Chàng để ta trong mắt, ta để chàng trong tim
Chương 3
Con đường đến thư phòng phụ thân nàng đã rất lâu không ghé qua. Lần cuối, là lúc đêm trước khi mẫu thân mất, nàng đi tìm phụ thân. Và nàng đêm đó lòng đã lạnh đi.
Mở cửa thư phòng, cũng đã nhiều năm không đặt chân vào đây, mọi thứ vẫn như vậy. Chỉ là giờ đây người đứng bên cạnh phụ thân là di nương.
“Phụ thân, người kêu con đến đây có việc gì?” – Nàng thờ ơ buông lời.
Phụ thân ánh mắt ngập tràn áy náy, từ tốn nói:
“Con ngồi đi”
Nàng cũng bình thản ngồi xuống chiếc ghế thái sư, gương mặt lãnh đạm.
“Con cũng biết ta nắm binh quyền, giờ tân đế có ý muốn ta gả con gái cho Hiên vương gia, mục đích để kìm hãm ta.”
Hiên vương gia? Không phải kẻ ngốc sao? Không lẽ…muốn nàng gả cho hắn?
Nàng im lặng một lúc, nàng lạnh nhạt tiếp lời:
“Những chuyện quốc gia đại sự, phụ thân nói với con làm gì?”
“Ta…” – Phụ thân nhìn nàng khó xử.
Lúc này, Lạc Chúc bà ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt nàng, hai hàng nước mắt ngắn, nước mắt dài.
“Tịch Vân, dù sao Tiểu Nhược cũng là muội muội của con, nhưng nó mới có 13 tuổi, không lẽ phải lấy tên vương gia….”
Nàng lạnh lùng nhìn bà ta khiến bà ta không khỏi rùng mình. Nhưng vì con gái bà ta phải nhẫn nhịn.
Nàng cười lạnh.
“Muội muội sao? Ta không biết mình có muội muội đó”
Thấy người bà ta khẽ chấn động, phụ thân im lặng. Nàng tiếp lời:
“Mẫu thân ta xuất thân tôn quý, còn bà? Giờ đây bà muốn ta thay đứa con gái thấp hèn của bà lấy vương gia ngốc?”
“Tịch Vân? Con dám nói với di nương con vậy sao?” – Nhĩ Lan tướng quân nghe đến đây tức đến đập bàn, ông không ngờ đứa con gái mà ông luôn coi trọng giờ đây lại chà đạp người khác như vậy.
Nàng bình thản.
“Phụ thân, con nói sai sao?”
“Con không nên đối xử với di nương như vậy!”
Lạc Chúc chỉ biết ngậm ngùi khóc.
“Vậy phụ thân đối xử với mẫu thân con ra sao?”
Ông im lặng.
Nàng nhìn ông xa cách, đầy lạnh lùng:
“Lúc mẫu thân con bệnh nặng, người chỉ đến thăm mẫu thân con một lần rồi không xuất hiện nữa. Phụ thân có biết, mỗi ngày mẫu thân đều bảo con dẫn người ra trước cửa biệt viện để sưởi ấm, nhưng thật ra mẫu thân đang đợi phụ thân đến thăm…Phụ thân biết không? Đêm trước khi mẫu thân mất, con có đến tìm người…nhưng thứ làm con nhận ra là người đang hạnh phúc bên tiểu thiếp và 2 đứa con của người. Còn mẫu thân con? Người ở một mình nơi biệt viện thêu từng cánh hoa lan lên túi hương…chỉ tiếc là…cánh hoa lan cuối cùng chưa xong…”
Nàng nhẹ nhàng kể chuyện cũ, đã tám năm rồi…Nàng đã hàng trăm, hàng ngàn lần dằn vặt bản thân vì nỗi đau của mẫu thân. Khóc nhiều đến mức, giờ nàng không thể khóc nữa.
“Ta…” – Phụ thân nàng nhíu mày, ánh mắt thập phần đau lòng.
“Trước khi mất, mẫu thân con còn kể con nghe, phụ thân anh dũng như thế nào, người đã rất hạnh phúc khi lấy phụ thân…nhưng sau đó…người nói người chỉ ngủ một chút thôi. Liền không tỉnh dậy nữa…”
Nàng nhìn Lạc Chúc giờ đây im lặng, nhìn phụ thân đang tràn ngập hối hận trong đáy mắt. Nàng bình thản nói:
“Con sẽ lấy Hiên vương gia…”
Lạc Chúc nghe vậy, bà ta lộ vẻ vui mừng xẹt qua. Nhưng nhanh chóng lòng lại ngập tràn tội lỗi.
Tịch Vân cười nhạt.
“Con lấy, nhưng có điều kiện”
Nhĩ Lan tướng quân nhìn nàng, Lạc Chúc cũng lo lắng.
