Chàng PT Của Tôi
Chương 2: Ăn Miếng Trả Miếng (1)
Cơn mưa đã nhỏ dần. Quang Đăng lấy áo mưa trong balo ra mặc bước đi đến bãi giữ xe gần cổng vào trung tâm. Như Ý nãy giờ cũng thấy anh nhưng cũng cố tình không nhìn thấy.
Cùng lúc đó chiếc xe 4 chỗ màu đen cũng đã tới đón cô. Chú tài xế chạy xe vào cổng dừng lại gần hành lang nơi Như Ý đứng đợi. Như Ý nhanh chân chạy vào xe cho đỡ ướt. Trên đường đi về, xe dừng đèn đỏ. Cô ngồi phía sau xe hơi nên nhìn thấy Quang Đăng chạy xe moto cũng đang dừng đèn đỏ. Cô chợt lóe lên suy nghĩ trả thù anh.
Đèn xanh vừa bật. Như Ý liền chồm người ra băng ghế trước.
“Chú An. Chú thấy xe moto màu đen chạy phía trước không? Chú cho xe chạy thật nhanh qua xe moto đó cho cháu nha.” Cô cười bí hiểm chỉ tay về phía trước Quang Đăng đang điều khiển xe moto.
“Cô chủ. Không được đâu. Phía trước đường ngập nước. Chạy nhanh sẽ bắn nước vào người ta đó.” Chú An tài xế khó hiểu trước yêu cầu của cô.
“Chú cứ chạy đi chú. Năn nỉ chú đó. Phía trước đâu có ai ngoài anh ta. Cháu chỉ muốn trả thù anh ta một chút thôi. Cháu chịu trách nhiệm việc này cho. Đi chú giúp cháu đi mà.” Cô làm vẻ mặt năn nỉ.
“Dạ… được cô chủ.” Chú An đành phải nghe theo lời cô chủ nhỏ.
Chú An nhấn ga tăng tốc độ lên. Trong khi đó do trời đang mưa, đường lại ngập nên Quang Đăng chạy xe chậm lại.
Chiếc xe hơi 4 chỗ chạy tốc độ nhanh qua con đường ngập, nước hai bên bánh xe biến thành cơn sóng lớn ập nước mạnh vào người và xe Quang Đăng khiến anh điều khiển xe lảo đảo không thấy đường do nước văng tung tóe vào kính nón bảo hiểm và người Quang Đăng.
Quang Đăng bực tức trước hành động của chiếc xe bốn chỗ. Anh vặn ga tăng tốc chạy đuổi theo chiếc xe ấy.
“Haha… thật vui quá đi. Haha…” Trong xe hơi Như Ý khoái chí cười thích thú khi nhìn thấy anh ta bị nước văng trúng ướt hết người.
“Cô chủ. Chàng trai chạy moto đuổi theo chúng ta kìa.” Chú An phát hiện khi quan sát kính chiếu hậu.
“Chú chạy nhanh đi.” Cô nhìn lại phía sau thấy anh ta đuổi theo nên lo lắng hối thúc chú An.
Quang Đăng đã đuổi kịp theo xe hơi. Anh chạy phóng lên phía trước chặn ngay đầu chiếc xe 4 chỗ lại. Anh bước xuống xe moto, đi lại gõ cửa kiếng chú An.
“Xin lỗi cậu… tôi…” Chú An ngập ngừng liền nói lời xin lỗi khi vừa hạ cửa kiếng xe xuống.
Quang Đăng liền nhìn thấy Như Ý trong xe khi chú An hạ kính cửa xe xuống. Anh bực tức đi vòng qua đầu xe hơi. Đi lại mở cánh cửa xe sau.
“Cô ra đây…” Anh nắm chặt tay cô, cố gắng kéo cô ra khỏi xe.
Như Ý hốt hoảng khi bị anh nắm cổ tay kéo ra ngoài. Cô vịn ghế níu lại : “Tôi… Tôi xin lỗi mà. Buông tay tôi ra. Tôi xin lỗi… tôi…” Như Ý bị Quang Đăng nắm chặt cổ tay cô run sợ, cô liền xin lỗi nhưng đã muộn cô bị anh lôi ra khỏi xe hơi, nước mưa làm cô bắt đầu ướt cả người.
“Anh thật quá đáng. Tôi đã xin lỗi rồi mà.” Cô bực tức vuốt mặt liên tục vì nước mưa.
“Xin lỗi là được sao. Tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Cô có bỏ qua không?” Anh nói lớn tiếng với cô. Anh rất giận với hành động của cô.
“Tôi cũng đã bị ướt như anh rồi. Anh vừa lòng chưa.” Nước mắt cô lẫn trong nước mưa. Cô gạt tay anh, đẩy anh ra, cô bước vào trong xe đóng cửa xe lại.
“Chạy đi chú…” Cô khóc nức nở.
Quang Đăng thấy cô khóc, tự nhiên anh thấy mình đã làm sai rồi. Anh giận quá mất khôn, đàn ông con trai mà lại đi ăn thua đủ với con gái. Anh thường ngày khả năng chịu đựng rất cao nhưng hôm nay anh lại không kiềm chế được cơn nóng giận này chứ. Anh lặng lẽ đứng dưới mưa nhìn theo phía sau xe chở Như Ý rời đi.
Khoảng tuần sau, vào buổi chiều tại phòng tập gym. Quang Đăng nhìn thấy anh Quân vừa bước vào phòng tập.
“Hi! Anh Quân. Hôm nay anh có khách hàng mới à.” Quang Đăng liền thắc mắc hỏi khi gặp anh vào giờ này.
“Hi! À… không phải, khách hàng cũ. Khách hàng bữa anh nhờ em hướng dẫn dùm anh đó.” Anh Quân cười.
“Khách hàng tên Như Ý?” Quang Đăng rất ấn tượng khó quên với cô mà.
“Đúng rồi. Cô bé đó. Cô bé sau khi tập buổi đầu tiên về bị dầm mưa nên cảm sốt, còn bị đau nhức toàn thân cơ thể nữa. Nên nói anh tạm nghĩ một tuần. Hôm nay mới đi tập lại đó.”
Quang Đăng nghe anh Quân kể Như Ý bị cảm làm anh rất hối hận về hành động lúc đó của mình.
“Này… sao tự nhiên mặt buồn vậy. Hôm nay em có khách hàng mới phải không?” Anh Quân liền đánh vào vai Quang Đăng.
“Dạ… đâu có gì đâu mà buồn. Dạ đúng rồi. Em có thêm khách hàng mới.” Quang Đăng hơi giật mình khi bất ngờ bị đánh vào vai nhưng anh liền nhanh trí mỉm cười trả lời.
“Chị khách hàng em đến rồi.” Quang Đăng nhìn ra cửa thấy chị khách hàng mới của mình và Như Ý cũng đang bước vào phòng tập.
“À… cô bé khách hàng Vip của anh cũng đã đến.” Anh Quân liền chỉ tay về phía trước.
“Anh nên cẩn thận nhé. Cô bé rất ngang bướng, cứng đầu. Thích làm theo ý mình, không thèm nghe em hướng dẫn.” Quang Đăng liền cảnh báo cho anh Quân biết về Như Ý nhưng anh Quân lại biểu hiện cười đùa không tin anh.
“Ờ. Anh cám ơn em. Nhìn cô bé dễ thương mà. Không như vậy đâu.” Anh Quân cười vì anh đã nói chuyện với Như Ý rất nhiều lần rồi.
“Thì… Thôi em đi đây. Nói chuyện anh sau.” Quang Đăng suy nghĩ định kể anh Quân nghe về buổi tập với Như Ý nhưng lại không kể để anh Quân hướng dẫn sẽ biết thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!