Chân Huyền Ảo - Bách Thú Lâm Hung Hiểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Chân Huyền Ảo


Bách Thú Lâm Hung Hiểm



Vừa bước vào Bách Thú Lâm, Vô Thường tức thì dừng chân vài giây, tranh thủ thời gian mà cố gắng tạo nên liên hệ với các “linh” để các “linh” cây cỏ xung quanh trợ giúp hắn trong việc trốn tránh yêu thú. Dù rằng việc này sẽ rất khó khăn bởi xét cho cùng, hắn là người lạ mới đến chứ không như ở Nhậm gia đã 14 năm, hay như thỏa thuận đôi bên cùng có lợi đối với Hồng Ngọc Yên.

Nhưng người có người thân thiện, “linh” tất cũng sẽ có “linh” thân thiện. Và không làm Vô Thường thất vọng, hắn đã rất nhanh được hai “linh” thân thiện cho biết tình hình bên trong Bách Thú Lâm.

“Hử? Trời cũng giúp ta?”

Biết được tin có linh dược trân quý xuất thế tại trung tâm khu rất, hấp dẫn hầu như tất cả loại yêu thú tiến đến tranh giành nên khiến nơi rìa rừng này rất an toàn, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó khiến hắn rất vui mừng.

Muốn cưỡng hiếp gái nhà lành mà gái còn nằm phằng háng ra, mật ngọt nhu thuận cho hưởng, thế thì sao lại không vui, không sướng cho được.

“Địa điểm đó nằm cách đây không xa, chừng hai cây số ở hướng tây bắc”.

Vèo!

Xác định hướng đi như chỉ dẫn của bốn tàn hồn nữ tử, Vô Thường như một mũi xé gió, chạy như điên trong nơi được đồn thổn “có vào mà không có ra”.

Nam tử ngồi trên đám nhìn hắn hành động mà nhíu mày.

-Tên này sao lại ngu ngốc chạy trong nơi nguy hiểm… khoan đã, khu rừng này hình như có điều kỳ quặc. Để kiểm tra thử.

-Linh Nhãn.

Hóa linh lực thành “mắt”, nam tử một bên vừa theo dõi hành động Vô Thường, một bên điều khiển Linh Nhãn dò xét mọi ngõ ngách bên trong Bách Thú Lâm.

Vài phút sau, khi Linh Nhãn tiến đến trung tâm Bách Thú Lâm và thấy hàng trăm, hàng ngàn yêu thú giăng đủ bốn bề mà kinh ngạc.

-Tiểu tử này may mắn như thế? Nhưng hắn làm cách nào biết được sẽ không có yêu thú tấn công?

-Có chăng là chạy liều mạng?

Nam tử tự hỏi, nhưng chắc chắn sẽ không ai trả lời cho hắn đáp án.

-Cho là không có yêu thú bậc cao tấn công. Nhưng nếu ngươi vẫn cứ tiếp tục chạy như kẻ liều mạng, không chú ý trước, sau, xung quanh, ngươi cũng sẽ chết mà thôi. Những khu rừng như thế này, sự đáng sợ của nó không chỉ bởi yêu thú mạnh mẽ mà còn là từ yêu thú nhỏ bé, thực vật, cây cối.

Nghiêm mặt hơn, nam tử di chuyển đám mây bay theo từng bước của Vô Thường để theo dõi cho đến lúc hắn chết hoặc khi nào chính nam tử thấy đủ.

Ở phía dưới, Vô Thường cứ vô tư chạy, khoảnh cách chỉ còn hơn 1400m.

-Khè!

-Nguy hiểm.

Tiếng “khè” vừa khởi, Thiên Nhãn của Vô Thường liền xuất. Mọi khung cảnh, mọi hành động xung quanh hắn đều trở nên vô cùng chậm chạp.

“Phía trên, bên trái góc 25 độ”.

Xác định được mục tiêu tấn công bản thân, Vô Thường tức khắc rút dao nhỏ ra nhưng tốc độ không hề giảm, vẫn chạy về trước.