“Sau khi con gả đi, Lạc Chúc mãi mãi không được làm chính thất. Đây là tâm nguyện cuối cùng, con gả đi cũng như trả ơn sinh thành của phụ thân.” – Nàng nói.
Phụ thân nhìn nàng với vẻ mặt không tin được, nhưng đành cắn răng nói:
“Được…”
“Phụ thân từng hỏi con, mẫu thân trăn trối gì sao?”
“…”
“Mẫu thân dặn con, lấy kẻ nghèo hèn, kẻ ngốc nghếch cũng được, đừng lấy kẻ không yêu mình. Phu quân quá tài giỏi, không phải là phu quân của riêng mình.” – Nói xong, nàng rời khỏi thư phòng, mặc kệ phía bên trong. Gả đi rồi, nàng không muốn dính líu đến họ nữa.
_________________________________________
Thành Vương Châu dạo này đang rộn rã tin tức là “Đệ nhất mỹ nhân Vương Châu” gả cho Hiên vương gia ngốc nghếch. Khiến mọi người xôn xao, kẻ thương hoa tiếc ngọc, kẻ cười nhạo. Nàng cũng không để tâm làm gì. Nhưng từ sau cuộc nói chuyện đó, vừa vặn 5 ngày sau, có thánh chỉ ban hôn nàng và Hiên vương gia.
“Tiểu thư…” – Yên Chi bỗng nhiên quỳ xuống, nước mắt ngắn nước mắt dài.
Nàng giật mình.
“Em sao vậy?”
“Tiểu thư, nếu người gả cho Hiên vương gia ngốc nghếch ấy thì hãy cho nô tì được đi theo hầu hạ người”
“Sao em lại muốn theo ta? Vương phủ ấy kẻ hầu người hạ vô số, e rằng…em đi theo ta sẽ bị bọn họ chèn ép.”
“Chèn ép cũng được, để em được theo hầu hạ người”
Nàng thở dài.
“Được rồi, ta biết rồi”.
Mấy ngày sau, nàng cùng cha vào cung diện thánh. Vốn xuất thân quý tộc, cung quy cũng không làm khó được nàng. Mọi thứ đều rất êm xuối trôi chảy.
Trong thời gian, phụ thân nàng gặp riêng hoàng thượng, nàng cũng đi dạo quanh.
Hoàng cung này thật sự rộng lớn, nàng đi một hồi quả nhiên lạc đường.
“Ngươi là ai?”
Một giọng nói đầy cảnh giác vang lên. Nàng quay lại nhìn thì thấy có một mỹ nam tử đang đầy cảnh giác nhìn nàng.
“Ta đi lạc”
“Đây là hòn giả sơn bí mật nằm ở cấm địa, ngươi đi lạc vô?”
Nàng ngạc nhiên.
“Đây là cấm địa?”
Mỹ nam tử nhíu mày.
“Ngươi là ai?”
“Ta là Du Tịch Vân, con gái tướng quân” – Nàng ngạo nghễ nhìn hắn
Bỗng nhiên hắn chạy lại ôm tay nàng.
“Đi chơi với ta đi, đi chơi với ta đi” – Giờ đây mỹ nam tử ấy nhìn có chút si ngốc, khác với lúc nãy…
Nàng chấn động, không kịp phản ứng, đã bị hắn kéo đi.
“Ơ…ngươi là ai?”
Hắn không trả lời nàng, chỉ kéo nàng đi lung tung.
“Tịch Vân”
Nàng nghe tiếng gọi của phụ thân, ngước lên nhìn đã thấy hoàng thượng. Nàng vội hành lễ.
“Hoàng huynh” – Mà giờ đây kẻ vừa kéo nàng đi lung tung lên tiếng.
Nàng sang chấn.
“Tịch Vân cô nương, cũng thật trùng hợp, đây là hoàng đệ của trẫm, Phong Hiên.” – Hoàng thượng cười xòa.
Hiên vương gia, nàng ngạc nhiên nhìn mỹ nam tử ấy. Dáng vẻ chàng ta có chút si ngốc, nhưng quả thật tướng mạo bất phàm. Nhìn kĩ, hoàng thượng trước mắt đã là một mỹ nam tử động lòng người, người này hao hao hoàng thượng mấy phần, nhưng quả thật, mang vài phần tuấn mỹ hơn.
Nàng theo lệ hành lễ.
“Tham kiến Hiên vương gia”
Hiên vương gia ngốc ấy vội vã kéo nàng lên, cười nói:
“Không cần hành lễ, chơi với ta đi”
Khóe môi nàng khẽ giật.
Hoàng thượng cười cười, nói với Hiên vương gia:
“Đây sẽ là vương phi tương lai của đệ đó”
“Vương phi, chơi chơi”
Nàng khẽ thở dài. Số phận nàng sẽ đi về đâu đây….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!