Chàng PT Của Tôi
Chương 5: Bạn Gái Của Anh?
“Để tôi ra mở cửa cho.” Như Ý liền quay qua nói với anh và lập tức chạy ra mở cổng, trong khi Quang Đăng chưa kịp phản ứng. Anh chỉ mỉm cười trước hành động miệng vừa nói chân đã chạy đi rồi.
Như Ý vừa mở hé cổng ra thì tiếng cô gái ngoài cổng vang lên.
“Hello! Honey… em…” Cô gái liền tắt nụ cười khi thấy Như Ý.
Liền hất mặt khó chịu khi thấy có con gái trong nhà Quang Đăng, hỏi như quát vào mặt Như Ý: “Cô là ai? Sao lại ở trong nhà anh Quang Đăng?”
Trước mắt Như Ý là một chị ăn mặc rất thời trang sành điệu. Tóc nhuộm màu cam sáng chói, đầm body hai dây mang guốc cao 2 tấc, khuôn mặt trang điểm rất đậm, cách nói chuyện rất hung dữ.
“Tôi… tôi…” Như Ý ấp úng không biết trả lời với chị ta như thế nào thì đằng sau đã nghe tiếng Quang Đăng nói:
“Cô ấy là bạn gái anh.” Quang Đăng trả lời thản nhiên như đúng rồi không chút ngập ngừng.
Như Ý bàng hoàng quay lại phía sau nhăn mặt khó hiểu, tròn xoe mắt nhìn anh chăm chăm như ngầm hỏi anh nói cái gì vậy? Tôi sao là bạn gái anh được?
Quang Đăng rất thản nhiên trước sự ngạc nhiên của hai cô gái. Anh đi đến bên cạnh Như Ý mỉm cười, choàng tay ôm eo Như Ý. Như Ý chợt khẽ run người khi anh chạm vào eo cô.
“Chào Vân. Anh xin giới thiệu với em đây là Như Ý bạn gái của anh.” Anh trao nụ cười ấm áp nhìn Như Ý còn Như Ý thì mặt đỏ ửng vì đột nhiên trở thành bạn gái anh còn bị anh ôm eo, kéo cô dựa vào người anh nữa. Cảm giác bàng hoàng tột cùng.
“Ơ…” Như Ý định nói thì bị tay của anh bóp eo. Anh nháy mắt với cô. Cô nghĩ chắc anh giả bộ lấy cô ra làm bạn gái để lừa chị ta đây. Cô cũng giả bộ mỉm cười nhìn anh và quay qua cười với chị ta: “chào chị.”
Vân không thèm chào lại Như Ý. Cô nghe Quang Đăng giới thiệu bạn gái. Cô không tin đây là sự thật. Vì cô là vệ tinh theo sát anh bấy lâu nay mà. Tự nhiên ở đâu ra lại có bạn gái chứ.
“Em không tin… con bé này… sao là bạn gái anh được chứ? Gu thẩm mỹ của anh bị gì vậy. Sao anh lại có thể quen bạn gái có nhân sắc bình thường thân hình mập ú như vậy?” Vân nhìn Như Ý từ trên xuống dưới, liếc xéo Như Ý, bỉu môi. Cô lắc đầu nghĩ sao Quang Đăng có thể chọn mẫu bạn gái là cô ta chứ.
“Em không tin thì tuỳ em. Anh quen bạn gái không chú trọng về ngoại hình.” Quang Đăng buông giọng rất chắc chắn và khẳng định cho Vân biết.
“Được… nếu anh có thể chứng minh cho em thấy cô ta là bạn gái anh. Em hứa sẽ không làm phiền anh.” Vân cười liền thách thức Quang Đăng.
Quang Đăng liền chứng minh cho Vân. Ngay lập tức anh cúi đầu xuống thì cùng lúc đó Như Ý ngẩng mặt lên nhìn anh. Khiến môi anh chạm vào môi Như Ý. Như Ý bất ngờ bị Quang Đăng hôn, một cảm giác bất ngờ, tim cô đập liên hồi, đầu óc choáng váng, cô chỉ biết nhắm mắt, đứng như tượng đá.
“Á… không thể được. Quang Đăng sao anh lại đối xử với em như thế.” Vân liền la lên khi thấy Quang Đăng hôn Như Ý.
Quang Đăng hơi lúng túng với việc vừa xảy ra nhưng anh liền bình tĩnh trở lại giải quyết vấn đề: “Bây giờ em tin rồi chứ. Hãy thực hiện lời hứa của mình.”
