Chân ngắn xuyên không kí
Chương 2: Ảnh Nhi
Tại thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Đường phố nhộn nhịp, xe cộ nối đuôi nhau, người người vội vội vàng vàng, giao thông chính là kiểu: “Điền vào chỗ trống.” Thỉnh thoảng ở vài đoạn tắc, mấy anh Grap áo xanh cùng các cô Ninja Lead và các chú các bác không ngần ngại vượt biên, phi long thăng “vỉa hè”.
Ồn ào, ầm ĩ một chút, nhưng dẫu sao cũng không ngăn được tâm trạng vui tươi phấn khởi của mọi người. Ừ thì, giao thông ùn tắc một chút, đi càng chậm, càng đỡ tai nạn.
Ai cũng bận rộn với công việc của mình, không hề để ý đến một đôi nam nữ vô cùng nổi bật đang đi dạo phố.
Cô gái xinh đẹp như hoa, nước da trắng nõn, do đang ra sức chạy nên mặt ửng đỏ, đôi môi trái tim căng mọng đầy sắc xuân, hai mắt long lanh to tròn, đen nhánh. Vừa chạy, cô gái vừa hét to tên một chàng trai.
Người phía trước cô lại thư thái hơn, đi bộ nhàn hạ, có điều chân hắn dài gấp rưỡi chân cô, nên một bước đi bộ tiêu sái thôi cũng bằng cô chạy hộc máu mũi.
Chàng trai lười biếng dừng lại một chút, như cố ý đợi cô gái tới gần. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, có vẻ thuộc tuýp người kiệm lời, nhưng đôi mắt nhìn cô gái lại rất ôn hòa, chiều chuộng.
– Anh chạy nhanh như thế làm gì hả?
Ảnh Nhi vừa thở vừa nói, mặt mũi đỏ bừng bừng như đang giận dỗi.
Người con trai nheo mắt nhìn cô, châm chọc.
– Cho phép em nói lại.
– Được… Được lắm. Hừ. Ai cho anh đi nhanh thế hả?
Chàng trai nhún vai tỏ vẻ bất lực.
– Chẳng trách anh được. Có giỏi thì chân em cũng dài thêm 20 cm nữa đi.
Ảnh Nhi hậm hực ngước mắt nhìn anh trai mình. Ngươi cao, ngươi có quyền, ta không thèm chấp.
Tuy vậy, đáy lòng cô không khỏi lộp bộp quặn thắt. Ta thấp không có nghĩa là ta không biết, rõ ràng là tên anh trai này cố ý, muốn xát muối vào nỗi đau thấu tận trời xanh này của cô.
Chàng đó là anh trai Ảnh Nhi, còn Ảnh Nhi là ai thì chính là cái kẻ 1m50 đốt xương không phát triển vừa hớt ha hớt hải chạy lại ấy. Cô năm nay 19 tuổi, cái độ tuổi hơn hớn bước vào đời. Chỉ vì từ nhỏ sinh ra, cô đã mang trên mình dung nhan “hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh” mà cả đời còn lại phải đau lòng đón nhận cái thuyết tương đối phũ phàng nào đó.
Ảnh Nhi giận lắm. Mama cô nói: “Bé cưng sinh ra đã đẹp tựa thiên thần, sắc nét như ảnh photoshop, cha mẹ liền đặt tên là Ảnh Nhi, hi vọng tương lai lớn lên, càng vạn phần xinh đẹp.”
Ngày ngày tháng tháng trôi qua, Ảnh Nhi cũng thật sự trổ mã mà trở nên xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Duy chỉ một điều đau đớn thay là chân cô lại ngắn, ngắn hơn đa số người mẫu chân dài, ngắn đến mức “ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa”. Tuy họ hàng anh em đều an ủi động viên: “Mặt con rất đẹp, ngực con rất vừa, ba vòng đều chuẩn.”, nhưng nỗi đau chân ngắn cứ khắc khoải khôn nguôi.
Thực ra nếu cha mẹ và anh trai Ảnh Nhi đều ngắn đốt giống cô, có lẽ lòng cô đã chẳng phải bi đát đến vậy.
Khổ nỗi, cha mẹ cô là diễn viên điện ảnh, vì đóng một phim truyền hình mà đem lòng yêu mến nhau, sinh ra anh trai Ảnh Nhi, ba người họ chân đều dài, mặt mũi tinh xảo như điêu khắc. Còn cô, một chút gen trội tốt đẹp đó thôi cũng không có được. Cô luôn có cảm giác mình được nhặt về chứ không phải con ruột cha mẹ, vì vậy quanh năm suốt tháng sầu muộn vô cùng.
Vài lần lên xe buýt tới đại học, cô còn được các anh chị em tốt bụng mà… nhường ghế. Không phải người già, không phải phụ nữ có thai, cũng chẳng đến nỗi trẻ em, nhường làm gì cơ chứ!!! Một bác gái ngồi ghế gần đó, ngắm nghía cô một hồi, thuận miệng hỏi: “Học trung học cơ sở à cháu, xinh nhỉ?”
Ảnh Nhi muốn lật bàn. Gọi Thượng Đế xuống đây, ta muốn làm cho ra nhẽ.
Vào đại học một thời gian, sức chịu đựng của Ảnh Nhi cũng đến cực hạn. Mỗi ngày đến trường đều phải ngước mắt nhìn các mỹ nhân chân dài sành điệu lướt qua, mỏi cổ, nhức mắt, buồn đau mà không sao thay đổi được số phận.
Cùng anh trai dạo phố trở về, cô chán nản lên phòng, hậm hực ném mấy túi đồ lỉnh kỉnh lên ghế, ngả vật ra giường với động tác của chiến sĩ quả cảm hi sinh.
Trong lòng không vui. Ta thấp nhưng ta thông minh, xinh đẹp, không được sao. Các người dựa vào đâu mà… lại cao hơn ta cơ chứ… Oa oa, không phục.
Ảnh Nhi chợt nhớ tới phi vụ bí mật mà cô đang âm thầm thực hiện. Lúc này hẳn đã có kết quả rồi. Cô cầm điện thoại, ấn một dãy số.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, không dài dòng nhiều, cô trực tiếp hỏi:
– Việc tôi bảo anh điều tra, thế nào rồi?
Người bên kia nhanh chóng đọc ra một địa chỉ. Ảnh Nhi cúp máy, híp híp mắt.
Cô không tin trên đời có cái gọi là thấp vĩnh viễn. Hẳn là vẫn có cách khắc phục đi. Dù sao cũng có chút cơ hội tìm hiểu về cái gen chân ngắn đáng ghét này, cô muốn thử xem hình hài này rốt cục như thế nào mà lại rớt trúng đầu cô, nếu có thể, thật muốn tìm ra gốc gác rồi đổi một đôi chân dài miên man. Tới lúc đó, nhất định cô sẽ tìm anh trai cô đầu tiên, dùng chân vả mặt hắn!!!
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!