Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng
Chương 19
P/S: Thấy các bạn có vẻ đói truyện quá nên thông báo là Chủ nhật tuần này sẽ có thêm chương mới nha nha:))
____________________________________
Editor: Bánh Trứng
Ánh mắt Lâm Mộ An lại một lần nữa rơi trên người Mộc Miên.
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn vẫn giữ nguyên nụ cười, không thấy chút lo lắng nào.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên vẻ chế giễu, trong mắt như bị phủ kín bởi mây đen, âm trầm đáng sợ.
“Được thôi.”
“Vậy nữ Quan Âm này, tối nay muốn ngủ chung với tớ sao?”
Mộc Miên nghe thấy vậy liền nhìn anh một lúc lâu, sau đó nháy mắt một cái, đóng sách vở lại, đứng dậy.
Giọng nói của cô vô cùng rõ ràng.
“Đúng đấy.”
Sắc mặt Lâm Mộ An đột nhiên trở nên âm u.
Anh quay về phòng, sau đó lấy ra một bộ quần áo, ném lên đầu Mộc Miên.
“Đi tắm đi.”
Mộc Miên đưa tay lấy quần áo xuống, vô tội nhìn anh, giống y hệt một đứa bé ngây thơ.
A… Lâm Mộ An thầm cười nhạt.
Trong phòng tắm, tiếng nước rơi trên nền đá hoa giống như có nhịp điệu, muốn làm lòng người phải xao động.
Lâm Mộ An trầm tư ngồi trên giường một lát, sau đó đi ra sân thượng hút một điếu thuốc.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, khí nicotin chậm rãi tràn vào trong phổi khiến suy nghĩ của anh dần bình phục lại. Anh hít một hơi thật sâu, thổi khói ra rồi dùng chân dẫm nát tàn thuốc.
Anh quay trở lại phòng.
Lúc Mộc Miên đi ra, cô ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô lập tức đến gần Lâm Mộ An, bắt đầu ngửi ngửi y hệt chú chuột bé nhỏ, cánh mũi không ngừng phập phồng.
“Cậu làm gì vậy?” Anh cau mày đẩy cô ra một chút.
“Cậu vừa hút thuốc lá.” Mộc Miên bình tĩnh nói.
“Vậy thì sao?” Lâm Mộ An không nhịn được mà nhìn cô một cái.
“Cậu không ngoan rồi, ngày mai không nấu cơm nữa.” Mộc Miên tiếp tục bình thản nói.
Anh nhất thời chán nản, ngồi đó không nói gì nữa, giường như có chút giận hờn. Mộc Miên đảo mắt, cố làm ra vẻ độ lượng,
“Chỉ một lần này thôi nhé, lần sau không được như thế nữa.”
Lâm Mộ An vẫn im lặng như trước, nhưng tâm trặng có vẻ tốt hơn nhiều. Mộc Miên cười khẽ, bò lên giường, chui vào trong chăn.
Sau đó cô chớp cặp mắt trong veo nhìn anh.
“Bây giờ ngủ à?”
“…”
Trải qua vô số việc với cô, tâm tư phức tạp của Lâm Mộ An cũng dần biến mất. Anh đứng dậy tắt đèn, rồi nằm lên giường.
Giường rất rộng, hai người cứ thế nằm ngủ, không ai chặm vào ai. Nhưng dù vậy, đáy lòng anh vẫn dâng lên một thứ cảm giác kì lạ.
Có người khác nằm bên mình, dù không nói gì, nằm im bất động, không quấy rầy nhưng vẫn khác xa so với nằm một mình.
Lâm Mộ An thích cảm giác như thế này.
Anh khép mắt lại, tựa hồ như có gì đó hiện lên trước mắt anh.
Ánh nắng chan hòa, hoa tươi, cây cối, trời xanh mây trắng.
Thế giới thật tốt đẹp.
Anh thích như thế.
Anh bắt đầu ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau.
Đồng hồ báo thức lại vang lên đúng giờ như mọi khi, Mộc Miên cuối cùng cũng được tận hưởng cảm giác ấm áp nằm ườn trong chăn.
Ngày nào cũng muốn đi học với anh nên sáng nào cô cũng phải dậy sớm nửa tiếng, bây giờ không phải dậy sớm nữa, cô có thể ngủ thêm.
Cô cứ mơ màng suy nghĩ, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng Mộc Miên bị Lâm Mộ An đánh thức, bả vai cô bị lay lay, bên tai truyền tới chất giọng quen thuộc, có chút gấp gáp.
“Dậy đi.”
“Ngồi dậy nào.”
“Sắp muộn học rồi.”
Á… đi học muộn! Mộc Miên giật mình mở mắt. Lâm Mộ An đang ngồi cạnh cô, quần áo lộn xộn, tóc tai xốc xếch, vẻ mặt không hề kiên nhẫn.
Cô cầm điện thoại lên, sau khi nhìn rõ thời gian thì hét lên một tiếng.
“Á! Đi học muộn mất!”
Mộc Miên lập tức đứng bật dậy, lao thẳng về phía phòng tắm.
Lâm Mộ An trợn mắt há mồm, chưa kịp phản ứng ra sao thì bên trong đã nhô ra một cái đầu, hướng về phía anh kêu to.
“Bàn chải đánh răng bàn chải đánh răng bàn chải đánh răng!!!”
Anh lắc đầu một cái, cam chịu đứng dậy, lấy cho cô một cái bàn chải đánh răng từ trong ngăn kéo.
Mộc Miên vội vàng lấy kem đánh răng, quẹt một cái rồi bắt đầu đưa vào trong miệng, bọt kem trắng dính đầy mép. Lâm Mộ An khịt mũi, cúi đầu nhìn rồi cầm bàn chải lên.
“Cậu vào đây làm gì?” Cô ngậm một miệng đầy bọt,
ấp úng hỏi.
“Đánh răng.”
Hai người đứng cạnh nhau đánh răng, trong lúc lơ đãng, Mộc Miên thấy hình ảnh của cô và anh phản chiếu trong gương.
Mặt mũi non trẻ, tràn đầy tinh thần bồng bột, vương chút mông lung do vừa tỉnh ngủ. Mộc Miên cao đến bả vai anh, cả hai đều đang mặc áo phông trắng,
không ngừng lặp lại động tác đánh răng.
Khóe miệng thì đầy bọt, tóc bù xù.
Cô bỗng nhiên cười nhẹ ra tiếng.
Lâm Mộ An bên cạnh ngạc nhiên nhìn cô, Mộc Miên nhanh chóng súc miệng, rửa mặt, quen tay cầm khăn mặt của anh lên. Anh chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng cô thúc giục bên tai.
“Cậu nhanh lên một chút, không đi học muộn đấy.”
Hai người chạy như bay đến trường, thở hồng hộc. Vừa ngồi xuống ghế thì giáo viên bộ môn đã cầm sách vở đi vào, Mộc Miên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Các cậu đã làm gì mà suýt chút nữa lại đi học muộn thế này!?” Phương Vân quơ quơ sách trước mặt Mộc Miên, nhỏ giọng hỏi.
“Ngủ quên.” Mộc Miên vội vàng mở cắp sách, vừa lấy sách vở ra vừa trả lời.
“Ồ…”, Phương Vân gật đầu một cái, vẻ chị đây biết rồi.
Lát sau, cô ấy lập tức ré lên: “Cái gì?! Ngủ quên? Ngủ quên mà tại sao cả hai đều đi cùng một lúc?” ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Không phải Mộc Miên lúc nào cũng đi học một mình sao?
Phương Vân có chút nghi hoặc.
Mộc Miên hơi ngớ ra, rồi lại trở về trạng thái bình tĩnh.
“Ừ, trùng hợp là cậu ấy cũng ngủ quên.”
Phương Vân: “…”
Hết giờ học, tiếng chuông vang lên, Mộc Mên lập tức đóng sách vở, đứng dậy đi tới chỗ của Lâm Mộ An, gõ gõ mặt bàn. Anh khẽ ngước mắt lên.
“Tớ đi mua đồ ăn sáng.” Cô nói.
“Tớ cũng đi.” Anh gật đầu, đứng lên.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Giờ nghỉ vốn hết sức ngắn ngủi, đi từ lớp đến cửa hàng để mua đồ cũng hết tầm sáu, bảy phút. Vì vậy hai người quyết định lúc về sẽ vừa đi vừa gặm bánh mì.
Anh còn cầm theo một hộp sữa bò.
“Tớ cảm thấy thương hiệu sữa này…” Mộc Miên lầm bầm chê: “Không tốt chút nào.”
Anh chân dài hơn cô, bước một bước đã đến quầy thanh toán. Đến lúc Mộc Miên đi đến thì anh đã đưa đồ cho người ta để thanh toán rồi.
Trên quầy chính là mấy thứ linh tinh mà anh vẫn hay ăn trước đây.
Mộc Miên cắn cắn đầu ống hút, hết sức bất mãn.
“Cậu không cần đưa lại cho tớ.” Lâm Mộ An liếc cô.
“Ồ.”, Mộc Miên lập tức đưa lại cho anh, nhỏ giọng
trách: “Ai thèm cái này.”
Lâm Mộ An cười lạnh, cầm hộp sữa cô đã uống dở ném vào thùng rác.
Mộc Miên: “…” Hơi bị tức giận đó nha. ಠ_ಠ
Tiết học cuối cùng vào buổi sáng là tiết Toán, thầy Lý đã nói về cuộc thi toán trước lúc tan học, còn hẹn Mộc Miên sau khi tan học lên phòng làm việc của thầy.
Đội tuyển lớp Mười Một sẽ chọn ra sáu người đi thi, Mộc Miên biết sẽ có cô, có lớp trưởng Lý Tần, có lớp trưởng Thẩm Hạo lớp bên. Thầy bảo bắt đầu từ hôm nay sẽ học tự học vào buổi tối để rèn luyện kĩ năng.
Mộc Miên nghe xong đã muốn ỉu xìu.
Đến khi cô quay về phòng học, bên trong đã không còn ai, mọi người đều đi ăn hết rồi. Ánh mắt Mộc Miên lướt qua chỗ ngồi cuối lớp.
Cô đi tới, gõ tay xuống bàn.
“Sao cậu không đi ăn cơm?”
Lâm Mộ An úp mặt xuống bàn, cằm đặt lên cánh tay, nghe thấy thế liền nghiêng đầu nhìn cô, lông mi cong cong chớp chớp, tròng mắt đen nhánh, giống như một đứa trẻ.
“Không đói.” Môi anh khẽ mở ra, chậm rãi nói.
“Đi ăn đi, tớ cũng chưa ăn gì.”
Mộc Miên nhìn bộ dạng anh, không nhịn được lấy ngón tay chọc chọc vào bên má trắng nõn.
Thật là ngoan ngoãn đáng yêu quá đi.
Rốt cục là sáng nay anh bị làm sao vậy.
Lâm Mộ An hơi nhíu mày, đẩy tay cô ra, đứng dậy.
Mộc Miên cười cười nắm lấy tay anh, siết chặt bàn tay lại.
Đang đi đến cửa lớp học kế bên thì lại buông tay anh ra.
Lâm Mộ An âm thầm liếc cô một cái.
“Vừa nãy thầy Lý nói muốn tớ tham gia cuộc thi toán, từ hôm nay sẽ phải tới lớp tự học buổi tối.”
Mộc Miên đưa cơm vào miệng, nhìn anh nói.
Anh vẫn vùi đầu vào ăn cà rốt, không để ý đến cô.
“Buổi tối tớ không nấu cơm cho cậu được…”
“Hử?” Người nào đó bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn nồng đậm, trong mắt toàn mây đen âm trầm.
Mộc Miên vẫn tiếp tục nói.
“Buổi sáng cũng phải đi học bổ túc, không thể cùng cậu đi học…”
“Tớ sẽ bận rộn cả nửa tháng tới để ôn thi, sau đó đi thi, có lẽ cũng không gặp cậu được…”
“Tốt lắm!” Lâm Mộ An cắt đứt lời cô.
“Im miệng vào, ăn cơm đi.”
Mộc Miên bĩu bĩu môi, mặt mày ủ dột khều khều thức ăn trong khay.
Thật lo lắng quá.
Anh sẽ lại trở về như ban đầu. Cô vất vả lắm mới xua tan đi một ít sương mù quanh anh, có thể anh lại quay về vạch xuất phát.
“Haizzz…” Mộc Miên thở dài.
Ăn cơm xong, Lâm Mộ An lại tiếp tục đi mua sữa tươi. Mộc Miên đứng bên ngoài chờ anh, chán nản dùng chân đá đá mấy viên sỏi.
Anh đi ra, lần này mua một chai sữa, chai sữa vơi đi trông thấy, rõ ràng là đã bị uống rồi.
Môi anh hơi ướt, đỏ ửng, còn dính lại giọt sữa nhạt nhạt.
“Sao cậu chưa đi?” Anh nhìn thấy Mộc Miên, nhíu mày hỏi.
Lúc ăn xong, rõ ràng anh đã bảo cô về trước đi.
“Tớ muốn tận mắt thấy cậu quay về phòng học mới yên tâm.” Mộc Miên như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, cắn môi cười vô cùng đắc ý.
Lâm Mộ An không để ý đến cô, hướng về phía sân thượng mà đi, Mộc Miên lập tức đuổi theo ngăn cản.
“Hey hey, hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm anh trai à…”
“Muốn làm mầm non của tổ quốc thì phải khỏe mạnh chứ!”
“Đừng đi có được không…”
Mộc Miên hết năn nỉ đến nói đạo lý, chỉ thiếu điều quỳ xuống khóc lóc van xin anh.
Nhưng mà đương nhiên là không có hiệu quả gì.
Hai người đã đi gần đến nơi rồi, ánh sáng chiếu rọi
xuống cầu thang trống vắng, chỉ nghe thấy tiếng Mộc Miên không ngừng lải nhải.
Lâm Mộ An sắp bước lên bậc thang cuối cùng, cô đột ngột kéo tay anh lại.
“Không cho đi!”
“Cậu mà đi tớ sẽ hôn cậu!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!