-Khè…

Vụt!

Con rắn màu vàng, nhiều chấm đen vừa nhảy từ trên cây xuống vị trí Vô Thường, Vô Thường liền vung tay lên, dao nhỏ lập tức chẻ con rắn làm đôi.

– A!

Nhưng hắn cũng không thoát được việc bị đau đớn.

-Chết tiệt!

Thoáng dừng lại nhìn cánh tay phải, hắn không khỏi tức giận bản thân đã mất cảnh giác và xem nhẹ con rắn.

Máu con rắn không ngờ lại có độc tính ăn mòn, hắn chẻ con rắn ra làm hai nên đã dính ít máu của nó, khiến tay hắn dù là một bộ phận của Linh Thể nhưng vẫn bị phỏng khá nặng. Ẩn ẩn có thể thấy được xương tay trong vết bỏng.

“Cần thận trọng hơn nữa”.

Nhắc nhở bản thân, Vô Thường tiếp tục chạy.

Còn 1100m.

-Thế quái nào?!

Đang chạy, Vô Thường bỗng nhìn ra sau lưng vì chợt có cảm giác lạnh gáy thì tức khắc giật nảy mình khi thấy phía sau lưng hắn không biết từ khi nào đã có cả một bầy gần trăm con côn trùng kỳ lạ, chúng có thân hình nhỏ như chim sẻ nhưng cơ thể nhìn xanh gầy, cánh mỏng sau lưng và đặc biệt là tay chúng như lưỡi hái, sắc bén vô cùng.

Bọn quái thú nhỏ biết bay này hoàn toàn theo đuôi hắn trong yên lặng, thật sự trong suốt quá trình chạy hắn không hề cảm nhận thấy. Mãi cho đến khi bọn chúng cách hắn chỉ còn khoảng 50m, bản năng sinh tồn của hắn mới báo động. Nếu đổi là người bình thường thì chắc cho đến chết, họ cũng không hiểu tại sao.

May mắn là bọn quái thú này tốc độ không nhanh, chỉ bằng với người bình thường chạy hết tốc lực, nhờ vậy Vô Thường sau khi tăng cao tốc độ hơn thì khoảng cách dần được giãn ra càng lúc càng xa với chúng.

800m.

Vô Thường đang chạy, khoảng cách so với bầy quái thú chim sẻ cào cào đã giãn được gần 200m thì…

-Vụt!

-Hự… phụt!

Một nhánh cây to bằng bắp tay người tưởng chừng như vô hại ở trước mặt Vô Thường lại bất chợt cử động, một cú quật như trời giáng đã đánh bay Vô Thường ra đằng sau 14m. Sức mạnh từ nhánh cây quá lớn, đánh hắn nôn ra một ngụm máu to, đoán chừng ở ngực cũng đã gãy mất vài cái xương sườn mặc dù đây là Linh Thể cứng rắn mà Linh Nhân cảnh như Bát Hải phải bất lực.

-Hả, đó là Tự Vệ Linh Thụ?

-Không sai, chính nó. Không ngờ nơi này vậy mà lại dưỡng dục ra được Tự Vệ Linh Thụ có niên kỷ gần 50 năm tuổi, quá mức khó tin.

Nam tử bên trên đám mây nhìn tình hình bên dưới mà bật thốt nên đầy vẻ vui mừng.

Tự Vệ Linh Thụ, tên như ý nghĩa, nó là một loại cây có thể hấp thụ linh khí để sinh trưởng, phát triển. Đặc tính của cây là không lá, thân xanh rêu và luôn dùng nhánh cây đánh về các sinh vật tiến lại gần như một hành động tự vệ, không cho đụng chạm.

-Ha hả, kỳ này ta liền có thứ trông nom dược viên của ta rồi. Để xem còn tên trộm nhỏ nào còn dám cả gan ăn cắp linh dược của ta a.

Nam tử vui vẻ, đắc ý, tâm thần sung sướng.

Còn Vô Thường ở bên dưới lại rơi vào khó khăn, nan giải bởi bốn phía.

-Thiên Nhãn.

