Chân Huyền Ảo
Ác Mộng
Đêm khuya. Khi Nhậm Thiên Hành và Lý Hạt vừa “tâm sự” xong.
Vô Thường nằm trên giường, dự định chỉ muốn nằm ngủ một giấc để khôi phục sức lực, chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho cuộc gặp gỡ với Vương gia vào ngày mai.
Nhưng không ngờ đêm nay hắn lại gặp ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp đến mức khiến người gặp chỉ muốn được gục ngã, mãi mãi.
Trong cơn mơ, giữa nơi tối đen như mực.
Một giọng nói không hề xa lạ đối với hắn nhưng hắn không tài nào đoán ra được đó là ai, vang lên lạnh lẽo như tiếng u hồn du đãng.
-Ng…ư…ơi… y..ếu…
-Ngươi… ngươi…
-Ngươi… nhớ… ngươi… yếu…
Tiếng gọi, tiếng nói kì lạ cứ văng vẳng bên tai khiến Vô Thường bất thình lình mở mắt, để rồi ngay tức khắc một màu trắng xóa đập thẳng vào tầm nhìn của hắn.
-Nơi này là…
Thân thể Vô Thường dường như đứng tại trung tâm vùng đất trắng xóa. Hắn quay trái, quay phải, nhìn lên trên hay xuống dưới đều chỉ thấy một màu duy nhất trắng xóa, không còn tồn tại bất cứ thứ nào khác.
-Lại là giấc mơ đó sao?
Vô Thường tựa hồ khá quen thuộc với nơi này, hắn cứ thế nằm ngửa người xuống không gian trắng tinh, đưa tay đặt lên trán, nhìn bầu trời vĩnh cửu trắng trên cao.
Âm thanh kì lại tiếp tục quanh quẩn trong tai Vô Thường.
-Yếu… nhớ… ngươi… yếu… không… nhớ… thảm hại…
-Yếu… yếu…
– Phải, ta yếu.
Vô Thường cười buồn. Hắn không hề phủ nhận lời nói của âm thanh.
Ở thế giới Pháp Thuật, sức mạnh một Pháp Sư phụ thuộc vào bẩm sinh và ngày qua ngày rèn luyện để khiến nó không ngừng sắc bén. Thiên Họa trở thành một trong bảy vị Pháp Sư mạnh nhất cũng là nhờ đó, nhờ nguồn ma lực khổng lồ trời phú cho hắn.
Còn ở thế giới Tu Luyện, sức mạnh một người lại phụ thuộc vào thiên phú và tu vi. Trong đó, thiên phú là cơ sở thúc đẩy tu vi, còn tu vi lại được tính bằng năm tháng sống trên cõi đời.
Vô Thường có thiên phú khủng, tốc độ tăng tiến tu vi hơn hẳn người thường, nhưng tuổi hắn vẫn còn quá nhỏ, một lão già Linh Nhân cảnh cấp cao đưa tay phủi qua cũng đã khiến hắn hóa thành tro bụi.
Hắn yếu, đúng, hắn yếu.
-Không… sai… sai… ngươi… nhớ… yếu… nhớ… nhớ…
-Nhớ? Ta có quên gì sao?
Vô Thường hỏi, nhưng không gian lại trở nên im lặng một cách bất thường.
Thời gian tích tắc trôi qua, Vô Thường cũng mê man, mệt moi trong giấc mơ cho đến khi…
“Cái thứ mềm mềm trong tay ta?”
Vô Thường giật mình, đầu óc cấp tốc tỉnh tảo hẳn lên.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thứ đang nằm trong tay mình, dựa vào ngực mình để rồi…
– ….!!!
Điếng người!
Hoàn toàn chết lặng!
Giờ phút này, hắn và cả không gian chợt quay về một thời điểm trong quá khứ của hắn.
Phế tích đổ nát trong bình nguyên cát vàng rộng lớn, khắp nơi thây, xác chất như núi không phân biệt được người, quỷ, quái thú hay ma thú. Thấm nhuộm dưới cát vàng, máu tươi với đủ các loại màu sắc nhuộm đẫm cả một vùng trời. Mùi tinh huyết nặng nề, ghê tởm bốc lên, che phủ mọi thứ.
