Chân Huyền Ảo
Trở Về
Có lẽ dựa vào hành động của hắc bào nhân, Vô Thường hẳn cũng thấy hắc bào nhân đến gặp hắn không phải là vì ác ý. Nhưng hiện tại hắn đã có những thứ hắn cần, hắn không còn dư giả thời gian để làm nhiều việc khác ngoài lề, vậy nên hắn đành từ chối một mối quan hệ với hắc bào nhân.
Bỏ đi khi hắc bào nhân bị thương, khóa khí tức cũng đã tan biến, chính là cách giải quyết nhanh gọn nhất của hắn.
-Ý, ca ca kia thật lợi hại, đá một phát quái nhân biến mất tiêu luôn.
-Tào lào, người ta đang nằm ở dưới kia kia, lêu lêu.
-Trông ghê quá hà, Y Lan cảm thấy sợ.
-…
Con nít vui đùa bàn tán.
-Tiểu thử, tiểu thư. Người không sao chứ?
Tung niên ngũ tuần còn chưa hết hoảng sợ nhìn thiếu nữ đã ngây người bởi quyền, cước giao phong đẹp mắt.
Đúng lúc đó, giọng cười tuy có chút tư vị đau đơn nhưng đều bị sự vui mừng lấn áp đi của hắc bào nhân cũng bất ngờ vang lên.
-Ha ha ha ha…
Từ dưới đất, hắc bào nhân đứng lên, đưa tay phủi bụi trên cơ thể hoàn toàn nguyên vẹn ngoại trừ cánh tay phải đang be bét máu, thịt. Hắc bào nhân không quan tâm đến vết thương này, hắn lấy từ trong giới nhẫn ra một tấm phù kỳ dị, rồi truyền vào mọt ít linh lực để nó phát sáng và chờ đợi.
Chừng vài giây sau, khi tấm phù lục nháy nháy ánh sáng, hắc bào nhân lập tức lên tiếng trong niềm vui mừng.
-Sư tôn, đệ tử Mộc Thiền có việc tốt muốn cấp báo với sư tôn.
-Nói nhanh đi, ta còn chuyện phải làm.
Một giọng nói không có gì đặc biệt, khá bình thường từ phù lục truyền đến tai hắc bào nhân.
-Thưa sư tôn. Tại Châu Nam thành thuộc Hồng Long quốc nằm tại phía nam….
Hắc bào nhân tự xưng Mộc Thiền bắt đầu truyền tất cả tin tức về Vô Thường cho vị sư tôn bên kia tấm phù lục.
Chừng hai phút sau.
-Còn 3 tháng nữa là đến kỳ tuyển đệ tử mới của Hỏa Thiên Tông chúng ta. Đến lúc đó ngươi dẫn hắn đến, ta sẽ tự có quyết định.
-Vâng, sư tôn.
Tấm phù lục ảm đạm, Mộc Thiền cất nó đi. Sau đó hắn lấy ra một viên đan dược trị thương, nuốt vào bụng luyện hóa để nhanh chóng hồi phục cánh tay phải.
Hắn nhìn bức tường Vô Thường đã trèo qua, lộ một nụ cười nhạt.
-Tiểu tử, ngươi chạy đi đâu.
Mộc Thiền nhảy lên vách tường, bay qua những tòa kiến trúc cao lớn rồi biến mất.
Hắn mặc dù đã mất dấu Vô Thường nhưng diện mạo Vô Thường hắn sẽ không quên. Tìm không được hôm nay, mai sẽ tìm được.
…
Trời đã buông màn đêm.
-Thiếu gia, ngươi cuối cùng cũng về a.
Cuồng Tiêu và Lý Hạt sốt rột ngóng chờ ngoài cửa Kiếm Trận Tướng Phủ đã lâu, thấy Vô Thường bình an trở về đều nhẹ thở trong lòng.
Nếu hắn không về, họ và cả gia đình họ sẽ gặp rắc rối rất lớn bởi Nhậm Thiên Hành đại lão gia.
– Cuồng Tiêu, ngươi nghỉ ngơi đi. Còn Lý Hạt, ngươi theo ta về phòng.
– Vâng.
Cuồng Tiêu gật đầu, cất bước rời đi. Lý Hạt thì theo vẻ mặt không vui đi theo sau Vô Thường.
Đi đến giữa đường, bụng Vô Thường réo lên khiến hắn chợt nói với Lý Hạt.
-Xuống bếp bưng bữa tối đến cho ta.
-Cái gì, ngươi dám sai ta làm mấy chuyện của hạ nhân? Ta không làm!
Lý Hạt mặt mày dữ tợn từ chối.
Vô Thường dừng bước chân, đầu không quay lại, lạnh nhạt nói.
-Ngươi có thể lặp lại được không, ta nghe không rõ lắm lời của ngươi?
-Ta nói…
Chỉ nói ra hai từ, Lý Hạt bỗng nhớ đến tính cách “chó điên” của tiểu tử trước mặt, thành ra liền cứng họng lại. Phải mất vài giây kiềm nén bực tức trong lòng, lão mới đồng ý.
-Ta đi, ta sẽ đi.