Không có lựa chọn, hắn phải dùng Thiên Nhãn để nâng cao tốc độ xử lý của não bộ vì thời gian là rất ngắn, phía sau rõ ràng đang có một bầy “yêu quái” tiến đến rất nhanh.

“Phía sau không có đường lui”

“Bên trái, chết!”

Bên trái Vô Thường là một vùng khá kỳ lạ. Các cỏ cây ở đó đều có một màu tím kỳ dị, ẩn ẩn còn bốc lên khói màu tím nhạt kinh người. Chỉ cần là người biết động não thì hết tám, chín phần đều đoán ra được là nơi đó tuyệt đối nguy hiểm, bước qua liền chết. Vô Thường không thể từ đó vòng lên phía trước để tránh cái cây lớn, nhánh dài như dây trước mặt.

“Bên phải, cũng là chết!”

Bên phải Vô Thường là một vùng đất trống, không có cây cỏ nào mọc trong phạm vi 30m. Trong rừng vốn là nơi luôn phải có cây cỏ mọc khắp nơi nhưng lại tự dưng có chỗ trống trải, dấu vết đã qua chiến đấu đều không thấy, như vậy thì chỉ có thể là có vấn đề, vô cùng có vấn đề là đằng khác.

“Xem ra chỉ còn cách duy nhất là vượt qua cái cây trước mặt. Ta đã hết đường lui, chết cũng phải qua”.

Nhìn cái cây to rộng chừng hai mét, cao dài khoảng hai mươi, hai mươi mốt mét màu rêu, không hề có lá tựa như là một cây khô, với hơn hai chục nhánh cây trên dưới, mỗi nhánh đều to bằng bắp tay, dài khoảng mười lăm mét như sợi roi cỡ lớn, có thể tùy ý vung loạn. Vô Thường liều mạng.

Hắn mặc dù không biết cái cây này là gì, mạnh mẽ như thế nào nhưng mà khi hắn ngồi dậy, cây không tiếp tục tấn công nữa, điều đóđã cho hắn rất nhiều thông tin về cái cây.

-Vụt!

Không chừng chừ, Vô Thường áp chế thương thế trong người, một mạch như người điên lao thẳng vào những nhánh cây màu rêu đầy yên lặng tựa như chưa bao giờ quật hắn.

-Thiên Nhãn.

Cây mặc dù có nhiều nhánh nhưng là phân tầng, Vô Thường lại chỉ nghiêng về bên trái của cây mà chạy qua nên hắn cao lắm chỉ đối mặt với 4 nhánh cây mà thôi. Dùng Thiên Nhãn cộng thêm kinh nghiệm, cùng với cơ thể dẻo dai hắn có, hắn vẫn tự tin qua bên kia an toàn nếu đúng như hắn tính toán.

-Hồi tưởng.

Vận chuyển quá khứ, Vô Thường nhớ lại tình cảnh lần đâu tiền bị nhánh cây bất ngờ đánh đến.

“Khoảng cách ra chiêu của nó là… xấp xỉ 2m”

Đoán ra được khoảng cách khi bản thân đến gần nhánh cây rồi bị quất, Vô Thường nhanh chóng đưa ra kế hoạch.

“Nhánh cây cách nhau rất gần, vượt qua từng nhanh là không thể vì không gian quá hẹp. Đã vậy thì…”

Tiện đường nắm lấy nhánh cây khô dưới đất, Vô Thường bẻ ra làm ba khúc, cơ thể nhanh chóng tiếp cận lại với nhánh cây.

“Lúc này… chưa được, chưa được… chính là thời điểm này”.

Đợi khi chỉ còn cách bốn nhánh cây chừng 5 mét, Vô Thường khéo léo ném một lúc ba khúc cây khô về phía trước, đưa mỗi một khúc cây đều hướng nhanh hoặc chậm bay đến ba nhánh cây phía sau, bỏ qua nhánh cây đầu tiên.

Vụt!

Vụt!

Vụt!

Ba nhánh cây lập tức đánh đến ba khúc cây khô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN