Chàng Sinh Viên Và Cô Chủ Nhà Trọ - Chương 8: Nhi về quê mình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
495


Chàng Sinh Viên Và Cô Chủ Nhà Trọ


Chương 8: Nhi về quê mình


Chap 9 : Nhi về quê mình và đi xa 3 ngày

Ăn xong 6 đứa lại lên xe lang thang, Nhi cho tay vào túi áo khoác mình thì thấy quả Cam canh. Nhi hỏi :

– Cam ở đâu vậy anh, em ăn được không?

– Em ăn đi, thằng Trung vặt nhà Hiền đấy. – Mình nói.

– Ui trời, bọn anh vặt cả Cam nhà nó, lát em mách – Nhi nói.

– Thôi đừng mách nó, em không ăn trả anh đây – mình đe.

– Ăn chứ hihi, – Nhi cười nói.

Tầm 13h thì hết chỗ đi, mấy đứa ngồi tính đi đâu thì Hiền lên tiếng :

– Về quê bọn anh chơi đi, để em với Nhi biết nhà anh Dũng, anh G.

– Được đấy, đi về quê anh đi – Nhi hưởng ứng.

– Hay đấy đi thôi – Trung với Phong thêm vào.

– Mày nghĩ sao? – Dũng hỏi mình.

– Thôi nếu tất cả muốn thế thì đi. – mình trả lời.

Nói thật lúc ấy mình không muốn đưa Hiền và Nhi về đâu. Nhà bọn mình ở quê nghèo lại xa, sợ sau khi về hai nàng lại suy nghĩ khác về bọn mình. Nhưng mình cũng nghĩ nếu Nhi mà ham giàu thì đã không chọn yêu mình. Thế là cả bọn kéo nhau đi, lại đi với tốc độ ban thờ (nghĩ lại hồi ấy bọn mình chạy xe khinh thật, ra đường vắng toàn kéo hết ga, xe wave lên tầm 90km/h). Nhi gục đầu vào lưng mình, tay nàng ôm eo mình rất chặt.

Về tới gần làng mình bảo Nhi :

– Em bỏ tay ra đi, ôm như thế về làng anh mọi người lại bàn tán.

– Em ôm người yêu em không được à? – Nhi hỏi vặn mình.

– Trêи Phố thì vô tư, chứ làng anh vẫn cổ hủ lắm, giờ anh vẫn đi học, lại có người yêu ôm ấp rồi người làng đồn ầm lên mình thế nọ thế kia không hay – Mình giải thích cho Nhi.

– Làng anh vẫn lạc hậu thế à! – Nhi nói rồi bỏ tay ra.

Vào làng thì trêи Đình làng đang có tổ chức trò chơi dân gian. Bọn mình qua xem luôn, rất đông anh em bạn bè ở đó. Mọi người xúm lại hỏi han hai cô nàng lạ mặt. Bạn mình thì một nửa đã từng gặp Nhi không lạ gì, còn một nửa chưa gặp bao giờ mình giới thiệu làm quen luôn. Do bạn mình quá đông, Nhi mãi sau này mới nhớ hết được tên và mặt mọi người.

Chơi chán thì Hiền với Nhi đòi về thăm nhà Dũng và mình. Tất cả lại kéo nhau về nhà Dũng, bố mẹ Dũng hỏi thăm Nhi với Hiền rất kỹ, ngồi chơi một lúc thì mình dẫn riêng Nhi về nhà mình. Ở nhà không có ai chỉ có bà nội mình. Có lẽ mọi người đi Chúc Tết với đi chơi hết rồi. Bà mình thì cũng gần 80 tuổi không được nhanh nhẹn minh mẫn nữa. Nhi chào bà, mừng tuổi chúc thọ bà xong thì hai đứa ngồi bàn uống nước nói chuyện, Nhi bảo :

– Quê anh xa thật đấy, đường đi lại ngoằn ngoèo khó nhớ.

– Ừ, bọn anh đi quen thấy xa bình thường, còn đúng là ngoằn ngoèo thật. – mình trả lời.

– Mà làng anh rộng nhỉ, đường xá nhà cửa cũng khang trang, không tới mức toàn nhà lụp xụp như nhiều chỗ khác. – Nhi nói.

– Làng anh thì toàn nhà mái bằng, ít nhà ngói, nhưng trong nhà lại không có tài sản gì, nhà anh xây cũng gần 20 năm rồi. – Mình nói.

– Em thì không sao, nhưng cái Hiền nó sợ xa đấy, nó sẽ nghĩ ngợi nọ kia. – Nhi nói với mình.

– Anh cũng nghĩ vậy. Thôi kệ, duyên phận tới đâu thì tới chứ nghĩ xa quá làm gì. – Mình nghĩ ngợi rồi nói.

– Thôi muộn rồi, ra nhà anh Dũng rồi em với Hiền phải về. – Nhi bảo mình.

– Ừ đi thôi em. – mình nói.

Hai đứa chào bà nội mình rồi qua nhà thằng Dũng, mình với thằng Dũng đi xe máy chở Hiền và Nhi ra bắt xe ôtô lên Hà Nội. Ngày tết đợi mãi mới có xe, hai nàng lên xe đi khuất mình với Dũng mới ra về. Trêи đường về mình nói với Dũng :

– Tao sợ cái Hiền khi về quê mình rồi sẽ nghĩ khác về mày. Tính nó tiểu thư lắm, mà mày ra ngoài ăn chơi ai nghĩ bố mẹ nông dân, nhà cửa thì không có gì.

– Tao thì nghĩ trước sau gì nó cũng biết hoàn cảnh nhà mình, giờ biết sớm đi, hai đứa dù sao chưa có gì, nếu không thích thì chia tay cũng không ảnh hưởng nhiều. – Dũng nói.

– Ừ mày nghĩ cũng đúng, nếu nó chê nhà mày mà bỏ mày thì cũng đừng tiếc làm gì. – Mình an ủi nó.

Những ngày còn lại của kỳ nghỉ tết cũng không có gì đặc biệt. Mình lên đi học, đầu năm chẳng thằng nào có tâm trạng mà học. Thầy cô cũng thoải mái cho sinh viên. Học được 1,2 ngày thì Nhi nhắn tin mình :

– Anh à, lên nhà anh Dụng chơi không? (anh Dụng là anh rể của Nhi, là chồng chị Hằng- bà chị gái Nhi ở phòng đầu dãy trọ).

Mình ở đấy thì thường xuyên giúp chị Hằng nhiều việc, chị ấy ở nhà trông con, con trai chị được hơn 1 tuổi. Chồng chị là anh Dụng, quê ở một tỉnh xa miền núi phía bắc, anh là người dân tộc, rất tốt bụng và thật thà. Mình trả lời tin nhắn của Nhi.

– Lên tận XYZ à em, xa lắm, đi mấy ngày mà bao giờ đi.

– Đi 3 ngày anh, ngày kia đi, anh đi cùng em không, chị Hằng cũng muốn anh về với em và gia đình chị ấy, chị bảo em hỏi anh. Nhưng đi phải giấu bố em nhé. – Nhi bảo mình.

– Được thôi, anh sẽ đi với em, đầu năm cũng chưa có học gì mấy. – Mình suy nghĩ rồi trả lời.

Tới hôm đi thì mình bắt xe buýt ra bến xe trước, gia đình chị Hằng với Nhi ra sau. Bố Nhi ra tiễn xong về (mẹ Nhi đã mất mấy năm- cho ai không nhớ), chú về thì mình mới lên xe khách ngồi cùng chỗ Nhi.

Chiếc xe lăn bánh, trêи xe mình với Nhi nói chuyện vui vẻ, lần đầu tiên hai đứa đi chơi xa mấy ngày như thế này. Mình không nhớ rõ nhưng cũng phải tầm 5,6 tiếng thì mới xuống xe. Xuống xe ở đấy là một thị trấn nhỏ miền núi, nhìn xa xa những dãy núi trùng trùng điệp điệp thật hùng vĩ, sương mù mờ ảo tô điểm thêm sự thơ mộng ở nơi này. Chưa bao giờ mình được đi xa như vậy, cũng chưa bao giờ mình được nhìn ngắm những ngọn núi gần đến vậy. Một cảm giác thật thích thú.

Nhà anh Dụng cách thị trấn hơn 10km đường đồi núi. Ra đón là người nhà anh Dụng, đi 4 xe máy, tất cả đều là dream tàu. Quãng đường đi thật sự là cực hình, đường tuy không nhỏ lắm nhưng toàn đá to đi rất xóc, mình nghĩ ôtô du lịch mà đi vào đây có lẽ không đi được, may ra xe tải đi được. Giờ đã hiểu vì sao chị Hằng kiên quyết không về nhà chồng ở, cưới xong được vài ngày là về nhà ngoại ở luôn, từ ngày cưới cũng đã 2,3 năm giờ mới về lại quê chồng.

Không nhớ rõ là đi cái đường ngoằn ngoèo toàn đá hộc đá to ấy mất bao lâu, chỉ biết khi vào tới nhà anh Dụng thì đã đau hết người, vừa đói vừa mệt nữa chứ. Nhà anh Dụng là nhà Sàn, tất cả đều bằng gỗ khá rộng rãi (nhà này giờ có giá lắm vì gỗ đắt). Mình đi cầu thang lên nhà mà cũng khó vì không quen. Nó không giống cầu thang bình thường, nó là một cây gỗ đường kính khoảng 50cm, cao hơn 2m được dựng chéo từ mặt đất lên sàn, cây gỗ cắt xẻ từng đoạn thành bậc nhỏ cách nhau khoảng 40cm. Người dân ở đấy đi quen leo thoăn thoắt, mình với chị Hằng và Nhi mỗi lần lên xuống thì khó khăn.

Vào nhà sau khi chào hỏi làm quen thì ngồi ăn uống luôn. Ở đây họ uống rượu ngô, rượu rất thơm, nhẹ hơn rượu dưới đồng bằng mà uống say cũng không bị đau đầu. Uống rượu bằng bát nhé ( ở đây không có rượu cần đâu, hướng Hòa Bình, Sơn La mới phổ biến rượu ấy). Ăn uống thì toàn thịt không hề có tý rau củ nào. Mình thích nhất là món gà, gà thả vườn ở đồi núi, ăn ngô với rau rừng nên thịt rất thơm và ngon. Trêи này Bí Ngô với Ngô (bắp) rồi rau chỉ cho lợn (heo) ăn chứ người không ăn.

Bữa cơm chia làm hai mâm, đàn ông thanh niên một mâm, phụ nữ trẻ con một mâm. Toàn người dân tộc họ rất quý người, thân thiện tình cảm, nhưng đôi khi họ nói chuyện với nhau bằng tiếng dân tộc mình không hiểu gì hết. Mình biết trêи này họ uống rượu như nước vì thế mình từ chối khéo để không phải uống nhiều. Ăn uống xong thì mình và mọi người đi nghỉ.

———————

    Đọc Truyện

    Chưa có ai yêu thích truyện này!
    × Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

    Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


     BÌNH LUẬN TRUYỆN