Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng
Chương 17
Mộc Miên trợn hai mắt, không biết là do tức giận hay thẹn thùng, cô kêu thật to.
“Tớ không tin! Cậu nói dối!”
Không hề báo trước, cô bám lấy cổ Lâm Mộ An, kéo xuống rồi đưa môi lên.
Cô thuần thục cạy mở hàm răng của anh, dò xét tiến vào, quét một hồi, cuối cùng chạm vào lưỡi anh, tỉ mỉ mơn trớn.
Lâm Mộ An trợn tròn mắt, nhìn cô chằm chằm. Hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt cả hai người đều mang theo một tia cảm xúc khó nói nên lời.
Chốc lát, Mộc Miên nhẹ nhàng khép mắt lại, chuyên tâm hôn anh.
Dòng người trên đường náo nhiệt, không để ý đến bọn họ ở nơi góc khuất.
Gió xuân thổi nhè nhẹ, thổi lá liễu đung đưa, thổi nước trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, thổi mái tóc thiếu nữ tung bay, thổi lên những tình cảm nảy sinh từ tận đáy lòng.
Trái tim anh phẳng lặng như mặt hồ yên tĩnh, bắt đầu dâng lên những rung động lạ lùng.
Lâm Mộ An nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để mặc cho cô càn rỡ hôn anh.
Không lâu lắm, Mộc Miên buông anh ra, liếm liếm đôi môi đỏ mọng, khóe mắt còn ánh lên ý cười.
Đôi mắt cô long lanh, nhìn xinh xắn động lòng người. Cô hỏi anh:
“Có mùi vị gì?”
Lâm Mộ An mím môi, không trả lời, gương mặt bình tĩnh không dao động, chẳng qua là vẫn nắm lấy tay cô, đi về phía trước.
Bước chân anh trầm ổn, không nhanh không chậm. Từ chỗ này về đến nhà anh mất hơn mười phút.
Vừa mở cửa ra, anh không nói lời nào, dẫn Mộc Miên vào phòng anh.
Mộc Miên chưa kịp phản ứng đã bị anh đẩy ngã xuống giường.
Mộc Miên sửng sốt.
Anh đè lên người cô.
Môi cô bị cắn một cái, lưỡi nhanh chóng bị chiếm đoạt, anh mút mạnh hơn cô rất nhiều. Môi cô hơi đau, lưỡi cũng hơi rát.
Đây là nụ hôn vô cùng mãnh liệt, khiến hô hấp của cô dồn dập. Mộc Miên không nhịn được khẽ run rẩy, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên.
Tay anh đặt bên eo cô. Cách một lớp vải, cô vẫn cảm nhận được anh đang xoa eo cô.
Mộc Miên vòng tay ôm lấy anh, ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh, khẽ vuốt. Tóc anh rất mềm, cảm giác những sợi tóc li ti cọ cọ trong kẽ ngón tay rất thoải mái.
Mộc Miên nhìn lên trần nhà, đôi mắt đen và rõ ràng. Cô một chút cũng không sợ, một chút cũng không có ý định cự tuyệt.
Chỉ cần anh muốn, bất luận là thứ gì, cô đều có thể cho.
Không biết qua bao lâu, anh ngừng lại, hô hấp có chút nặng nề, giọng anh khàn khàn.
“Cảm thấy thế nào?”
Hơi nóng phả vào lỗ tai cô, Mộc Miên cười khẽ, nghiêng đầu hôn lên gương mặt đẹp trai kia một cái, giả vờ như mấy cặp đôi yêu nhau trả lời anh.
“Cảm giác… rất thoải mái.”
Người ở phía trên hơi cứng lại, Mộc Miên không nhịn được, cười rung cả vai. Lâm Mộ An bò dậy từ người cô, nhìn cô chằm chằm, có vẻ tức tức.
Mộc Miên vẫn nằm lì ở đó, cười chúm chím, không nhìn ra chút sợ hãi nào.
Sau đó, Mộc Miên tiến lại gần, kéo áo của anh xuống, che đi phần hông trắng trẻo kia.
Rồi cô quay lại, tiếp tục nằm trên giường, cuốn chăn bọc lấy toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt ngây thơ nhìn anh.
“Lâm Mộ An, chăn của cậu thật là thơm…”
“Giống y hệt mùi trên người cậu.”
Cô ở trên giường lăn tới lăn lui, vẻ mặt trong sáng, y hệt đửa trẻ con.
Lâm Mộ An che mắt lại, đi vào phòng tắm.
Đến khi anh đi ra đã thấy Mộc Miên vùi vào trong chăn, hô hấp nhẹ nhàng, ngủ say rồi.
Lâm Mộ An lấy khăn lau tóc, đứng đó nhìn cô hồi lâu, sau đó rón rén đi ra ngoài đóng cửa lại.
Mộc Miên tỉnh lại đúng lúc nắng vừa vặn theo cửa sổ chiếu vào phòng. Mấy hạt bụi li ti bay trong không khí, căn phòng trống trải phủ một màu cam do nắng chiều.
Cô ôm chăn, ngạc nhiên.
Trong đầu cô thoáng qua vô số hình ảnh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô đứng dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn cô gái trắng hồng xinh xắn trong gương.
Cô cầm khăn mặt đang ướt lên, vắt khô, lau sạch mấy giọt nước còn đọng trên mặt.
Gương mặt càng sáng sủa tươi tắn hơn.
Mộc Miên đẩy cửa phòng đi ra. Cửa sổ phòng khách vẫn mở, gió làm lay động tấm rèm cửa, ánh nắng chiều chiếu vào khiến nền đất trở nên lấp lánh màu vàng.
Lâm Mộ An nằm ở trên ghế salon ngủ đầy bình yên.
Cô nhìn anh một chút, sau đó cầm ví tiền và điện thoại rồi đi ra ngoài.
Lúc cô đi siêu thị mua đồ về xong, trời cũng đã tối. Mộc Miên xách hai túi đồ chật vật mở cửa. Bên trong nhà là một mảng tối, cô đành đưa tay sờ chỗ bật đèn, ánh đèn sáng lên trong nháy mắt.
Người đang ngồi giữa phòng khách bất ngờ ngẩng đầu lên.
Hai tay anh đang ôm lấy đầu gối, lưng cong xuống, giương mắt lên nhìn cô, bên trong ánh mắt là ánh sáng loang lổ yếu ớt.
Mộc Miên sửng sốt chớp mắt, sau đó cực kỳ tự nhiên đóng cửa, hỏi: “Cậu dậy rồi à? Sao không bật đèn lên…”
Cô mang túi đồ trong tay để vào phòng bếp.
“Ừ…”
Thanh âm của anh rất chậm chạp, giống như đang vô cùng mệt mỏi. Sắc mặt anh vẫn tái nhợt như trước, ngay cả môi cũng trắng nhợt. Anh mặc áo phông rộng, càng lộ ra vẻ gầy gò.
“Cậu làm sao vậy? Lại thấy ác mộng nữa sao?”
Mộc Miên cười khẽ, khom người sờ đầu anh một cái.
Anh không nói gì, trong mắt là một khoảng mông lung, chỉ là anh vẫn chậm rãi đưa tay ra, ôm lấy cô, đem đầu mình vùi vào eo cô.
Mộc Miên bất ngờ, sau đó thận trọng ôm lấy bả vai anh.
Trong phòng khách trống trải, hai thân hình đang ôm lấy nhau.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lâm Mộ An rốt cuộc cũng buông cô ra, khôi phục thần sắc thành vẻ lãnh đạm bình tĩnh. Anh xoa xoa tóc, phảng phất có chút thẹn thùng về tình yêu.
“Tớ đi nấu cơm.”
Mộc Miên biết ý mở miệng, sau đó lập tức xoay người vào phòng bếp.
Lâm Mộ An nhìn bóng lưng cô, ánh mắt phức tạp. Hồi lâu sau, anh đứng dậy, vào phòng tắm lấy nước lạnh rửa mặt, cầm khăn bông lên rồi ngạc nhiên.
Chốc lát, anh mím môi, đem chiếc khăn mặt đang ướt kia xả dưới vòi nước, vắt khô, trong đầu không tự chủ lại hiện lên gương mặt trắng hồng của ai kia.
Anh nhanh chóng lau sạch nước trên mặt, sau đó lấy tay xoa hai má để xua đuổi những hình ảnh đang hiện lên trong đầu.
Mộc Miên rửa bát xong, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ rồi quay ra tạm biệt anh.
“Tớ đi về đây.”
Anh ngồi im trên ghế, không nói gì, ánh mắt thâm trầm, mặt không cảm xúc.
“Hử?”
Mộc Miên cúi người tiến đến trước mặt anh, nghi ngờ nhìn anh.
Anh dời tầm mắt, không muốn đối mặt cùng cô. Gương mặt đẹp trai viết đầy vẻ không tự nhiên.
Mộc Miên cười khẽ, kéo dài giọng.
“Chẳng lẽ, cậu muốn ngủ cùng với tớ sao?”
“Không có.”
Anh cắn môi, có chút thẹn quá hóa giận.
“Thực ra cũng không phải là không thể…”
Mộc Miên tức cười nhìn anh, lặng lẽ đánh giá.
Lâm Mộ An vẫn mang theo bộ mặt không cảm xúc kia. Mộc Miên thu hồi tâm tư, cười nói: “Bố mẹ tớ hàng năm đều không có mặt ở nhà, nhưng bên này lại không có quần áo của tớ…”
Cô giống như đang lầm bà lầm bầm, nhưng người nọ lập tức tiếp lời, âm thanh phát ra rất nhẹ, có chút chần chừ.
“Cậu… có thể mặc của tớ.”
Vừa dứt lời, cả hai người đều sửng sốt.
Lâm Mộ An đột nhiên đứng dậy, thanh âm trầm thấp, sắc mặt xen lẫn vẻ mất tự nhiên.
“Cậu đi về đi, tớ đưa cậu ra cửa.”
Mộc Miên: “…” Σ੧(❛□❛✿)
Mãi lâu sau, cô mới chịu đầu hàng: “Được.”
Lâm Mộ An nhìn bóng lưng Mộc Miên biến mất ở cửa.
Sau khi cô đi, toàn bộ ngôi nhà lại khôi phục vẻ yên tĩnh, trống trải như mọi khi, khong hề có dấu hiệu của sự sống.
Sự cô đọc cứ thế ngấm dần vào từng tế bào của anh.
Giống như khoảnh khắc kia, khi anh vừa mở mắt ra chỉ thấy cả phòng tối om, xung quanh yên ắng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập. Anh nằm ở đó, tựa như hòa cùng với không khí, không ai phát hiện ra.
Chỉ có mình anh biết anh còn sống.
Cảm giác quen thuộc đấy thường xuyên đến độ nó đã trở thành thói quen trong cuộc sống của anh.
Anh ngồi dậy, để mặc cho mình sa vào sự cô đơn đó thêm một lần nữa.
Đằng nào cũng sẽ như vậy.
Nhưng ánh đèn đột nhiên sáng lên, anh ngẩng đầu lên thì đã thấy Mộc Miên đứng đó. Tự dưng anh cảm thấy như được cứu rỗi.
Cô đứng trước mặt anh, ôn nhu hỏi: “Dậy rồi à?”
Chỉ trong một khắc, Lâm Mộ An nghe được tiếng đáy lòng tan thành từng mảnh nhỏ, tựa như có một thứ gì đó vừa nảy sinh.
Lâm Mộ An ngồi suy nghĩ một hồi, sau đó đứng dậy đi về phòng ngủ. Anh nằm trên giường, úp mặt xuống chiếc gối tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Đó là mùi hương từ tóc cô.
Lâm Mộ An nhắm mắt lại, vùi đầu vào gối.
Sáng sớm hôm sau là ngày chủ nhật, rất hiếm khi anh có một giấc mộng đẹp như vừa rồi.
Lâm Mộ An mở mắt ra.
Bên ngoài truyền đến tiếng động, anh nhíu mày, vén chăn lên rồi đi ra ngoài.
Trong phòng bếp, một bóng lưng quen thuộc mặc chiếc tạp dề màu xanh nhạt đang lúi húi làm đồ ăn.
Rất hiếm khi anh thấy một ngày lại bắt đầu tốt đẹp như thế này, anh muốn ngày nào cũng như vậy.
Ăn sáng xong, Mộc Miên phát hiện ra cuộc sống của Lâm Mộ An có vẻ không được ổn lắm. Anh không có bạn bè, không có người thân, mỗi ngày nhiều nhất là đi ngủ.
Nhiều thứ nhì là chơi điện thoại, xem ti vi.
Anh nằm trên ghế salon, không biết đang xem cái gì trên điện thoại. Mộc Miên ngồi cạnh chiếc bàn, đặt trước mặt mấy quyển bài tập.
Không khí rất thoáng đãng, thời tiết đẹp, thỉnh thoảng có trận gió hiu hiu, làm tâm tình rất thoải mái.
Hai người cứ im lặng làm việc của mình. Thỉnh thoảng Mộc Miên sẽ cùng anh trò chuyện đôi câu.
Ví dụ như:
“Lâm Mộ An, cậu định làm gì sau khi tốt nghiệp?”
Không thấy anh chăm chú nghe giảng, cũng chẳng thấy làm bài tập, thành tích thì… không khả quan cho lắm.
Cũng không có kiểu như sau giờ học sẽ làm việc mình yêu thích.
Mộc Miên thở dài, sau đó cũng cố quên mấy chuyện này đi. Không quan trọng, chỉ cần anh sống khỏe mạnh là được.
Lâm Mộ An nghe vậy, liếc cô một cái, bình tĩnh phun ra hai từ.
“Xin cơm.”
Mộc Miên: “…”
Được rồi, chỉ cần nuôi anh là được.
Cô lắc đầu một cái, tiếp tục nhìn bài tập một cách say đắm.
Bên tai lại truyền đến giọng của anh.
“Còn cậu?”
Mộc Miên ngẩng đầu nhìn anh.
“Tớ á? Đương nhiên là cố gắng kiếm tiền nuôi cậu rồi.”
“Người nào kia rất là quý giá, không thể nào để người ấy đi xin cơm được.”
Lâm Mộ An choáng váng, thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn vào màn hình di động. Điện thoại di động trong tay anh vụt tắt, chừa lại mỗi cái màn hình đen thui, phản chiếu lại toàn bộ khuôn mặt anh.
Trên màn hình điện thoại lộ ra gương mặt vô cùng kinh ngạc và sự vui sướng đang bị cố tình che giấu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!