Chàng để ta trong mắt, ta để chàng trong tim - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Chàng để ta trong mắt, ta để chàng trong tim


Chương 8


Sáng sớm, không khí rất trong lành, nàng cùng Yên Chi đến ngự hoa viên thưởng thức buổi sáng trong lành, uống trà ngắm cảnh. Những loài hoa đang nở mình rực rỡ, khiến nàng cũng thầm cảm thán.

“Tiểu Vân, cùng ta đi thả diều thôi!”- Hắn từ xa chạy đến trên tay cầm con diều, gương mặt vui vẻ khó giấu.

Nàng đang nhàn nhã thưởng thức trà, cũng bị kinh động đến. Bỏ chung trà trên tay xuống, nàng cùng Yên Chi đứng dậy hành lễ.

“Vương gia”

Hắn nhanh chóng phất tay, chạy lại cầm tay nàng lắc lắc.

“Tiểu Vân đi thả diều thôi”- Hắn chỉ con diều trên tay, ánh mắt chờ mong. Tịch Vân nhìn hắn, cười dịu dàng ân cần bảo hắn:

“Vương gia, bây giờ mới sáng sớm không thích hợp thả diều lắm, hay chiều mát chúng ta sẽ thả diều, được chứ?”

Mặt hắn hiện vẻ thất vọng, nhưng cũng gật đầu đáp ứng. Nàng cốt làm hắn vui hơn, hạ lệnh:

“Người đâu, nhanh chóng làm cho ta một con diều”

Vẻ mặt hắn rất nhanh chóng vui vẻ, nàng cười bẹo má hắn:

“Chàng đã vui chưa? Chiều nay ta sẽ cùng thả diều với chàng”

Hắn lấy lại tinh thần, vui lấy vui để nắm tay nàng. Khiến nàng có chút đỏ mặt.

“Tiểu Vân thả cùng ta, ta vui lắm!”- Hắn cười híp cả mắt phượng.

Thật ra nếu hắn không phải kẻ ngốc, chỉ cần nụ cười ấy đủ để nữ nhi gục ngã.

“Vậy ta về phòng trước, chàng cùng Di Tuyết chơi đi nha”- Nàng từ xa đã thấy Di Tuyết đi đến, mấy ngày nay quan sát nàng hầu như đã thấy Di Tuyết luôn đi theo sát Phong Hiên. Nên không hiểu sao lòng lại nảy sinh loại cảm giác bài xích Di Tuyết.

“Di Tuyết tham kiến vương phi”- Nàng ta nhún người hành lễ, gương mặt vẫn lạnh nhạt như thường.

Tịch Vân gật đầu miễn lễ, nàng lãnh đạm nói:

“Ta về phòng, ngươi chăm sóc vương gia đi”

“Vâng”

Nói rồi, nàng cũng ung dung về phòng. Tâm trạng không hiểu sao có cảm giác khó chịu, nghĩ về gương mặt ngốc nghếch của vương gia nàng khẽ thở dài.

Cầm cuốn sách trong tay, đầu nàng cứ ngập tràn hình bóng của vương gia. Có lẽ, với hắn nàng có cảm giác tình mẫu tử theo bản năng sao? Thật ra, nàng không thể trả lời cảm giác đó.

Yên Chi thấy chủ tử dạo này hay mông lung thất thần một điều gì đó, khiến Yên Chi không khỏi lo lắng cho chủ tử đang đầy tâm tư muộn phiền, nàng bèn đánh liều hỏi:

“Chủ tử, dạo này tâm trạng của người có vẻ không tốt, người có tâm sự sao?”

Tịch Vân khi nghe vậy, nàng chợt thất thần một lúc lâu, chẳng nói hay làm gì cả.

“Yên Chi, em nghĩ yêu là gì?”- Nàng bỗng hỏi, gương mặt không rõ là đang chất chứa điều gì.

Yên Chi ngẫm nghĩ một lát, nàng ta là một nô tì nên đâu dám có cảm xúc vượt quá phận, chỉ là yêu nàng ta cũng không biết nó là gì.

“Thật ra, nô tì cũng không rõ nó là gì. Nô tì nghe người ta hay nói, yêu là muốn làm cho người đó hạnh phúc, không muốn người đó bị thương tổn, là khi tim có cảm giác nhói đau…”

Tịch Vân bỗng chìm vào tịch mịch, suy nghĩ vẩn vơ. Nàng không rõ nó là gì, nàng cũng không xác định được. Yêu vương gia ngốc sao? Nàng có thể sao?

“Chủ tử, người ổn chứ?”- Yên Chi lo lắng hỏi

“Ta ổn, em lui ra đi, ta cần nghỉ ngơi”- Tịch Vân xoa thái dương rồi nhanh chóng lại giường nằm xuống.

Nằm thiếp đi, tận chiều Tịch Vân tỉnh lại, ánh nắng chiều cũng đã tắt đi chỉ còn lại gió thoảng dịu nhẹ. Nàng đã hứa sẽ cùng Phong Hiên đi thả diều, nên cũng nhanh chóng vận y phục gặp hắn.

Đến nơi, Phong Hiên đang đợi nàng ở Vọng Cát lầu, nàng đạm nhiên bước đến, phong thái ung dung, sau nàng là Yên Chi đang cầm con diều được chuẩn bị sẵn.

“Tiểu Vân!”- Hắn từ xa đã vẫy vẫy tay với nàng, gương mặt ngây ngốc cười hề hề, khiến tâm tình của nàng có vài phần tốt hơn.

“Vương gia”- Nàng nhún người hành lễ.

Hắn phồng má, gương mặt mang vẻ giận dỗi nhìn nàng, nói:

“Ta nói Tiểu Vân nàng không cần hành lễ nữa mà”

Nàng nhíu mày suy nghĩ, theo lễ nghi dù có là trượng phu nàng cũng phải hành lễ, vì Phong Hiên là vương gia. Đó cũng là bổn phận của người thê tử.

“Chuyện này…vốn là lễ nghi thiếp cần phải thực hiện”

Phong Hiên giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, gương mặt là một nam nhân ấy vậy mà biểu cảm như một tiểu hài tử, khiến nàng có chút thích thú.

“Vậy sau này thiếp sẽ không hành lễ nếu là thân cận trong phủ. Nếu vào cung thiếp phải làm theo lễ nghi, chàng không được giận dỗi đó”- Nàng cười, ý tứ mang chút trêu chọc.

Hắn nghĩ nửa ngày cũng gật gật đầu:

“Được thôi”- Nhanh chóng đến chỗ nàng kéo nàng đi.

Phía sau Vọng Cát lầu có một khoảng đất trống rất rộng, bãi cỏ xanh mượt, có thể nói thích hợp để thả diều. Mà nàng đây, lại lần đầu tiên biết chỗ này a…Cơ hồ cũng hiếu kì đánh giá tổng quan một phen, vương phủ này quả thật lớn hơn phủ tướng quân rất nhiều.

“Tiểu Vân biết thả diều không?”- Hắn vui lấy vui để nhìn con diều của nàng.

Nàng lắc đầu, cười:” Thiếp từ nhỏ đã ở trong khuê phòng, nhiều lắm cũng thấy người ta thả chứ chưa bao giờ thả”

Đúng vậy, mẫu thân từng kể lại lúc nàng được khoảng 5,6 tuổi phụ thân có dẫn nàng cùng mẫu thân đi thả diều. Đáng tiếc, chuyện trước năm 7 tuổi, cơ hồ nàng cũng không nhớ rõ. Lần cuối thấy con diều là năm 11 tuổi, trông thấy phụ thân dẫn hai đứa con Lạc Chúc thả diều, còn nàng chỉ đứng từ xa nhìn. Năm ấy, tròn 1 năm mẫu thân mất, lúc ấy nàng có biết bao nhiêu ghen tỵ, tủi thân. Rốt cuộc đều nuốt vào hết, chỉ lặng lẽ vào phòng của mẫu thân lúc còn sống mà khóc đến khi thiếp đi…

Thấy nàng bỗng nhiên thất thần, ánh mắt tràn đầy buồn tủi, Phong Hiên lay nhẹ tay nàng, khiến nàng trở về thực tại

“Nàng sao vậy?”

“Ta không sao, nhớ chút chuyện cũ thôi”

Nói rồi, cũng yên lặng bỏ qua, nắm tay hắn cùng đi thả diều.

Lúc con diều cả hai đang bay rất cao trên bầu trời, nàng quay qua thấy Phong Hiên đang xụ mặt xuống, nàng nhíu mày, nói:

“A Hiên, chàng sao vậy?”

Hắn lại nhìn nàng thương cảm, mới lẳng lặng nói:

“Tiểu Vân lúc nãy không hề vui…nhất định nhớ chuyện không vui. Chuyện thả diều không làm Tiểu Vân vui, ta không thèm thả”- Hắn phồng má, bực tức đưa cán diều cho tên gia nhân kế bên, trực tiếp ngồi xổm xuống bãi cỏ dưới cây cổ thụ gần đó.

Nàng cũng đưa Yên Chi cán diều, ôn nhu ngồi cạnh hắn, cười nhẹ:

“Ta là rất vui khi thả diều cùng A Hiên”

Hắn nghi hoặc

“Thật không?”

Hẳn cho đến khi nàng gật đầu thành khẩn, hắn liền cười đến híp mặt phượng, cùng nàng chơi thả diều đến xế chiều.

Mãi đến khi tối tối một chút, một mama báo cho nàng 3 ngày nữa tiến cung. Vì thái hậu rất nhớ vương gia, còn muốn kiểm tra xem nàng cùng vương gia cảm tình có kì thực tốt hay không, khiến nàng có chút không yên, lo lắng.

3 ngày sau nữa…sẽ rất là mau tới a~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN