm nhưng đâu có chứng cớ để nói năng gì? Cái thằng đó du côn du đảng như vậy mà con cũng đám động tới, thật hết sức nói nổi mà!
Tôi nhìn thầy Khải huyên thuyên với cái vẻ mặt nhặng xị đó mà muốn bật cười, nhưng miệng chỉ mới nhếch lên thì cơn đau bên má đã ập tới. Tôi méo xệch miệng nói:
– …Thầy đừng nói với chú chuyện hôm nay! Bạn bè trong lớp xích mích thôi, đừng làm rùm beng lên.
Như đã nói, để “con bọ Hercules nhã nhặn” của tôi biết chuyện có người dám đánh tôi thật thì còn sợ anh không tới trường tế con Angry bird kia hay gì? Tôi không muốn làm lớn chuyện lên, vì cũng không muốn mình trở thành chủ để hot cho mấy bọn nhiều chuyện bàn tụng mệt nghỉ. Không biết phụ huynh của bạn học khác khi nghe chuyện con mình bị bạo lực học đường thì sẽ phản ứng thế nào, nhưng nếu để anh mà biết tôi bị đánh thật thì thiệt khó nói anh sẽ làm ra chuyện gì. Giống như cảm giác bạn cưng một quả trứng đợi nó nở ra gà con, đặc biệt quả trứng đó lại là một quả trứng bệnh, bảy năm không dám chạm mạnh, ôm tròng lòng thì sợ nó vỡ, ngậm trong miệng thì sợ nó tan, rồi đùng một cái có thằng thiên lôi trời đánh nào nhào tới đập nát quả trứng của bạn đem lên chảo chiên ăn, cái đó…chính xác là cảm giác muốn giết người!
Thầy Khải nhìn tôi một hồi, nhìn tới cái thái độ cà lơ phất phơ của tôi mặc dù vừa bị đánh sưng húp mặt, chịu không nổi mà nặng nhẹ nói:
– Cậu tư hết hiểu nổi con. Con với nó thì bạn bè giống gì? Con cứ để cho qua như vậy, mai mốt nó được nước rồi đánh con dài dài. Chiều nay cậu gọi điện méc chú Tiệp.
Tôi quyết liệt nói:
– Không! Thầy mà nói, con méc bà ngoại chuyện thầy thích học sinh của mình!
Thầy Khải nghe xong mặt mài muốn cứng lại thành đá, ú ớ nửa ngày trời cũng không phản bác lại được nửa chữ vì điều tôi nói có sai chút nào đâu? Nhìn gương mặt khó coi của thầy Khải, tôi nghĩ chắc là thầy đang nguyền rủa tôi ghê lắm và cũng tự trách mình vì một lúc lỡ lời nói ra.
Cô nữ sinh kia tên Trang Nhu, học chung lớp với tôi, trông không giống con gái bình thường bây giờ thích chảy chuốc, đánh bóng bản thân mà cô trông mộc mạc, nhưng đẹp theo kiểu dung dị. Bình thường cô cũng ít giao tiếp với ai, thỉnh thoảng lầm lì hệt như con lập dị lớp phó. Chẳng hiểu nổi cậu tư đẹp trai phong độ của tôi thích cô ấy ở điểm nào, với điều kiện của thầy Khải thì dư sức có được một cô bạn gái chuẩn kiểu hotgirl mặt xinh, dáng hot như trên mạng xã hội bây giờ hay tung hô. Ai dè thầy ấy chỉ mê con nhà người ta, mê hơn một năm nay rồi, mà còn giấu hình cô trong điện thoại, ngày nào cũng kiếm cớ tới lớp “tia” người ta một lát hoặc là lôi hình chụp lén trong điện thoại ra nhìn tới lúc ngẩn người.
Lúc này bị bắt thóp nên thầy Khải uất, trừng mắt nhìn tôi ghê lắm, rồi một sau hồi mới xua xua tay, nói:
– Sao cũng được, tới hồi bị nó bẽ giò bẽ tay thì cũng đừng có khóc than với cậu! Mà chủ nhật này về thăm ngoại chút đi, ngoại nhớ con lắm á!
Thầy Khải tự nhiên bẽ sang chuyện bà ngoại làm tôi cũng giật mình, nghĩ nghĩ đúng thật lâu rồi chưa về bên đó thăm bà, cũng muốn lắm nhưng cứ nghĩ tới sẽ gặp cậu ba gia trưởng là tôi lại thấy ngao ngán thôi rồi. Tôi suy tư một hồi mới hỏi lại:
– Ngày đó cậu ba có về hông?