Vô Thường lúc này đang ôm lấy một nữ tử xinh đẹp đến độ khó có thể dùng từ ngữ để tả được vẻ đẹp của nàng thành lời ở trong lòng. Hai tay hắn bất giác xiếc chặt vòng tay ngàng càng mạnh, tựa như không muốn tách rời nữ tử. Môi hắn run run, thì thào.
-Không… không…
Hai hàng lệ hắn rơi xuống, nhỏ từng giọt mặn đắng lên gương mặt xinh đẹp có đến 6, 7 phần giống hệt Nhậm Tuyết Nguyệt Liên, muội muội ruột của hắn.
-Đừng bỏ ta, Uyển Nhi. Xin nàng đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta lại…
Dù có lẽ biết đây là mơ, đây là ảo mộng, đây là thứ không có thật. Nhưng Vô Thường vẫn không kiềm được tâm trạng của mình khi một lần nữa quay lại ngày ấy, cái ngày mà đôi uyên ương bị chia cắt, kẻ dương thế, người cõi âm cách biệt.
Nỗi đau mất đi người yêu thương nhất, nó thật sự là một vết chém chẳng thể nào phai nhòa trong tim của một người. Đặc biệt là một người có tính cô độc như Vô Thường.
Mãi cho đến vài chục phút trôi qua, tâm trạng Vô Thường mới trở nên bình tĩnh hơn, tốt đẹp hơn. Nhưng dù vậy, hắn vẫn ôm nữ tử trong lòng, vuốt ve mái tóc nàng, nhìn nàng đầy yêu thương như muốn nói rằng “xin thời gian ngừng lại, xin giấc mơ này đừng bao giờ tan biến. Ta muốn được bên cạnh nàng, vĩnh viễn”.
-Ca ca, ca ca, huynh đừng làm muội sợ, ca ca!
Bất giác ngay lúc này, một giọng nói cực độ lo lắng mơ hồ vang lên bên hắn, khiến hắn không tự chủ được mở mắt ra.
Nhậm Tuyết Nguyệt Liên từ thất sắc hóa thành vui mừng.
-Ca, ca đã tỉnh lại rồi, làm muội thật sợ hãi.
Vụt!
Bàn tay của Vô Thường bất ngờ nắm bàn tay Nguyệt Liên, kéo nàng ngã vào lòng hắn.
Hắn ôm nàng thật chặt, miệng lẩm bẩm cầu xin.
-Đừng rời xa ta nữa. Tuyệt đối đừng bao giờ bỏ ta lại một mình.
Vô Thường dùng sức ôm chặc thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của nàng hơn nữa, tuyệt, không hề cho nàng có cơ hội cử động hay giãy giụa thoát khỏi bàn tay của hắn.
Nguyệt Liên dùng đầu dán sát vào ngực hắn, dịu dàng nói.
-Ca yên tâm, muội sẽ không bao giờ bỏ ca ở một mình đâu, muội hứa đó.
Nhưng rồi, Nguyệt Liên lại nói một câu khiến lòng Vô Thường lập tức chết lặng.
-Chỉ tiếc là, muội đã chết mất rồi…
Lời vừa dứt, cơ thể Nguyệt Liên cũng bỗng cứng lên một cách kỳ lạ. Cả người nàng đều hóa thành lạnh buốt không chút sức sống, mùi tử thi bắt đầu lan tỏa, xồng xộc xông thẳng vào mũi Vô Thường.
-Không… không thể…
Vô Thường ngơ ngác. Hai bàn tay hắn như không tin sự thật, từ từ sờ soạng thân thể lạnh cứng kia để rồi đau thương đến tột độ, lẩm bẩm trong nước mắt.
-Tại sao, tại sao cuộc đời lại bất công với ta như vậy?
Đôi mắt bi thương đầy đau đớn, Vô Thường lần nữa mạnh mẽ ôm Nguyệt Liên vào trong lòng, thật chặc, cực chặt, như muốn dùng hành động lấn đi tâm trí đang bị tổn thương nghiêm trọng.
Hôm nay, hắn lần thứ hai đánh mất người mình yêu thương nhất trên đời.
-Thường nhi, Thường nhi, ngươi mau tỉnh lại. Thường nhi…
Ngồi cạnh bên giường, Nhậm Thiên Hành sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng nhìn Vô Thường đang có đôi mắt trắng giã, nước mắt từ đó vẫn cứ chảy ra. Lão tức giận quát lên với Cuồng Tiêu và Lý Hạt.
-Chuyện là thế nào, khai mau cho ta!
Khí tức Linh Sư cảnh tỏa ra, trấn áp mọi thứ.
Cuồng Tiêu cùng Lý Hạt tức thì hoảng sợ, quỳ xuống đất phân minh.
-Chúng thuộc hạ không biết. Lúc Vô Thường thiếu gia về nhà thì vẫn rất bình thường, không hiểu lúc này tại sao lại bị như vậy.
Nhậm Thiên Hành hừ lạnh.
-Vậy ý các ngươi là có người đột nhập hay thậm chí là người ở bên trong Phủ hạ độc thủ? Các ngươi cho là an ninh trong Phủ không đủ nghiêm ngặt?
-Thuộc hạ không dám.
Cuồng Tiêu và Lý Hạt đồng âm kêu lên.
-Nếu vậy thì chỉ có các ngươi làm ra, là lỗi của các ngươi. Các ngươi, đáng chết!
-Ông nội, muội muội của ta đâu, tiểu Liên đâu?
Nhậm Thiên Hành đang chuẩn bị tử hình Cuồng Tiêu và Lý Hạt thì Vô Thường bất ngờ ngồi bật dậy. Hắn dùng giọng điệu hấp tấp, vội vã hỏi Nhậm Thiên Hành.
Nhậm Thiên Hành kỳ lạ không đáp lời hắn. Cuồng Tiêu và Lý Hạt cũng như vậy.
-Không nói, vậy để ta tự đi tìm.
Vô Thường rất khó hiểu cái trạng thái im lặng của Nhậm Thiên Hành. Hắn cố duy trì cảm xúc bất ổn trong người, gượng dậy khỏi giường, chuẩn bị tìm Nguyệt Liên.
Bất quá Nhậm Thiên Hành đã lập tức đưa tay ngăn cản hắn. Sau đó lão buồn bã nói.
-Ngươi không cần tìm nữa, Liên nhi đã chết rồi!
Vô Thường tức thì ngây người, tiếp đó mắt hắn đỏ lên, bản thân liên tục phủ nhận lời nói của Nhậm Thiên Hành.
-Không, chuyện đó không thể xảy ra, người đang lừa ta, chắc chắn là đang lừa ta. Ta… ta phải tự thân đi tìm nàng.
-Buông tay ra, để ta đi!
Vô Thường bắt đầu dữ tợn.
-Tìm?
Nhậm Thiên Hành chợt cười lạnh. Lão nhìn Vô Thường, lại nhìn xuống ngực Vô Thường, mặt lạnh nói.
– Ngươi đâu cần phải tìm. Nó không phải đang nằm ở trong lòng ngươi đó sao?
Nghe vậy, đồng tử Vô Thưởng nở rộng, cái cổ hắn khó khắn nhìn xuống dưới.
– …
Vẫn gương mặt xinh đẹp thuần khiết, vẫn nụ cười ấm áp, hạnh phúc ngày nào, thế nhưng Nguyệt Liên giờ đây đã là một cái xác trắng xanh, cứng lạnh nằm gọn trong ngực hắn.
-AAAAAA!
Tâm trí hắn đã đến giới hạn, hắn không thể không bật thét trong đau đớn.
Thế giới xung quanh hắn giời phút này chỉ còn lại tiếng gào và nổi đau không thể nào xóa nhòa trong tim hắn.
-KHÔNG!
Mồ hôi nhiễu nhãi khắp người hắn, xung quanh mùi tử khí nhàn nhạt lưu chuyển, Vô Thường bất ngờ ngồi dậy trên giường cùng những tiếng thở hồng hộc… hồng hộc…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!