Chạm nhẹ vào môi em
Chương 37: Bắt đầu biết yêu P1
” Tiểu Đào, thông tin máy bay có người đi vào đã bị báo chí phát hiện, mặc dù họ không có nắm được tình hình cụ thể, cũng không có người biết là em đi vào. Nhưng nếu thông tin bị lộ ra ngoài, ít nhiều sẽ gây phiền phức cho em.”
Phan Việt tiếp tục nhấn mạnh: ” Cho nên là ai hỏi em chuyện gì thì cũng không cần nói, tất cả đã có anh, em nhớ chưa.”
Tiểu Đào nghe câu cuối thì xúc động mạnh, ngoan ngoãn gật đầu: ” Em nhớ rồi.”
Đến giờ phút này, cô cảm nhận được anh thật sự rất tốt với cô. Cô nhớ lại mấy ngày trước gặp anh, anh quan tâm cô vô điều kiện, cái gì không biết anh chỉ dẫn từng li từng tí. Cái gì không hiểu thì anh nhẹ nhàng trả lời. Anh còn dắt cô đi chơi, giới thiệu cho cô những món ăn ngon, anh còn chụp hình cho cô rất nhiều tấm hình làm kỉ niệm. Trong khi cô và anh chỉ là bèo nước gặp nhau, vậy mà anh chăm sóc cô không khác gì một người thân ruột thịt.
Nghĩ đến đây đôi mắt Tiểu Đào đỏ hoe, từng giọt nước mắt lăn xuống. Phan Việt thấy cô khóc liền vội ôm cô vào lòng.
Lão Minh đang nghe Phan Việt dặn dò Tiểu Đào cũng dâng lên một nỗi niềm khó tả, sau đó thấy cô khóc thì đôi mắt của ông nheo lại như muốn già theo năm tháng. Cả đoàn người ai cũng cảm động nhìn cặp đôi phía trước này, chỉ duy nhất có một người phía sau là khó chịu, hận không thể đem cô băm thành trăm mảnh, Thanh Hằng nghiến răng chữi rũa:
” Tiểu Đào, con khốn này, cái loại rác rưỡi như mày đúng là làm tao mở mang tầm mắt. Đợi đấy, không bao lâu nửa tao sẽ cho mày nếm trải cay đắng.”
Tiểu Đào không biết là có người đang hận mình, giờ đây cô đang cảm nhận được cái ôm ấm áp của Phan Việt, khiến nước mắt rơi lên chiếc áo sơ mi trắng của anh nhiều hơn. Lần đầu tiên có người đàn ông đối xử tốt với cô như vậy, cô không muốn rời xa vòng tay của người đàn ông này chút nào.
Phan Việt vỗ vỗ nhẹ lưng cô: “ Tiểu Đào, đừng khóc nửa! Không phải hai chúng ta đã lưu số của nhau rồi sao, anh còn kết bạn với em qua Viapp nửa, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
“ Ừm, nhất định sẽ gặp lại.”
Nghẹn ngào một lúc, rồi sau đó Tiểu Đào rời khỏi vòng tay anh, hướng vào khu vệ sinh nữ trang điểm lại khuôn mặt. Tiểu Đào đi xuống thì có rất nhiều đều nhìn cô gật đầu mỉm cười, điều này khiến tâm trạng cô thả lỏng hơn không ít.
Từ sau khi cô được nhân viên ở Madrid hướng dẫn cách trang điểm, thì cô cũng bắt đầu chú ý đến vẻ bề ngoài của mình. Cô không còn trang điểm kiểu qua loa như lúc trước, cho nên cô trang điểm rất nhanh chóng và thành thạo. Vừa trang điểm cô vừa nhớ lại những gì mà Phan Việt nói, chỉ năm từ làm tim cô đập rộn ràng.
“ Tất cả đã có anh..”
Sau khi khuôn mặt khôi phục lại một chút thần thái, nhìn trong gương Tiểu Đào e thẹn lẩm bẩm:
“ Mình thực sự biết yêu rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!