Chàng PT Của Tôi
Chương 4: Chuộc Lỗi
“Như Ý nhìn con rất căng thẳng đó. Con đừng lo lắng quá. Theo kết quả chụp X – quang cho thấy bạn con bị bong gân ở cấp độ 2 do một số dây chằng bị rách một phần, nhưng khớp vẫn vững, tổn thương mau lành, ít biến chứng. Chú sẽ kê toa thuốc uống giảm đau, băng bó cố định tay để tránh cậu ấy vận động (do là tay phải), cần nghỉ ngơi, ba ngày sau tái khám.” Bác sĩ Dương liền nói cho cô biết để cô bớt lo lắng hơn.
“Dạ… Cám ơn chú.” Như Ý nghe bác sĩ nói cô cảm thấy rất nhẹ lòng bớt lo lắng hơn.
“Không có gì đâu cháu. Để chú đưa toa cho y tá đi lấy thuốc cho bạn cháu nha. Cháu cứ ngồi chờ chú băng bó cho bạn cháu thôi.” Bác sĩ Dương vừa nói ông vừa ghi toa thuốc và đưa cho y tá đi lấy thuốc dùm cô.
“Dạ.” Như Ý gật đầu cười rất tươi.
Sau khi Quang Đăng được bác sĩ Dương băng bó xong anh đứng đợi Như Ý trước phòng khám. Do Như Ý đang bận nói chuyện riêng với bác sĩ Dương.
“Xin lỗi đã để anh đợi.” Như Ý bước ra khỏi phòng bác sĩ, tay cầm bịch thuốc của anh.
“Không sao. Bác sĩ Dương là người quen cô à?” Anh thắc mắc nên buộc miệng hỏi.
“Ờ… Đúng rồi. Ba tôi là giám đốc trung tâm y khoa này. Bác sĩ Dương được Ba tôi mời về làm trưởng khoa chấn thương chỉnh hình đó.”
Nghe cô nói anh mới hết thắc mắc tại sao khi anh vừa mới bước xuống xe đã có người chờ sẵn luôn gật đầu cười chào khi thấy Như Ý. Anh còn được ưu tiên trưởng khoa khám nữa chứ. Thì ra cô bé này là con của giám đốc trung tâm nên anh được chăm sóc đặc biệt.
“Cám ơn cô. Cô đưa thuốc cho tôi đi.”
“Đây thuốc của anh. Nhà anh ở đâu để tôi nói chú An đưa anh về?”
“Không phiền cô. Tôi tự về được.” Quang Đăng nhận thuốc từ tay cô. Lạnh lùng từ chối lòng tốt của cô. Anh bước đi nhanh ra cổng. Quang Đăng nghĩ nên tránh xa cô ra sẽ yên ổn hơn.
Như Ý bị Quang Đăng từ chối lòng tốt và lạnh lùng quay lưng bước đi khiến cô bị á khẩu không thốt nên lời chỉ biết đứng nhìn phía sau lưng anh.
****
Buổi trưa hôm sau. Cô xuất hiện trước cổng nhà của Quang Đăng. Cô biết nhà anh là do cô gọi điện hỏi anh Quân nơi ở của anh và biết Quang Đăng sống một mình nên cô nghĩ chắc không ai chăm sóc anh hết liền đến tìm nhà anh. Nhà Quang Đăng nằm trong hẻm nhỏ ở quận 1, căn nhà một lầu duy nhất trong hẻm có cổng màu đen rất dễ tìm. Chú An chỉ chở cô đến đầu hẻm cho cô đi bộ lại nhà anh vì hẻm này là hẻm cụt không quay đầu xe lại được.
Như Ý bấm chuông nãy giờ mà Quang Đăng vẫn chưa thấy anh xuất hiện.
“Nắng quá. Sao anh ta lâu ra thế.” Cô lấy tay che nắng, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán.
Cánh cổng màu đen mở ra. Quang Đăng ngạc nhiên khi thấy Như Ý còn cô thì mặt vui mừng hớn hở.
“Chào anh. Hihi.” Cô cười tươi, giơ hai ngón tay ra chào.
“Sao cô biết nhà tôi?” Quang Đăng nhướng mài hỏi cô. Anh nghĩ trong đầu chắc anh Quân cho biết nhưng vẫn hỏi.
“Cho tôi vào nhà trước đi hãy hỏi. Ở ngoài đây trời nắng nóng quá.” Như Ý cười khoe má lúm đồng tiền, vừa nói vừa chen ngang qua người anh bước vào nhà. Trên tay cô cầm rất nhiều đồ, cô xách đồ đi thẳng vào nhà anh và đặt các túi đồ lên bàn salon, tự nhiên ngồi xuống ghế salon nghỉ mệt.
“Giờ cô có thể trả lời được chưa.” Quang Đăng bước vào nhà liền hỏi cô.
“Thì tôi gọi điện hỏi anh Quân, anh ấy chỉ tôi nhà anh nên tôi đến đây thăm anh. Anh sao rồi? Tay còn đau nhức lắm không? Anh ăn gì chưa? Mà chắc chưa ăn đâu he? Tôi có đem đồ ăn và trái cây tới cho anh nè? Những món ăn này do vú nuôi của tôi nấu theo khẩu phần dinh dưỡng cung cấp đạm và calo, tôi đã hỏi và làm theo chỉ dẫn chị tiết của anh Quân.” Như Ý nói một hơi dài và lấy các hộp nhựa đựng các món ăn trong túi giữ nhiệt ra bày lên bàn salon, cô nói liên tục mà không cần đợi Quang Đăng trả lời luôn.
Quang Đăng đi lại ngồi xuống ghế salon, lạnh lùng từ chối lòng tốt của cô: “tôi đã đỡ hơn rồi. Cô không cần đến thăm đâu. Tôi tự mua đồ ăn được. Không cần cô đem đồ ăn đến.”
“Tôi biết anh giận tôi. Tôi xin lỗi vì đã làm anh bị thương. Nhưng tôi mong anh có thể cho tôi chuộc lỗi bằng cách nhận những đồ ăn tôi mang đến được không?” Như Ý nghe anh từ chối cô cảm thấy buồn nhưng vẫn cố gắng thuyết phục anh.
Quang Đăng không trách hay giận cô gì hết vì anh không thể làm ngơ khi thấy cô trượt chân ngã cầu thang nhưng anh lại không muốn làm phiền cô phải mang đồ ăn đến thăm anh.
“Được… tôi sẽ nhận. Cám ơn cô. Giờ cô có thể về rồi.” Anh nghĩ không nhận cũng yên với cô bé cứng đầu này đâu nên đành nhận. Anh nhìn cô một cái rồi chuyển ánh nhìn ra phía cửa.
“Được rồi… tôi sẽ về. Không cần phải đuổi. Nhưng tay phải anh đang bị thương, dùng tay trái làm sao anh mở nắp hộp đồ ăn ra được. Hihi.” Cô cười gượng hơi quê khi bị đuổi nhưng vẫn suy nghĩ tốt cho anh.
Quang Đăng không thèm trả lời cô. Anh cầm hộp đồ ăn để lên đùi ép sát hộp đồ ăn vào bụng và tay trái bật nắp mở hộp đồ ăn ra cho cô thấy. Như Ý tròn mắt ngạc nhiên với hành động của anh.
“Được rồi. Anh thật giỏi… tôi sẽ rửa trái cây xếp vào tủ lạnh cho anh rồi về được không?” Cô bực bội trước hành động không cần cô giúp nhưng cô lại cố gắng nán lại nhà anh thêm một chút khi nhìn thấy túi trái cây cô đem tới. Cô cầm túi đựng trái cây đi ra phía sau bếp không cần anh đồng ý hay không nữa, cô cũng làm theo ý mình.
Quang Đăng thấy khuôn mặt cô đang khó chịu nên anh cũng không dám từ chối nữa chỉ biết im lặng là đồng ý thôi. Anh lấy các hộp đồ ăn bỏ vào túi giữ nhiệt và xách xuống bàn ăn dưới bếp.
Những món ăn cô đem đến đều hạn chế mỡ như: ức gà nướng, bò xào súp lơ, trứng trộn xà lách… các món ăn rất hấp dẫn. Quang Đăng dùng tay trái cầm muỗng để ăn hơi khó nhưng anh cũng tập cho quen.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!