Nói rồi, lão cũng lập tức đi ngay, không muốn nhìn lâu cái gương mặt chết bằm này.
Vô Thường bước về phòng, chồng giấy tờ tư liệu về anh em Nhậm Tử Y, Nhậm Tử Mộc đã nằm ngay trên bàn hắn.
Hắn thắp sáng đèn, đi nhanh đến bàn, ngồi xuống đọc tài liệu do Lý Hạt tự biên soạn.
-Nhậm Tử Y, 16 tuổi, con gái cưng của thiên tài Nhậm Hàn – Linh Nhân cảnh trung kỳ, cháu nội của Đại trưởng lão. Sở hữu Hỏa Diệm Tâm Đan, thiên phú có 71 sợi xích. Cảnh giới hiện tại không biết, có lẽ đã gần đến cảnh giới Bán Linh Nhân.
-Tiểu sử…
-Yêu thích…
-Nơi sống… Nơi thường thích đến…
-Quan hệ. Có hôn ước với ca ca của Hình Luân – một trong Lục Kiệt của Châu Nam thành, tên gọi là Hình Lưu.
“Khá đầy đủ. Rất tốt”.
Vô Thường đặt tệp giấy tờ của Nhậm Tử Y xuống, cầm giấy tờ của Nhậm Tử Mục lên.
-Nhậm Tử Mục, 20 tuổi, con trai lớn của thiên tài Nhậm Hàn, cháu nội của Đại trưởng lão. Là người sở hữu Thổ Tâm Đan với thiên phú 70 sợi xích. Cảnh giới Bán Linh Nhân.
-Tiểu sử…
-Yêu thích Vụ Hương Lan của Bách Mộng Lâu.
-Nơi thường đến Bách Mộng Lâu.
-Quan hệ dường như không có vì tính tình tự cao tự đại của bản thân. Có một tiểu muội là Nhậm Tử Y, nghe phong phanh Tử Mục rất yêu thương tiểu muội ruột này.
-Người bảo vệ bên cạnh là Tầng Hào, 101 tuổi, Linh Nhân cảnh hậu kỳ, chưa bước vào cảnh giới phân tầng.
-Hừm…
Đặt tệp tài liệu của Nhậm Tử Mục xuống, Vô Thường đưa tay gõ bàn tính toán một chút.
Để giết Nhậm Tử Mục, Nhậm Tử Y và những người có liên quan, thật sự rất đơn giản đối với hắn. Cái hắn cần lo chính là làm sao để xóa được dấu vết giết người để không bị Đại trưởng lão, người trong gia tộc lên án.
-Cộc cộc!
-Cơm.
Đúng lúc này, âm thanh cộc lốc của Lý Hạt vang lên ở bên ngoài.
-Đưa vào đây.
Lý Hạt đẩy cửa, bưng một mâm thức ăn có vài món canh, thịt bước vào, bỏ lên bàn Vô Thường bằng vẻ mặt chẳng bao giờ vui nổi.
Vô Thường nhìn lão nói.
-Lý Hạt.
-Cái giề?
Lý Hạt đưa vẻ mặt già lão không hề vui, nhìn hắn.
Vô Thường bình thản nói lời kinh khủng.
-Ngay bây giờ hoặc ngày mai, ngươi đến nói với Đại trưởng lão, hai đứa cháu của lão sẽ bị ta giết chết, bảo lão chuẩn bị đồ nghề mai táng đi là được rồi.
-Rồi rồi, ta hiểu… mà hả?
Lý Hạt hết hồn, giật nảy mình lên.
– Ngươi điên à? Bộ rất muốn chết hay sao hả tên tiểu tử này?!
Lão không biết Vô Thường và anh em Nhậm Tử Y, Nhậm Tử Mục có ân oán, cừu huyết cái khỉ gì. Nhưng mà nếu muốn giết người ta thì giữ kín ở trong lòng, âm thầm thực hiện chứ sao lại tự nhiên đi thông báo cho ông nội hai người họ biết. Chẳng lẽ hắn bị khùng, không sợ chết, không sợ bị Đại trưởng lão đưa móng vuốt đến ngay cổ?
Điên rồi, chắc chắn hắn điên rồi!
Đó là còn chưa nói, hắn có năng lực giết hai huynh muội Nhậm Tử Mục, Nhậm Tử Y hay không nữa mới quan trọng.
Chuyện này, lão tuyệt đối không làm và cũng không có gan làm.
-Ta đã nói rồi Lý Hạt, Ngươi không làm được thì cút.
-Xéo ra ngoài mà suy nghĩ.
Vô Thường không quản tâm trạng lão lo âu, hắn đuổi lão ra khỏi phòng, sau đó dùng bữa tối trong căn phòng vẫn chưa phai hết mùi máu và tử khí.
-Hừ!
Lý Hạt ở bên ngoài tức đến hộc máu. Song lão cũng không ở lỳ mà tức thì đi nhanh đến chỗ Nhậm Thiên Hành, báo cáo về sự việc khó tin này.
Riêng về Vô Thường, hắn vì sao lại khùng như vậy là đều có nguyên nhân của hắn. Khi nào đến, mọi thứ dần dần sẽ rõ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!