Chầm chậm yêu em.
Chương 22: Sóng gió nổi lên.
– Cậu đã bỏ đi những đâu? – Hắn ngữ khí than thở, tỏ ý trách móc – Tôi đã phải ngồi ở đây đợi cậu thật lâu.
– Cậu nên quay về bệnh viện! Ngay lập tức! – Nhìn bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình nhàu nhĩ đang khoác trên người, nhìn cánh tay phải bó thạch cao đang được cố định đeo trước ngực, sắc mặt trắng xanh vì mất máu, mái tóc nâu rối bù không còn tươm tất như xưa của cậu ta, Thanh Thanh đanh giọng ra lệnh, quên luôn cả tính cách bá đạo, đáng sợ của cậu ta.
– Cậu dám đuổi tôi đi? – Hắn xa xầm mặt, trừng mắt nhìn cô. Trong lúc thập tử nhất sinh, người duy nhất mà hắn nghĩ tới cũng chỉ có cô. Vậy mà tại sao cô có thể vô tình như vậy?
– Cậu thật sự nên quay trở về bệnh viện. Đừng mang tính mạng của mình ra để đùa giỡn. – Ánh mắt cô van nài, cầu xin nhìn hắn. Mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng của buổi tối hôm qua cô vẫn còn thấy bị dọa sợ.
Trước ánh mắt van nài, cầu xin của cô, hắn cũng có chút mùi lòng, thế nhưng không chịu ngay lập tức nghe lời rời đi ngay.
– Ngày mai, ngày kia,… – dường như thấy thế vãn còn chưa đủ, hắn bổ xung nói thêm -… trong những ngà y tôi còn nằm ở bệnh viện, cậu sẽ hàng ngày tới bệnh viện thăm tôi chứ?
Đôi mắt hắn chăm chú nhìn cô, không bỏ sót bất cứ một thay đổi cho dù là nhỏ nhất trong nét mặt và ánh mắt nhìn của cô.
Thanh Thanh cắn môi, lưỡng lự không dám gật đầu hứa bừa. Trong lòng cô vẫn còn có chút chống cự, không muốn phải một mình tới bệnh viện thăm hắn.
– Cậu nên quay trở về bệnh viện đi. Ngày mai tôi sẽ cùng các giáo viên trong trường tổ chức tới thăm cậu. – Cuối cùng cô chỉ còn biết lựa chọn dáp lại như thế.
Ánh sáng trong mắt dần tối, chút hy vọng mỏng manh trong lòng cũng đang dần bị dập tắt. Lý Gia Vinh chống tay trái, loạng choạng cố đứng dậy.
Chứng kiến dáng vẻ lung lay sắp ngã đổ của hắn, Thanh Thanh sốt ruột lo sợ, phản xạ tự nhiên vội xông lên đỡ lấy cơ thể hắn.
Tiếp xúc trong một khoảng cánh quá gần, đang được cô chủ động ôm giữ chặt lấy cánh tay trái của mình, tâm tình u ám tốt dần lên. Lý Gia Vinh khẽ nhếch môi mỉm cười, cúi đầu nhìn sắc mặt lo lắng của cô. Hắn cũng không vội lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại, muốn phút giây này kéo dài mãi mãi.
Thế nhưng Thanh Thanh lại nhanh chóng hoàn hồn, không được tự nhiên buông lỏng tay, lùi lại về phía sau một bước chân.
Nhận ra cô lại bắt đầu trốn tránh, muốn vạch rõ giới tuyến với mình, Lý Gia Vinh làm sao có thể cho cô thực hiện được ý đồ.
Vừa lùi lại một bước chân, thấy Lý Gia Vinh lại có dấu hiệu lung lay sắp đổ, săc mặt nhăn nhó vã mồ hôi như đang phải chịu đựng một cơn đau đơn thấu tim, Thanh Thanh bị dọa sợ, không còn suy nghĩ được gì nữa, vội xông lên chống đỡ lấy cơ thể hắn.
Lý Gia Vinh nhân cơ hội hiếm có, đổ dồn tất cả trọng lượng cơ thể của mình về phía cô. Đầu dựa vào vai, tay trái vòng ôm xiết lấy vòng eo cô, tham lam hít ngủi lấy mùi hương trên tóc cô.
Cả người lập tức cứng ngắc, xấu hổ tới tột đỉnh, Thanh Thanh bối rối chống hai tay vào ngực hắn, cố gắng đẩy hắn ra.
– Lý Gia Vinh! Mau buông tay! – Thanh Thanh quát, cho rằng vừa rồi là cậu ta giả vờ đáng thương nhằm lấy được lòng thương hại của cô, đồng thời cũng khiến cô nhất thời mất cảnh giác, dễ rơi vào tay giặc.
Bị đụng chạm vào chỗ tay đau, Lý Gia Vinh nhăn mặt, bật thốt kêu lên đau lớn. Lần này là hắn bị đau thật, không phải giả vờ.
Đã bị lừa một lần, Thanh Thanh làm sao có thể tin, vẫn ra sức chống đẩy, muốn cách hắn ra thật xa.
Trong lúc hai người đang giằng co, ôm ôm ấp ấp. Phía bên kia con đường, một chiếc ô tô đang lặng lẽ đậu gần sát mép đường, quan sát hai người từ cánh cửa kính hạ thấp từ bao giờ.
Hoàng Chiến Phong thần sắc tối tăm nhìn cảnh Thanh Thanh đang được một người thanh niên lạ mặt ôm vào lòng một cách tình từ. Trong mắt hắn hiện giờ hình ảnh cô đang tay trong tay với một người đàn ông khác chẳng khác gì phản bội, cũng vô tình dập tắt đi chút hy vọng vừa mới le lói chưa kịp bén lửa trong lòng hắn.
Không thể ngồi im quan sát nổi nữa, hắn nổ máy, đạp chân ga, phóng xe rời đi. Chiếc xe lao nhanh như bay trên đường, chẳng mấy chốc mất hút ngoài đầu ngõ nhà cô.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ xe, cô hơi ngoái đầu nhìn về con đường trước mặt, chỉ kịp lờ mờ thấy bóng đuôi chiếc xe ô tô trông có chút quen thuộc.
Lý Gia Vinh kêu lên một tiếng đau đớn, dọa cô giật mình hoàn hồn quay đầu lại nhìn. Lúc này sắc mặt của hắn đã trắng bệch không còn huyết sắc, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Và cô có thể thoang thoảng gửi thấy… mùi máu tươi.
Cánh tay trái buông thõng, đầu cũng trượt dần ra khỏi vai cô, Lý Gia Vinh khuỵu gối dần xuống. Đột nhiên! Nằm ra đất, bất tĩnh nhân sự.
Thanh Thanh bị dọa sợ đến mức hồn vía lên mây, nước mắt vô thức chảy lăn dài trên má, vụng về, luống cuống cố lay hắn tỉnh dậy.
– Lý Gia Vinh! Lý Gia Vinh! Tôi cầu xin cậu, hãy mau tỉnh lại đi! Cậu đừng dọa tôi sợ!
Lý Gia Vinh đã triệt để ngất xỉu, mặc Thanh Thanh dùng đủ mọi cách lay gọi cũng không chịu tỉnh dậy. Sau cùng, trí óc hỗn loạn của cô mới nhớ tới việc phải gọi xe cứu thương đưa cậu ta tới bệnh viện.
– Alo. Làm ơn cho một xe cứu thương tới gấp địa chỉ 120 Lê Trọng Tấn. Có người đang bị ngất xỉu vì mất máu cần được cứu chữa. – Cô nói trong tiêng nức nở, nghẹn ngào.
Trong lúc nôn nóng chờ xe cứu thương tới, Thanh Thanh vừa khóc vừa cố gắng nâng nửa người của cậu ta nằm trên đùi mình, để tránh nằm lâu dưới đất lạnh sẽ ảnh hưởng tới quá trình hồi phục chữa khỏi bệnh.
Thần kinh căng thẳng như dây đàn sắp đứt dây, Thanh Thanh chỉ lo tập trung chú ý tới sắc mặt biến chuyển của Lý Gia Vinh vẫn đang bất tỉnh hôn mê nửa nằm nửa dựa người dưới đất, và phân ra một phần chú ý tới tiếng còi xe của xe cứu thương, cho nên không hay điện thoại của cô đã đổ chuông rất nhiều, trên màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Hiệu trưởng Lý.
Nghe thấy tiếng còi xe vang lên ngoài đầu ngõ, thân hình căng cứng của Thanh Thanh cũng muốn xụi lơ ngã nằm xuống đất, bât tỉnh theo Lý Gia Vinh.
Tới trước cửa căn hộ nhà cô, cánh cửa xe cứu thương bật mở, Lý Gia Vinh nhanh chóng được khiêng cáng chuyển lên xe.
– Em là gì của bệnh nhân? – Một bác sĩ nam trẻ tuổi hỏi.
– Em… em là…- Thanh Thanh lắp bắp, suy nghĩ trong đầu hiện đang rối tinh rối mù, không biết nên nói thân phận gì mới thích hợp.
Đúng ngay vào lúc đó…
– Gia Vinh! Trời ơi! Con tôi!
Phanh gấp, dừng xe sát vỉa hè, Hiệu trưởng Lý thần sắc hoảng loạn mở vội xe bước xuống. Không kịp đóng lại cánh cửa xe, bà xông thẳng về phía chiếc cáng đang nâng chuyển Lý Gia Vinh lên xe cứu thương.
– Thằng bé bị làm sao thế này? Tại sao lại bị ngất nữa rồi? – Hiệu trưởng Lý nắm chặt lấy tay con trai, thân hình run rẩy nói trong nước mắt, hướng ánh mắt quát hỏi về phía Thanh Thanh đang ngây ngốc đứng khóc bên cạnh.
– Cậu ấy… cậu ấy… – Thanh Thanh chột dạ, e ngại không dám kể rõ đầu đuôi câu chuyện vừa xảy ra. Cô làm sao có thể nói rõ nguyên nhân là do Ly Gia Vinh ban đầu cố tỉnh tỏ vẻ yếu ớt đáng thương để lợi dụng ôm ấp mình, sau đó thì mơi xẩy ra cớ sự như lúc này.
Nhận thấy ánh mắt chột dạ, tránh né của cô, lập tức đánh phủ đầu cho rằng tất cả mọi tội lỗi đều là do cô gây ra, Hiệu trưởng Lý chuyển hướng xông thẳng về phía cô, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt sắc bén quát hỏi:
– Nói! Em đã làm gì Gia Vinh? Có phải em đã làm gì khiến cho thằng bé bị thương đúng không?
Hiệu trưởng Lý lúc này đã bị cơn giận dữ, hận thù che mất lý trí. Nghĩ rằng đứa con trai duy nhất của mình có thể sẽ đột ngột chết đi, sẽ rời bỏ để một mình bà sống cô độc trên đời này, cũng giống như người đàn ông bạc tình kia…
Chát! Hiệu trưởng Lý giơ cao tay, giáng thẳng xuống mặt Thanh Thanh.
Bốn nhân viên y tế ngây người, không kịp phản ứng trước sự viện đang diễn ra ngay trước mắt.
Thanh Thanh cũng bị dọa sợ cho choáng váng, tay phải bụm mặt ôm lấy gò má vừa bị tát đau gây cảm giác bỏng rát, ngu ngơ nhìn sắc mặt giận dữ như muốn ăn sống nuốt máu tươi của mình.
– Nếu Gia Vinh có xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ và bỏ qua cho em! – Thấy vẫn còn chưa đủ để hả giận, Hiệu trưởng Lý buông lời cảnh cáo và đe dọa cô.
Thanh Thanh chưa bao giờ cảm thấy uất ức và tủi nhục như hiện tại. Nước mắt lại vô thức tuôn rơi trên gò má hao gầy. Cô đã làm sai cái mà phải chịu đựng sự đối xử tàn bạo bất công từ người giáo viên cũ?
– Bốn người còn đứng ngây người ra đó làm gì? Còn không mau đưa con trai tôi tới bệnh viện cấp cứu! Thằng bé sắp bị mất máu mà chết rồi! – Hiệu trưởng Lý chuyển đối tượng công kích sang bốn nhân viên y tế, nhanh chóng trèo ngồi vào trong xe cứu thương. Hai bàn tay run rẩy, vồng nổi lên gân xanh nắp chặt lấy bàn tay lành lặn còn lại của con trai.
Mặc dù trong lòng có chút tức giận, thế nhưng bốn nhân viên y tế cố kìm ném, nuốt cơn giận xuống đáy lòng, do cũng phần nào lý giải được tấm lòng thương con, đang lo lắng đến phát cuồng của người mẹ luống tuối kia.
Cánh cửa phía sau đuôi xe được đóng chặt lại từ bên ngoài, chiếc xe cứu thương rú còi, nhanh chóng biến mất trước cửa căn hộ của nhà cô.
Trời khuya, sương đêm thu mang theo hơi lạnh dần thấm ướt bờ vai gầy. Thanh Thanh vẫn ngây ngốc đứng im trong ánh sáng mờ tối dưới một gốc cây, cảm giác trong lòng dần có chút chết lặng, vẻ mặt không vui không buồn.
***
Về tới căn biệt ba tầng tọa lạc giữa trung tâm thành phố xa hoa, Chiến Phong lái xe thẳng vào trong gara.
Tắt động cơ xe, hăn không vội mở cửa bước xuống, mà ngồi yên lặng bên trong ngẫm nghĩ. Từng cảnh tượng diễn ra trước cửa căn hộ nhà cô giống như thước phim quay chậm bị nhấn nút tua đi tua lại, hiện ra sống động, chiếu rõ mồn một trong trí óc.
Tức giận đấm mạnh vào vô lăng tay lái tạo ra tiếng động khá lớn, từ rất lâu rồi trái tim hắn mới cảm thấy đau đớn như hiện giờ. Chẳng lẽ hắn…đang ghen?
Ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu, hắn vội gạt bỏ nó đi. Không! Hắn chỉ đang cảm thấy tức giận, đau đơn vì cho rằng mình đang bị lừa gạt mà thôi. Người con gái đó đã có đôi tượng làm người yêu rồi, vị tri trống đó đã không còn chỗ cho hắn.
Lại nghĩ tới nụ cười và ánh mắt của người vợ đã khuất, cảm giác dằn vặt và day dứt lại đang hành hạ lý lẽ của con tim, không thể chịu đựng nổi thêm nữa, hắn thô bạo mở mạnh cửa xe ô tô, sải bước thật nhanh vào bên trong căn biệt thự.
Quản gia Trần đang đứng đợi hắn trong phòng khách dưới tầng một. Nhìn sắc mặt tăm tối đáng sợ của hắn, ông hơi run sợ, ngập ngừng lên tiếng dò hỏi:
– Cậu chủ… có chuyện gì vậy?
Hắn giữ im lặng, bước ngang qua chỗ Quản gia Trần đang đứng, lúc đặt được một chân lên bậc thang lầu một, hắn đột nhiên quay qua hỏi:
– Thằng bé đã đi ngủ chưa?
– Kỳ Thiên đã ngoan ngoãn lên giường đi ngủ từ lúc 9h tối rồi. Cả ngày hôm nay sau khi được nói chuyện với cô giáo Thanh Thanh, thằng bé trở nên nghe lời hẳn, không hề bỏ bữa, cũng chịu khó uống thuốc, nói mong muốn mình mau khỏe lại để được cắp sách tới trường. – Quản gia Trần tự hào kể.
Nghe Quản gia Trần nhắc tới tên của cô, sắc mặt của hắn càng trở nên tăm tối khó coi, gằn giọng, ban mệnh lệnh:
– Từ nay về sau cấm bất kỳ ai trong nhà cũng không được phép nhắc tới tên cô giáo đó trước mặt cháu. Cũng không được tự ý mời cô giáo đó tới đây chơi. Ai mà vi phạm thì tự ý dọn hành lý rời đi!
Quản gia Trần sững sờ, trừng to mắt nhìn hắn. Vì sao chỉ sau có một ngày tình trạng sự việc lại quay về điểm xuất phát? Không! mà càng trở nên nghiêm trọng hơn? Hoàng Chiến Phong hiện giờ trông giống như con sói cô độc đang bị tổn thương nghiêm trọng vậy!
Sau khi ban bố mệnh lệnh gây nên một trấn động không nhỏ cho Quản gia Trần, và Dì Đổng đang đứng nghe lén trong bếp. Hoàng Chiến Phong chuyển hướng bước chân tới nhà bếp lấy một chai rượu và một cái ly, dọa vị nữ đầu bếp trung niên hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, nói lắp:
– Cậu… cậu chủ.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn bà, tiếp tục sải bước ngang qua chỗ Quản gia Trần vẫn đang đứng bất động như một bức tượng, hướng tới cầu thang dẫn lên lầu ba.
Trong khi đó cả ba người lớn đều không hề hay biết, có một cái bóng nho nhỏ đang lén lút rời chỗ nấp trên đầu hàng lang lầu một, đã vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện của hắn và Quản gia Trần. Mệnh lệnh vô tình kia chẳng khác gì sét đánh ngang tai thằng bé!
Sự kích động vui mừng mong chờ bố về để hỏi, khi nào thì cô giáo Thanh Thanh sẽ tới đây chơi, dạy phụ đạo môn Mỹ thuật cho cậu đã không còn, thay thế vào đó là lòng tin tan nát. Cậu chán ghét người lớn! Nói lời mà không giữ lấy lời!
Thằng bé vừa nằm trở lại giường, nhắm mắt giả vờ ngủ, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch trong lồng ngực vì vừa hoạt động mạnh, thì cũng vừa lúc đó, cánh cửa được đẩy nhẹ ra từ bên ngoài, Chiến Phong lặng lẽ tiến vào bên trong căn phòng ngủ của thằng bé.
Có lẽ trong lòng hiện có quá nhiều tâm tự rối rắm, phức tạp. Trái tim hiện đang cảm thấy đau đớn không chịu nổi, nên hắn đã đánh mất giác quan nhạy bén thường này, không phát hiện ra được là con trai hắn đang giả vờ ngủ.
Ngắm nhìn thằng bé một lát, hắn lại lặng lẽ khép cửa, rời đi.
Lúc này thằng bé mở mắt, đôi mắt đong đầy lệ. Nếu phải lựa chọn giữa người phụ nữ xa lạ, đanh đá kiêu kỳ kia làm mẹ kế, thì cậu rất muốn cô giáo Thanh Thanh thực sự trở thành mẹ cậu. Dường như đang âm thầm hạ quyết tâm làm điều gì, vẻ mặt non nớt của thằng bé dần trở nên kiên kịnh. Cậu muốn giáp mặt hỏi trực tiếp cô giáo Thanh Thanh, cậu không tin cô giáo không muốn trở thành người thân quan trọng nhất của cậu.
Theo thói quen giống như mọi lần, hắn lại mở cánh cửa căn phòng được trang trí như tân hôn bên cạnh phòng ngủ của mình. Tuy nhiên lần này, hắn lại không muốn giải bày, giải tỏa tâm sự đang chất chồng trong lòng, mà chỉ lặng lẽ ngồi uống hết số rượu vang được ủ men lâu năm đựng trong chiếc chai màu xanh lam đậm. Chờ đợi cơn say kéo đến để có thể ngủ một giấc thật ngon, biết đâu trong giấc mơ có thể gặp lại được người vợ đã khuất. Được hôn, và ôm cô ấy vào lòng, tìm lại hơi ấm đã đánh mất khi xưa.
Buông chai rượu rỗng, thần trí có chút lờ đờ mông lung, Chiến Phong cầm lấy khung ảnh đang đặt trên mặt bàn gỗ kê bên cạnh giường. Úp hình ảnh của người vợ vào trong ngực, hắn vòng hai tay ôm lấy, mí mắt nặng nề cũng dần khép lại.
Trong giấc mơ, hắn mơ thấy một khung cảnh trắng xóa, những đám mây nhiều vô kể đang xếp nối nhau bồng bềnh, bay lơ lửng giữa trời. Mông mông lung lung, hắn thấy dần hiện lên bóng dáng của vợ hắn in trong hình của những đám mây màu trắng. Cô ấy đang mỉm cười với hắn, nụ cười rất tươi tắn vui vẻ, ấm áp và hạnh phúc đến nỗi cũng khiến trái tim hắn tan chảy, quên cả đau đớn và mất mat, mấp máy môi muốn gọi tên, muốn chạy lại ôm lấy cô ấy, giữ thật chặt lấy, không để cho cô ấy đi mất nữa.
Thế nhưng, cô ấy lại đang khóc, những giọt nước mắt hóa thành những hạt nước mưa rơi xuống nhân gian. Hắn nghe thấy giọng nói thì thầm của cô ấy đang cố nhắn nhủ truyền đạt cho hắn hiểu:
– Chiến Phong… xin anh đừng cố nhớ thương em nữa… anh cần phải dũng cảm bước tiếp… anh và con phải sống thật hạnh phúc đấy nhé… kiếp sau em nguyện sẽ làm con gái của hai người…
Chiến Phong giật mình thức giấc, giọt lệ nam nhi duy nhất cũng chảy dài xuống gò má, càng ra sức ôm xiết chặt lấy bức ảnh chụp chung của hai người vào lòng. Cô ấy nói mong muốn hắn hãy quên cô ấy đi, hãy buông tha cho quá khứ để bước tiếp. Thế nhưng… hắn làm sao có thể? Kiếp sau không nguyện làm người yêu, cô ấy chỉ nguyện làm con gái của hắn thôi sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!