“Anh được lắm… em về đây.” Vân bực tức rời đi. Cô không muốn nhìn thấy cảnh này thêm nữa. Cô tạm thời bỏ qua thôi. Cô không tin con bé với ngoại hình thua cô xa có thể lấy lòng được anh ấy à. Cô không chịu thua đâu.
Như Ý liền gạt tay Quang Đăng ra khi thấy chị Vân đã đi xa. Cô đánh liên tục vào người Quang Đăng.
“Anh thật quá đáng dám đem tôi ra đùa cợt. Đã vậy còn dám cướp đi nụ hôn đầu của tôi nữa. Tôi đánh anh chết anh này.”
“Đau… Tôi xin lỗi… tôi không cố ý cướp nụ hôn đầu của cô. Sự việc xảy ra ngoài ý muốn mà. Đau…” Quang Đăng bắt tay phải cô lại để giải thích nhưng anh chỉ có một tay sao làm lại cô chứ. Anh bắt tay này cô lấy tay khác đánh.
“Lúc đầu tôi chỉ định hôn phớt vào má cô thôi. Nhưng lúc đó cô lại ngước mặt lên nên mới vô tình chạm môi cô thôi.” Anh cố gắng giải thích thêm.
“Anh lúc nào cũng không cố ý… không cố ý nè. Còn đổ lỗi tại tôi nữa.” Cô cứ tức giận đánh liên tục vào người anh rất mạnh.
Anh la lớn khi cô đánh liên tục mà không nhìn: “Đau quá… dừng lại… cô đánh vào tay bị thương của tôi rồi.” Anh ôm tay phải nhăn mày nhăn mặt.
“Tôi xin lỗi. Tôi không để ý. Anh ráng chịu đau một tý. Tôi gọi xe đưa anh đi khám. Đi thôi…” Như Ý hoảng hốt vì cô quá tức giận nên đánh mà không để ý tay anh.
Cô liền gọi xe đưa cô và anh đến trung tâm của Ba cô cho nhanh. Tại phòng khám của bác sĩ Dương. Bác sĩ đang khám cho anh.
“Cậu phải cẩn thận chứ. Sao để tay va đập vậy?” Bác sĩ nhíu mày khó hiểu sao Quang Đăng lại vô ý như vậy.
Quang Đăng quay qua nhìn Như Ý thấy cô bẽn lẽn cúi đầu khi nghe bác sĩ hỏi anh.
“Dạ. Tại cây cột cứng đầu nhà cháu tự nhiên ngã vào tay cháu ạ.” Quang Đăng vừa cười vừa nhìn qua Như Ý.
“Cây cột cứng đầu à?” Bác sĩ Dương thấy Quang Đăng nhìn Như Ý mà nói, ông cũng ngầm hiểu, cười nhìn Như Ý.
Như Ý nhoẻn miệng cười trừ nghe anh không khai mình ra cũng mừng vì sợ bác sĩ Dương biết lý do cô đánh anh còn ngại hơn. Cô không quên liếc anh một cái dám nói cô “cây cột cứng đầu.”
“Tay trái cậu bị sao vậy? Những vết đỏ, vết cào trên tay?” Bác sĩ Dương chưa dừng điều tra. Do Quang Đăng mặc áo thun ngắn tay nên bác sĩ mới nhìn thấy những dấu vết đánh cào của Như Ý.
“Dạ… Cháu chỉ giỡn một chút với con mèo thôi mà đã giận dữ lên làm cháu bị thương như vậy.” Quang Đăng ngước mắt lên trần cố gắng nhịn cười.
“Haha… Con mèo nhà cậu không thích giỡn rồi, còn dữ và… cứng đầu nhỉ? Để tôi bôi thuốc cho cậu tránh nhiễm trùng.” Bác sĩ Dương cũng ngầm hiểu hết vấn đề rồi. Ông cũng nói đùa theo và cười rất sảng khoái.
“Dạ. Bác sĩ nói rất đúng. Haha.” Quang Đăng đồng tình theo câu nói của bác sĩ.
Trong khi mặt Như Ý ủ rũ buồn nhìn hai người cười mà không dám nói tiếng nào. Cô ấm ức trong lòng, nghĩ thầm: “anh được lắm… dám nói xấu tôi trước mặt bác sĩ. Một lát ra về đi tôi nhéo anh rách da luôn cho biết.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!