Chàng Sinh Viên Và Cô Chủ Nhà Trọ - Chương 6: Suýt chia tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
536


Chàng Sinh Viên Và Cô Chủ Nhà Trọ


Chương 6: Suýt chia tay


Mọi người thấy ồn ào thì chạy ra xem. Thấy nhóm thanh niên lúc nãy trêu Oanh, Nhi, Hiền đang đứng ở đấy. Một thanh niên trong nhóm đấy bị người của bên tổ chức chương trình ca nhạc đánh 2, 3 ông cao to sút vào thanh niên, bên cạnh mấy ông bảo vệ khác cầm dùi cui đứng nhìn. Nhóm bạn của thanh niên kia thì chỉ đứng im xin cho bạn chứ cũng không dám manh động gì. Một lúc thấy thanh niên kia chảy máu ở một vài chỗ mấy ông cao to mới thôi. Nhóm bạn khênh thanh niên ấy ra xe máy và chuồn thẳng. Bọn mình thì cười bảo nhau đúng là có người xử giúp. Nghe đâu đám kia cậy đông vào xem gây mất trật tự, người ban tổ chức đuổi ra có một cậu còn chửi thế là cậu ấy ăn đòn.

Xem xong ca nhạc tất cả chia tay đi về. Tối ngủ thì mình và Nhi luôn nhắn tin cho nhau :

Nhi : Hôm nay em lo cho anh lắm, nếu mà đánh nhau anh trông người gầy còm thế đánh đấm gì có mà lo đòn.

Mình : Anh dù sao cũng phải bảo vệ em chứ. Mà em yên tâm lúc ấy bạn anh đông vậy không sợ đâu.

Nhi : Thôi lần sau có đánh nhau anh tránh đi nhé, em không thích chồng em bị làm sao đâu.

Mình : Ai là chồng em, nhận vơ à? Đang nhắn tin thằng nào bấm gửi nhầm sang anh à?

Nhi : Anh được đấy, không thích thì thôi, em không nói chuyện với anh nữa. Chúc ngủ ngon.

Mình : Dỗi à, anh đùa mà. Thôi vợ ngủ đi. Chúc ngủ ngon.

Nhi : Hi hi thế chứ, Chúc chồng ngủ ngon.

Mà quên không nói với mọi người, Nhi nộp hồ sơ học nghề nhà hàng khách sạn ở trường dạy nghề, mới đi học rồi nhé. Ở trường ấy cũng có thằng để ý tới Nhi, không phải một mà hai. Trời sao số mình lắm tình địch thế.

Thời gian đầu Nhi đi học thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ biết lớp khoảng gần 40 đứa, đa số dân Hà Nội, trai gái khá cân bằng. Học được khoảng 2, 3 tháng thì bắt đầu quen biết rồi tổ chức đi đá bóng, đi chơi, đi ăn uống. Vì lớp đa số dân Hà Nội nên cũng ăn chơi (lớp này toàn thành phần học dốt ham chơi mới đi học nghề nhé). Nhi thời ấy cũng rất ham vui, mới 18 tuổi mà, không ham chơi sao được. Tính cô nàng lại nhiệt tình năng nổ nữa nên cũng tham gia nhiệt tình.

Bình thường Nhi đi học bằng xe buýt, nhưng về lại có người chở về bằng xe máy. Thanh niên này nhà xa trường hơn nhà Nhi, cũng tiện đường đưa Nhi về. Nghe Nhi bảo là nó để ý Nhi, nhưng nàng ta không quan tâm, coi như bạn thôi. Nói thật lúc ấy mình cũng thấy bực. Tính mình từ bé đã thật thà thẳng thắn, nghĩ gì là nói đấy, mình bảo :

– Em đã biết người ta để ý mình mà mình không thích thì phải tránh ra chứ sao lại để cho nó đưa về suốt thế.

– Sao đâu anh, em coi như bạn bình thường, chẳng lẽ bạn cùng lớp không được đưa nhau về à. – Nhi cãi.

– Anh không thích như vậy. Nếu anh hàng ngày cũng đưa một bạn gái về hoặc đi nhờ xe con gái về và người ta thích anh thì em nghĩ sao?- Mình hỏi.

– Lớp anh không có con gái, mà anh cũng không có ai đi cùng đường như vậy – Nhi chống chế.

– Anh chỉ nói vậy thôi. Tuỳ em suy nghĩ. – Mình kết thúc vì không muốn cãi nhau. Dù trong lòng không vui. Xung đột lần đầu của hai đứa từ lúc yêu nhau như vậy đấy.

Mình cũng không lo ngại cậu này lắm, người mình lo là cậu còn lại kia. Thấy bảo nhà ở trung tâm Hà Nội, hơn Nhi một tuổi, khá đẹp trai và ăn chơi. Có lần mình vô tình thấy Nhi nhắn tin xưng hô anh em khá tình cảm (cùng học dù nhiều hơn 2,3 tuổi Nhi cũng không gọi ai bằng anh nhé). Mình có cảm giác cậu ta muốn chăn dắt Nhi chứ không hề có tình cảm thật lòng (sau này mọi người gọi là nông dân đấy). Mình bảo Nhi phải giữ khoảng cách, nhưng xem ra cô nàng cũng có cảm tình với cậu này nên mặc kệ lời mình khuyên nhủ.

Có lần đang đi chơi buổi tối với mình thì Nhi có điện thoại :

Nhi : alô, anh abcyz à, gọi em có việc gì không?

Abcyz : Nhớ em không được gọi à, đang đâu đấy em?

Nhi : em đang đi loanh quanh thôi, sao anh? – (mình cay rồi đấy, đi với người yêu không dám nhận).

Abcyz : Thế đi chơi không em, anh qua đón.?

Nhi : Đi đâu anh.

Abcyz : Đi bar ở trêи xyz với bạn anh không?

Nhi : Thôi em không đi bar đâu. Lúc khác nói chuyện nhé. By by anh (Mình phải ra hiệu Nhi mới kết thúc cuộc nói chuyện.)

Mình : anh em tình cảm nhỉ, đi với người yêu không dám nhận à, lại còn rủ đi Bar nữa gê quá.

Nhi : Anh gen à hihi, thì bạn cùng lớp, nó lại hơn tuổi em. Nói thế chứ em ngu gì đi Bar, tệ nạn lắm.

Mình : Anh người yêu em không được gen à, từ giờ em cẩn thận với nó, anh thấy nó không tốt đâu.

Nhi : Bạn cùng lớp em thì em chơi có sao đâu, anh khó tính thế.

….

Nói qua lại một hồi gần như cãi nhau thì mới thôi .Đấy là lần xung đột thứ hai.

Vào những ngày cận tết Âm Lịch, thật ra mình đã được nghỉ nhưng chưa muốn về, vì muốn ở lại với Nhi nhiều hơn. Dũng nó học ở salon tóc cuối năm cũng bận, phải 30 mới được về ăn tết. Một hôm thấy bố Nhi chở Nhi đi đâu đó. Khoảng 1 tiếng sau thì chú về, mình lại không thấy Nhi đâu. Mình bèn gọi Nhi, gọi thì thấy Nhi tắt đi không nghe, sau thì thấy báo tin nhắn tới ” Em đi đưa đồ tết với bố ra ngoại, anh đừng gọi, về nhắn tin sau”. Mình lúc ấy hơi hụt hẫng, sao Nhi lại nói vậy. Đang suy nghĩ thì có điện thoại của thằng Dũng bạn mình :

Dũng : Alo, G à, mày hôm nào về quê.

Mình : Tao chắc là một hai ngày nữa, mày đang làm gì thế.

Dũng : Tao vừa xuống chơi với cái Hiền.

Mình : Á à, đánh quả lẻ không cho anh em biết.

Dũng : Ui giời, ngồi nói chuyện được một lúc thì Hiền nó đi gặp bạn, bọn thằng Song, Ngọc, Thắng cùng lớp cấp 3 ngày trước ấy. Tao chở Hiền ra thấy cả Nhi ở đấy.

Mình : vậy à, ừ thế nhé tao bận tý việc.

Nói thật lúc đó mình chỉ muốn ném điện thoại vào tường. Anh em mình được bố mẹ dạy khá nghiêm khắc, làm người luôn phải trung thực, thật thà. Mình luôn nhớ và làm theo, dù biết rằng ” thật thà thẳng thắn thường thiệt thòi ” nhưng bảo mình dối trá mình không làm được. Tới bây giờ vẫn vậy nhé. Vì thế mình cực kỳ ghét sự lừa dối. Nói vậy để mọi người hiểu tâm trạng mình tệ như thế nào.

Mình nhắn tin cho Nhi ” Em nghe điện thoại đi, anh có việc quan trọng cần nói, em không nghe từ giờ anh không gọi em nữa “.

Sau đấy mình gọi Nhi :

Mình : Em nói thật cho anh biết là em đang ở đâu?

Nhi : Em đang từ nhà ngoại về đây anh. Bố em về trước, em phải đi bộ về nên hơi lâu.

Mình : Em vẫn còn nói dối anh sao? Em đi gặp bạn em thì cứ nói thật, anh có cấm em đâu. Anh luôn nói với em anh ghét nhất ai lừa dối mình em không nhớ sao?

Nhi : Em xin lỗi, sợ anh gen em không nói.

Mình : Thôi từ giờ tạm thời mình đừng liên lạc với nhau nữa, anh cần thời gian suy nghĩ.

Sau đấy mình tắt nguồn điện thoại, không muốn liên lạc với ai nữa. Mình đã suy nghĩ rất nhiều.

Hôm sau thì cả Dũng, Hiền và Nhi gặp mình, hai đứa kia khuyên mình bỏ qua cho Nhi. Bọn nó khuyên nhủ các kiểu thì mình cũng xuôi xuôi theo. Mình bảo Nhi :

– Lần này anh không trách em nữa, lần sau có gì cứ nói thật với anh, anh không thích bị người khác lừa dối, nhất là người yêu của mình.

– Em biết rồi, không có lần sau đâu, sợ anh giận em mới nói dối anh. Có cả cái Hiền đi cùng em đây, bọn em gặp nhau nói chuyện tý rồi về mà – Nhi giải thích.

– Thôi bỏ qua đi, nếu từ giờ còn lừa dối anh nữa thì sẽ mình chia tay luôn nhé – mình nói.

– Được rồi mà ông chồng khó tính – Nhi nũng nịu.

Còn tiếp…

Hồi ký thật nếu có người quen nào nhận ra vui lòng giữ kín giúp. Xin cám ơn!

———————

    Đọc Truyện

    Chưa có ai yêu thích truyện này!
    × Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

    Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


     BÌNH LUẬN TRUYỆN