– Có sao không, chủ nhật nào mà cả nhà cậu ba con không về!
– Vậy thôi đi, ngày khác con ghé!
– Sao vậy? Sợ cậu ba tới vậy hả?
Thấy thầy Khải nhướng mắt chọc quê, tôi cũng chỉ cười miễn cưỡng nói:
– Gặp cậu ba thế nào cũng bị chỉnh vụ xưng hô, thái độ này nọ, rồi hỏi chuyện học hành, nghề nghiệp đồ, chán chết! Cậu ba y hệt như mấy bác ở bên nhà nội!
Thầy Khải cười cười xoa đầu tôi.
– Ai biểu con chứng quá làm gì? Cậu tư cũng nhức đầu với cách xưng hô của con, khi không gọi tùm lum loạn xà ngầu lên, rồi lại còn đặt cho bà ngoại con là “Lão công chúa” làm chi để cậu ba con rầy?
Tôi nhún nhún vai, vết thương trên mặt cũng được xử lý xong xuôi nên giờ muốn trở lại lớp. Lúc đi ra khỏi cửa phòng y tế, có quay lại nháy mắt với thầy Khải, cười đáp:
– Con chỉ gọi bằng biệt danh như thế với những người con thích mà thôi!
Ngày hôm đó Angry bird bị chép kiểm điểm vì tội đánh người sau đó hắn bị buộc thôi học suốt một tuần liền, một tuần hắn không có tới lớp nhưng tôi cũng chịu đủ bao nhiêu là tai họa. Tập sách của tôi khi không bị ai đó ném vào thùng rác hết, có hôm bàn của tôi còn bị đỗ thứ dầu nhớt gì đó nhèm nhẹp kinh dị, thỉnh thoảng đi ngoài sân trường tôi còn bị ai đó hất nước từ trên lầu xuống. Nghĩ chắc là do Angry bird đã “ra lệnh” cho một nhân vật giấu mặt nào đó tiếp đãi tôi trong thời gian hắn không có mặt tại trường, nhưng cũng vì như thế tôi mới có cớ viện với mấy giáo viên rằng mình không có bài vở học, không có chỗ ngồi mà thủng thỉnh đi về phòng y tế lười biếng ngủ được vài giấc dài sảng khoái. Tôi thì thông thái lắm, chẳng hề sợ hay lo nghĩ gì, nhưng “con bọ Hercules nhã nhặn” thì không.
Anh giận vì tôi không chịu nói ra thằng thiên tài nào hô biến một bên mặt của tôi thành như cái mông, anh bình thường vốn đã kiệm lời nhưng khoảng thời gian này anh còn không thèm nhìn hay nói chuyện với tôi nữa. Mẹ vẫn túc trực ở bệnh viện, trong nhà lủi thủi qua lại chỉ có anh và tôi, nhưng anh không nói chuyện với tôi nữa nên thành ra bầu không khí ở nhà lúc nào cũng hiu quạnh như nhà hoang chết chủ.
Lúc tôi đứng trong nhà vệ sinh cạo râu cho anh, anh cũng chẳng thèm nhìn tôi. Tôi cẩn thận đưa dao cạo qua từng tấc thịt, lén nhìn lên sườn mặt góc cạnh, nhìn cái mũi cao rất kiêu hãnh rồi nhìn xuống bờ môi mỏng đang mím hờ, nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra anh có chỗ nào giống một người cha hoàn hảo của đứa con mười tám tuổi đâu. Vẻ mặt vẫn đạm nhiên, anh chỉ nhìn trong gương nên tôi không biết anh nhìn cái gì mà chuyên chú như vậy, nhưng anh làm tôi mê muội, làm đầu óc tôi lú lẩn, tôi muốn ghé hôn lên cái ánh mắt, chóp mũi và bờ môi quyến rũ kia nữa, muốn thủ thỉ qua tai anh cười nói rằng anh cạo râu xong thì đẹp trai như tài tử và tôi yêu chết cái gã tài tử này.
Tôi cúi đầu tựa trán của mình vào cằm anh, chỉ muốn được tựa vào anh vài giây ngắn, vỗ về cái tâm hồn ruỗng mục thối nát của chính mình và hi vọng nó có thêm chút động lực để chống đỡ qua ngày mai rồi ngày kia nữa. Tôi tự hỏi có phải thời gian đột nhiên đứng lại nên khiến anh bất động, nhưng quả thật qua tận mười phút, anh cũng như tôi, không hề động đậy, không nói năng gì, chúng tôi như hai cái tượng khô cứng đứng tựa nhau mặc kệ thời gian là cái giống đách gì.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN