Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng
Chương 18
Hôm sau là thứ hai.
Mộc Miên theo thói quen đứng ở trước cửa chờ anh. Lúc Lâm Mộ An đi ra, bắt gặp cô đang đứng đó, đôi mắt anh hiện thêm mấy phần ôn nhu.
Hai người sóng vai bước đi.
Chuông báo hiệu giờ học vang lên. Đây là giờ Toán của thầy chủ nhiệm Lý. Mộc Miên nhanh chóng tập trung, mở sách ra xem trước bài mới một cách nghiêm túc.
Cô là cán bộ môn Toán*, đồng thời cũng là một học sinh cưng của thầy, vậy nên hầu như các giờ Toán, thầy Lý rất thích gọi cô lên để trả lời câu hỏi.
[*] Cán bộ môn học: Giống như lớp phó văn nghệ, lớp phó kỉ luật,… nhưng chỉ phụ trách cho một môn học nhất định, thường đi in bài, trả bài,… (Edit đến đây tự dưng nhớ tới Nhạc Nha:))
Đúng như dự đoán, cô bị gọi lên bảng làm bài một lần, lúc sau lại bị gọi đứng lên trả lời câu hỏi.
Lúc tan học, Phương Vân vừa cười vừa nói với cô: “Không hổ danh là niềm tự hào của thầy Lý, danh hiệu “học trò cưng” không sai một tí nào.”
Danh hiệu “Học trò cưng” này đến từ lúc cô mới vào học. Ngay từ bài kiểm tra giữa kỳ đầu tiên, Mộc Miên đã đạt số điểm tuyệt đối trong môn Toán. Từ đó thầy Lý đối với cô lúc nào cũng rất chiếu cố.
Thầy Lý dạy mấy lớp học, mỗi lớp ở một thời gian khác nhau, nhưng lúc nào cũng phải khen Mộc Miên một chút. Lâu dần, mọi người đều biết đến có một bạn học tên Mộc Miên, thành tích học Toán cực kỳ tốt, được thầy Lý đặc biệt yêu thích.
Trong khoảng thời gian đó, có mấy người đến tỏ tình với Mộc Miên, khiến cô cảm thấy lo lắng mỗi khi phải đứng lên trả lời câu hỏi hay đi ra chỗ đông người.
Rất lâu sau, mọi thứ cũng bình thường trở lại, mọi người bắt đầu tiếp nhận đó là điều hiển nhiên.
Mộc Miên ăn cơm trưa cùng với Lâm Mộ An, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Đôi đũa của Mộc Miên bị rơi xuống đất, đến lúc cô đi lấy một đôi đũa khác quay về thì chỗ ngồi xung quanh đã bị người khác ngồi gần hết.
Cô nhìn quanh bốn phía, quả thật không còn nhiều chỗ trống.
Mộc Miên nhẹ nhàng ngồi xuống,
Cô liếc về phía khay đồ ăn của người đối diện, im lặng gắp cà rốt qua.
“Đừng kén ăn…”
“Nhìn cậu gầy không thích đâu…”
Lâm Mộ An không thích ăn thịt, cũng không thích ăn ớt xanh, món cà rốt xào thịt và ớt xanh trong chớp nhoáng đã hết sạch cà rốt, còn lại thịt với ớt.
Anh nhìn khay thức ăn, im lặng không nói gì, dùng đũa gắp một miếng thật nhỏ đưa lên miệng.
Mộc Miên âm thầm liếc anh.
Lâm Mộ An nuốt xong, dừng lại một chút, sau đó nhìn cái khay có một góc trống rỗng của cô. Anh gắp hết mấy thứ thức ăn còn lại, để vào khay của cô.
Mộc Miên: “…”
Hai người ngồi bên cạnh đã chứng kiến hết câu chuyện, lẳng lặng nhìn nhau rồi rối rít ăn cơm như chưa thấy gì.
Hai người ăn xong, định đi về nhưng Mộc Miên và Lâm Mộ An lại có ý định khác nhau. Cô muốn về phòng học để ngủ, còn anh lại muốn lên sân thượng.
“Không cho cậu đi.”
Cô ngẩng đầu, không nhượng bộ.
Lâm Mộ An quay đầu qua một bên, không muốn nhìn cô chút nào.
Mộc Miên kéo tay anh, bị anh bỏ ra. Cô kéo lại, nói với giọng cảnh cáo: “Cậu mà đi tối nay tớ không nấu cơm cho cậu nữa.”
Anh đột nhiện trở nên ngoan ngoãn, không làm gì nữa. Anh cứ đứng ở đó, hơi cúi đầu xuống, gương mặt phảng phất chút tủi thân giận dỗi.
Mộc Miên lấy từ trong túi áo ra một cây kẹo que đường, bóc ra rồi đưa lên miệng anh.
“Nè, vị ô mai đấy.”
Anh há miệng để cô đút kẹo cho, vị chua ngọt ở đầu lưỡi tan dần ra, ngấm vào trong cả cổ họng.
Đột nhiên sự bất mãn đang vơ vẩn trong lòng anh cứ như vậy mà tan thành mây khói.
Mộc Miên cười cười, kéo tay anh đi về phòng học.
Giống như đang dắt một cậu bé vậy.
Xế chiều, lúc Mộc Miên đến phòng thầy Lý để lấy bài tập, thầy Lý lại giữ cô lại nói một tràng.
Nào là không có gì tốt bằng việc học tốt mỗi ngày, có ý chí vươn lên,… cuối cùng mới chỉ vào chồng bài tập, bảo cô cầm về phát cho các bạn.
Mộc Miên ôm chồng bài tập cao đến tận cằm, đi về phía lớp học. Vừa ra đến cửa, cô đã thấy Thẩm Hạo đi ra từ phòng bên cạnh.
Thẩm Hạo thấy Mộc Miên có vẻ chật vật, lập tức tiến tới bê giúp cô một nửa, cực kỳ tự nhiên cười nói:
“Lão Lý lại bắt cậu làm việc mà đáng ra con trai phải làm hả?”
Mộc Miên thở dài, khẽ mở miệng: “Cũng không hẳn, còn thuận tiện gieo rắc tư tưởng giáo dục nữa.”
“Dù sao cũng là học sinh cưng, tất nhiên là muốn đối đãi thật riêng biệt.”
Anh nói đùa, Mộc Miên trợn mắt nhìn anh một cái.
Thẩm Hạo là lớp trưởng lớp kế bên. Hai người chỉ thình thoảng giáp mặt nhau ở các cuộc thi Toán học, sau đó dần dần trở nên quen biết.
Mộc Miên là một người chậm chạp hiền lành, bề ngoài nhìn rất ôn nhu, nhưng thực ra cô cũng lạnh nhạt, bạn bè thân thiết cũng không có mấy người.
Thẩm Hạo lại là một nhân vật sáng sủa, rất thu hút người khác. Môn Toán lớp anh cũng do thầy Lý dạy, nên cứ vài tiết anh lại nghe nhắc tới Mộc Miên, nghe nhiều cũng thấy quen thuộc. Vì vậy lúc vừa thấy Mộc Miên bước ra, anh đã lại gần giúp đỡ.
Hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, rất nhanh đã đến lớp của Mộc Miên. Thẩm Hạo giúp cô bê chồng bài tập lên tận bàn giáo viên rồi mới quay về.
Trước khi đi anh còn vỗ vai Mộc Miên một cái, nói một câu gì đó khiến cả hai cùng cười khúc khích.
“Aizzz, quan hệ của cán bộ môn học lớp mình cùng Thẩm Hạo thật không tệ.” Nam sinh ngồi trước mặt Lâm Mộ An không nhịn được lắm chuyện.
“Ừ, đúng thật, còn thường xuyên thấy hai người đó ngồi cùng nhau làm đề.” Nam sinh bên cạnh lại tiếp lời.
“Cậu nói xem, liệu hai người đó có…”
“Không có đâu. Tâm tư người ta đều đặt hết lên bông hoa đằng sau chúng ta rồi…”
Hai người này tự cho là mình nói rất nhỏ, nói xong còn len lén liếc nhìn Lâm Mộ An đang nhắm mắt ngồi phía sau.
Người phía sau bỗng giương mắt nhìn lại, hai nam sinh bị dọa giật mình, trong nháy mắt liền im như thóc.
“Chắc là không nghe thấy đâu…” Bọn họ nghĩ thầm.
“Ánh mắt lạnh sắp chết người rồi đây này… Không hiểu bạn học ôn nhu nhỏ nhắn đó làm sao chịu được.” Bọn họ lại nghĩ.
Buổi tối lúc tan học, sắc mặt Lâm Mộ An rất-không-tốt. Thần sắc bao nhiêu ngày mới ôn nhu được một chút, bây giờ lại trở thành bộ dạng lạnh như cục băng trước đây.
Đi xa khỏi trường học, Mộc Miên thử ra kéo tay anh một cái.
Kết quả là cô bị bơ luôn rồi.
“Cậu làm sao thế?” Cô tiến lại gần, dò xét hỏi.
Người phía trước không thèm trả lời, còn bước nhanh hơn, khiến Mộc Miên phải vội vàng đuổi theo.
Vừa về đến nhà, Lâm Mộ An đã tháo cặp sách của cô ra, đè cô dựa vào cửa, sau đó nắm lấy cằm cô, đặt xuống một nụ hôn.
Mộc Miên ứng phó không kịp, chỉ kêu được một tiếng, rồi từ từ đáp lại anh. Ngón tay cô đan vào mái tóc anh, như muốn trấn an tâm trạng đang khó chịu của anh.
Động tác của anh dần trở nên bình tĩnh. Anh nhẹ nháng cắn môi cô, dịu dàng triền miên. Bàn tay Mộc Miên vẫn đang luồn trong tóc anh, khiến anh cảm thấy tê dại và thoải mái.
Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra. Khuôn mặt hai người cách nhau quá gần, hô hấp hòa vào nhau. Môi Mộc Miên đỏ ửng, đôi mắt long lanh như sóng nước mùa thu, đáy mắt còn lưu lại chút mờ ảo.
Con ngươi Lâm Mộ An tối sầm lại, anh không kiềm chế được mà lại hôn cô.
Đến khi dừng lại, hai người đều thở hồng hộc. Mộc Miên điều hòa lại hơi thở, hỏi anh một lần nữa:
“Cậu có làm sao không?”
Tay cô vẫn đặt ở sau gáy anh, còn anh vẫn đang ôm lấy eo cô, hai người như dính sát vào nhau.
Lâm Mộ An hơi nghiêng đầu, thanh âm khàn khàn khẽ vang bên tai cô.
“Không sao.” Anh nói.
Mộc Miên nghịch nghịch tóc anh, không để ý đến hoàn cảnh của hai người.
“Vậy tớ đi nấu cơm.”
Lâm Mộ An buông cô ra.
Anh cố khống chế cảm xúc muốn ôm cô vào ngực một lần nữa.
Ăn cơm xong, Mộc Miên lấy bài tập ra làm. Lúc Lâm Mộ An tắm xong đi ra thì nhìn thấy cô đang cắn cắn bút.
Anh nghi ngờ hỏi: “Cậu không đi về sao?”
“À…” Mộc Miên ngẩng đầu lên, cười nói: “Đang cố dành nhiều thời gian cho cậu hơn thôi.”
Muốn cho cậu thêm ấm áp, để cậu biết thế giới này không chỉ có sự cô độc và buồn tẻ.
Như vậy thì cậu sẽ cảm thấy lưu luyến thế giới này hơn một chút.
Cậu sẽ không tự nhiên mà biến mất nữa.
Lâm Mộ An trầm mặc đứng đó. Mộc Miên cho rằng anh sẽ không nói gì nên tiếp tục cúi xuống làm bài, nhưng không lâu sau, bên tai lại vang lên giọng nói của anh.
Giọng anh trong trẻo nhàn nhạt, sạch sẽ, giống như bông tuyết đầu mùa thuần khiết, không nhiễm bụi bặm.
Giống như bông tuyết đậu trên cây, gió thổi một cái đã rơi xuống.
“Tớ không cần.”
“Không có bạn bè và sự ấm áp, sau này cậu càng dễ tuyệt vọng.”
“Mộc Miên, cậu về bây giờ vẫn còn kịp.”
Mộc Miên trợn tròn mắt, bừng tỉnh. Đây là lần đầu tiên cô nghe được Lâm Mộ An gọi tên mình.
Hết sức dễ nghe.
Cô muốn nghe thêm nữa.
“Lâm Mộ An, có thể cậu không tin, nhưng sự có mặt của tớ trên thế giới này, chính là để tới cứu giúp cậu.”
“Cậu tưởng cậu là Quan Âm Bồ Tát?” Anh nhẹ bĩu môi.
Mộc Miên nở nụ cười yêu kiều, không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt cô ngời sáng, khiến cho người đối diện khó mà nhìn thẳng.
Lâm Mộ An khẽ mở mắt nhìn cô.
Bên tai anh là thanh âm của cô, trong trẻo, mềm mại đáng yêu, nhưng lại rất có khí phách.
“Tớ chỉ là nữ Quan Âm của riêng cậu thôi.”
Đừng sợ hãi——
Vinh nhục chìm nổi, để ta độ người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!