Chàng PT Của Tôi - Chương 3: Ăn Miếng Trả Miếng (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Chàng PT Của Tôi


Chương 3: Ăn Miếng Trả Miếng (2)


Sau buổi tập đầu tiên mệt mõi, đã vậy còn bị bắt đứng dầm mưa, làm Như Ý bị bệnh vừa cảm vừa đau nhức ê ẩm cả người làm cô cứ ở mãi trong nhà suốt một tuần đến hôm nay cô mới khỏe để đi tập gym lại.

Như Ý vừa bước vào phòng tập thì đã thấy Quang Đăng đang đứng nói chuyện với anh Quân. Cơn tức giận trong cô lại bùng cháy lên khi thấy Quang Đăng.

“Tên đáng ghét… khó ưa. Hãy đợi đấy, tôi sẽ trả thù anh.” Khuôn mặt Như Ý trở nên cau có, vừa đi vừa lẩm bẩm vẫn còn cảm thấy rất bực tức trong lòng.

Anh Quân tươi cười đi đến chào Như Ý: “chào em! Em đã thật sự khỏe chưa vậy? Có thể bắt đầu tập luyện lại chưa đây?”

“Dạ. Em đã khỏe lại rồi.” Như Ý vội cười rất tươi khoe hai cái má lúm đồng tiền thật duyên.

“Rất tốt. Chúng ta cùng tập nhé! Mời em.”

“Dạ.”

Anh Quân hướng dẫn chi tiết từ động tác khởi động và những thao tác tập máy cho Như Ý. Như Ý luôn tập trung nghe theo lời anh hướng dẫn. Nhưng mỗi khi anh Quân dừng nói là cô lại lén nhìn qua phía máy tập đằng xa để quan sát xem Quang Đăng đang làm gì, cô thấy anh ta cười nói hướng dẫn cho chị khách hàng rất tận tình.

“Xí… khuôn mặt cười giả tạo hết sức. Lợi dụng đụng chạm thấy ớn luôn.” Cô bỉu môi, nói thầm trong lòng khi cô thấy tay Quang Đăng chạm vào bụng chị khách hàng.

“Như Ý, em đạp xe quá nhanh rồi. Đạp nhịp nhàng lại, cố gắng hít thở sâu đều đặn vào.” Anh Quân dõi theo từng động tác và tư thế của cô để điều chỉnh lại cho đúng thì mới đạt kết quả tốt.

“Dạ…” Cô cười bẻn lẻn, do mãi bực tức nên không hay cô tăng tốc đạp xe trên máy nhanh như vậy.

Anh Quân vẫn thấy Như Ý rất ngoan rất nghe lời và chịu khó tập nữa. Vẫn không thấy biểu hiện ngang bướng như lời Quang Đăng nói nhỉ. Chắc có lẽ anh phải để ý tìm hiểu một chút vấn đề này coi sao mới được.

Kết thúc buổi tập. Như Ý đi dạo vòng quanh trung tâm một chút để đợi chú An đến đón về.

Cô đi dọc các hành lang trung tâm, thấy các tấm poster được treo trên tường. Cô bị thu hút bởi các poster rất bắt mắt nên đi lại xem thử. Những poster này là giới thiệu thành tích của các anh chị PT trong trung tâm. Cô phát hiện trong các poster hình các PT trong trung tâm thì poster có hình Quang Đăng là lớn nhất. Tấm poster hình khuôn mặt Quang Đăng cực điển trai cộng với thân hình body 6 múi săn chắc. Bên dưới hàng chữ ghi những thành thích đánh giá của Quang Đăng. Cô liền đọc thử.

“Tên Nguyễn Quang Đăng, 25 tuổi, cao 1m80. Oh… học tới Ba chứng chỉ thể thao quốc tế luôn. Thành tích nhiều vậy, ba huy chương vàng giải điền kinh trong 3 năm liên tục. Năm huy chương vàng giải bơi lội. Ghê vậy. Sức trâu hả ta? Haha… kinh nghiệm hơn 5 năm làm PT à. Được các khách hàng đánh giá nhận xét cao là PT được nhiều học viên đăng ký nhất. Trời phải không đây… có khuôn mặt đẹp như nam thần, body săn chắc, thân thiện, hướng dẫn tận tình chu đáo, luôn giúp khách hàng đạt kết quả ngoài mong đợi khi được anh hướng dẫn. Xí, chắc nhờ ngoại hình thôi.”

Như Ý vừa đọc những đánh giá nhận xét về Quang Đăng mà cô cứ lắc đầu không tin vào những gì viết trên poster. Cô chỉ tay vào mặt Quang Đăng trên poster mà nói: “Người đáng ghét, khó ưa như anh mà cũng được nhiều học viên khen và đánh giá cao vậy sao?”

Chợt một suy nghĩ loé sáng trong đầu. Cô cười rất gian. Cô lục lội trong balo của cô và lấy ra một cây viết xanh.

Cô nhón chân, cầm viết vẽ bậy lên poster của Quang Đăng.

“Vẽ cho anh cái nốt ruồi nè, trán nhăn nheo, đeo mắt kiếng lão nè, da mặt toàn tàn nhan luôn. Xí… 6 múi hả. Cho chảy xệ nè…” Cô vừa vẽ vừa cười rất khoái chí. Cô còn tự khen cô hay nữa chứ: “không ngờ mình nghĩ ra trò này vui thiệt. Haha…”

“Như Ý… cô đang làm gì với poster của tôi vậy?” Quang Đăng tình cờ đi ngang qua dãy hành lang thì phát hiện thấy Như Ý đang vẽ bậy lên poster của anh.

Như Ý giật bắn mình khi nghe tiếng Quang Đăng: “tiêu rồi… bị anh ta phát hiện. Chạy thôi…” Cô quay người thật nhanh, cong chân bỏ chạy.

Quang Đăng đi nhanh lại nhìn tấm poster bị cô vẽ đã không còn nhận ra anh. Anh rất tức giận với hành động trẻ con của cô. Anh thấy cô bỏ chạy liền đuổi theo, quyết tâm bắt cô giải thích hành động này.

“Như Ý… cô đứng lại cho tôi. Sao cô dám vẽ bậy lên tấm poster của tôi.” Anh vừa đuổi theo vừa hỏi lý do. Như Ý cứ cắm đầu chạy cho nhanh không trả lời anh.

“Mệt… mệt quá. Thật xui quá mà. Phải ráng chạy thoát ra cổng thôi. Bị anh ta bắt lại chắc chết.” Như Ý vừa chạy vừa thở. Cô không quen chạy bộ nên rất mau mệt, với thân hình mũm mĩm sao có thể chạy nhanh được chứ.

Như Ý chạy tới cầu thang thì bị Quang Đăng nhanh tay nắm cổ tay cô bắt lại. Cô làm sao mà chạy thoát khỏi vận động viên điền kinh từng đoạt huy chương vàng chứ.

“Đã bắt được cô. Xem cô còn chạy được không?” Quang Đăng nắm cổ tay Như Ý rất chặt giữ cô lại để hỏi lý do.

Như Ý lo lắng run sợ vì bị anh bắt. Cô nhăn mặt, suy nghĩ cách để chạy thoát anh. Cô liền la lớn nhìn đằng sau lưng Quang Đăng:

“Anh Quân cứu em với. Anh ta định sàm sỡ em nè. Cứu em với…” Cô giả bộ nhìn thấy anh Quân kêu cứu.

“Không có… em không có.” Quang Đăng hoảng loạn khi nghe cô vu khống, anh liền quay lại phía sau để giải thích cho anh Quân. Nhưng phía sau không có ai hết.

Như Ý đã lừa được Quang Đăng, cô liền gạt tay anh để bỏ chạy xuống cầu thang. Quang Đăng biết mình đã bị cô gạt, anh liền đuổi theo cô xuống cầu thang. Như Ý cố gắng chạy nhanh xuống mấy bậc cầu thang thì cô bị trượt chân té ngã xuống cầu thang. Quang Đăng đằng sau liền bay lại ôm cô vào lòng. Cả hai cùng lăn xuống hết các bậc cầu thang từ tầng 1 xuống tầng trệt mới dừng lại. Như Ý lồm cồm ngồi dậy rời khỏi người Quang Đăng. Như Ý sợ thất thần, khuôn mặt không còn một chút máu khi ngã cầu thang.

“Cô không sao chứ.” Quang Đăng đợi cô rời khỏi người anh, anh vừa hỏi vừa định chống tay phải ngồi dậy thì cơn đau dữ dội từ cánh tay phải truyền tới. Anh ôm cánh tay phải mặt nhăn nhó vì đau. Cánh tay anh do lúc lăn xuống vì bảo vệ đầu và người Như Ý nên đã va đập mạnh vào bậc cầu thang.

Như Ý nghe anh hỏi, cô mới hoàn hồn tỉnh lại thì thấy anh ôm cánh tay nhăn mặt. Cô hoảng hốt hỏi thăm anh:

“Anh bị sao vậy? Tay anh đau lắm sao? Tôi xin lỗi.” Như Ý được Quang Đăng bảo vệ nên không bị đau. Cô bật khóc khi biết anh vì bảo vệ cô mà bị thương. Cô cảm thấy hối hận vì mình toàn gây nên chuyện.

Quang Đăng thấy cô khóc, anh cố gắng ráng chịu đau để trấn tĩnh cô: “không đau… tôi cần đến bệnh viện. Cô đừng khóc nữa. Không sao đâu. Cô đỡ tôi đứng dậy được chứ?”

“Được… tôi dìu anh. Xe tôi đang chờ trước cổng. Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện.” Như Ý gạt nước mắt, giúp anh đứng dậy.

“Cám ơn cô.” Quang Đăng đau quá và nhìn xung quanh cũng không gặp người quen nên đành nghe theo sự sắp xếp của cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN