Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em. - Chương 13 : Thế Gia.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
699


Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.


Chương 13 : Thế Gia.


Sáng mở xem điện thoại đã thấy nhiều cuộc gọi của A Mạc điện đến, là tôi biết thế nào hôm nay A Mạc cũng không tha cho tôi đâu, và đúng như thế, sáng vừa mở mắt chưa bao lâu thì A Mạc đã tìm đến.

Quán trà Truyền Thống.

“Di Y! Nói đi, cả hai hôm qua đã gì gì chưa?”

Khụ! Tôi trợn mắt nhìn A Mạc với ý cười đầy mặt kia.

“Cậu sao lại hỏi mấy chuyện này hả?”

Thấy tôi đã đỏ mặt, A Mạc càng lấn tới.

“Nói đi mà! Cậu và tiểu tử đó đã ngủ cùng chưa?”

Tôi cố lục lại suy nghĩ, nhưng thật cái đầu tôi trống trơn, chẳng có ấn tượng gì về chuyện tối qua.

“Mình…mình không biết? Hình như là không!”

Sự nghi ngờ của A Mạc càng tăng cao, khi đôi mắt đang nhìn tôi cố tìm ra thứ gì đó.

“Cậu nhìn gì?”

“Mình không tin đâu Di Y! Cô nam quả nữ, ngủ cùng nhau mà không có chuyện gì?”

“Mình nói thật! Cậu cũng biết đó mình mà ngủ xuống thì có cháy nhà mình cũng không hay nữa…”

“À hé! Vậy mình nên hỏi tiểu Tư mới phải”

Tôi như muốn đập đầu luôn tại đây! Vội nắm lấy tay A Mạc.

“Không…không được!”

Thấy vẻ mặt xảo nguyệt của A Mạc tôi thật khổ tâm vì chuyện tối qua quá!.

“Cô là Tần Di Y!”

Ở đâu đã xuất hiện hai vệ sĩ đứng trước bàn của chúng tôi ngồi.

“Có chuyện gì sao?”

“Mời cô theo tôi! Tiểu thư nhà tôi muốn gặp cô”

Tiểu thư gì? Thật kỳ lạ họ muốn tôi gặp thì tôi phải gặp sao? Không để tâm đến tôi cũng từ chối dứt khoát.

“Không gặp”

“Này! Tiểu thư của các người là ai? Gặp Di Y nhà tôi có chuyện gì?”

A Mạc tỏ thái độ không vui nhưng bọn họ cũng chẳng lấy gì để mắt, mà vẫn hướng về tôi.

“Mong cô Tần theo chúng tôi, đừng để chúng tôi phải khó xử”

“Nói đi! Ai muốn gặp tôi?”

Thấy tôi muốn biết người muốn gặp mình thì mới chịu theo, bọn họ nhìn nhau rồi một tên cũng nói thật.

“Là Thế tiểu thư!”

“Là Thế Linh Lung sao?”

A Mạc đã nhanh nhảy vào, tôi có phần đã hiểu, chắc là vì chuyện của Thế Cẩn Tư cũng nên, dù sao đấy cũng là nguời chị nuôi trên danh nghĩa của Thế Cẩn Tư, với lại nghe A Mạc kể, người chị này rất yêu quý đứa em trai không máu mũ ruột thịt này, nếu chị ta có hiểu lầm gì về quan hệ của tôi và Thế Cẩn Tư thì tôi cũng nên đến đó một chuyến để giải thích đã.

“Được! Tôi đi”

Thấy tôi đã đứng dậy, A Mạc cũng vội đứng theo.

“Mình đi cùng cậu”

“Không cần đâu”

Đưa vẻ mặt không sao ra tôi nhẹ lắc đầu, rồi cùng hai tên vệ sĩ kia rời đi.

Mười phút sau xe đã dừng lại trước cổng Thế gia, đây là lần đầu tiên tôi đến đây! Khác với kiểu nhà truyền thống của Tần gia tôi, ngôi biệt thự đồ sộ, ba tuầng theo phong cách châu âu này thật là bất mắt người nhìn.

Chỉ mới bước đến thèm cửa thôi mà nhìn cách thiết kế tinh xảo của những đường nét trên cột cùng màu trắng ngà sang trọng, làm tôi cũng phải xuýt xoa mà thán phục, không phải tôi chưa từng nhìn thấy các biệt thư sang trọng, nhưng lối thiết kế này quả là có một không hai, Thế lão gia này, chắc là con mắt thẩm mỹ của người rất cao nên mới xây lên được một ngôi biệt thự thế này.

Theo hai tên vệ sĩ lúc nãy, tôi được dẫn đến một căn phòng sang trọng, khi cửa được mở ra thì chỉ có mình tôi bước vào trong khi hai tên vệ sĩ đã đứng ngoài chờ.

“Tần Di Y đây sao?”

Một cô gái đang ngồi bắt chéo chân, với chiếc đầm dây đen bó sát cơ thể, lộ ra đường cong vô cùng gợi cảm, cộng thêm cách trang điểm khá cầu kỳ ấy cùng với máy tóc xoăn dài buông xõa làm con người càng tăng quyến rũ vài phần.

“Tôi là đúng là Tần Di Y!”

Cái gì? Cô ta đang cười với vẻ khinh bỉ tôi sao?, đúng là không nhìn lầm, cái nữ nhân này đúng là làm người khác cảm thấy chán ghét, lúc đầu tôi định sẽ giải thích về chuyện của Thế Cẩn Tư, nhưng giờ tôi lại thay đổi ý định rồi! cô ta cũng đã nhẹ đứng dậy mà tiến đến bên tôi.

“Nhìn cũng tầm thường thế này? Sao lọt vào mắt Cẩn Tư nhà tôi được?”

“Cô tìm tôi chỉ để nói như vậy?”

Thấy mặt tôi đã lạnh đi, cô ta đã nhanh thu lại nụ cười giễu cợt kia, thay vào đó là vẻ mặt như muốn một nhát đâm chết tôi.

“Đừng tưởng mình ngon, loại gái già mà bình thường như cô, Cẩn Tư nhà tôi sẽ mau chán thôi!”

“Thế Linh Lung phải không?”

“Chuyện Thế Cẩn Tư thích tôi là sự thật, không biết cái lý do gì mà cậu ta thích tôi, nhưng xem ra bà cô già như tôi lại hơn mấy cô gái ngực to, mông bự đấy!”

Tôi không hiểu sao lại cố tình nói vậy nữa và cũng làm cái nữ nhân này phát điên rồi.

“Cô dám…!”

Tay đã giơ lên định tát vào mặt tôi nhưng đã bị một tay tôi nắm lại, vì theo phản xạ dùng tay phải nắm, nên động đến vết thương, làm nó lại nức ra, thấy tôi nhăn mặt, cô ta đã chú ý đến vết thương trên tay rồi dùng tay còn lại của mình mà đánh mạnh vào đấy!

“Đau lắm hả? Ôi trời! Máu đã chảy ra luôn rồi kìa”

Trán có chút rịn mồ hôi, tay trái ôm lấy vết thương, tôi giờ đã hiểu cái biểu hiện này của cô ta rồi! Quả là A Mạc nói không sai, Thế Linh Lung thật sự thích Thế Cẩn Tư.

“Ồ! Xin lỗi nghe!”

Theo trước lời nói của cô ta là cả ly rượu đỏ đã tạt thẳng vào mặt tôi, làm sự kiên nhẫn của tôi cũng đến giới hạn.

Bốp! Một tiếng, tôi đã tát thẳng một cái đau điếng vào mặt cô ta, làm cô ta không kịp phòng bị mà theo thế té ngã.

“Con mụ điên này! Mày dám…”

“Ồ xin lỗi nghe, tôi lỡ tay”

Ánh mắt giết người đã nhìn đến, nhưng tôi cũng chẳng để tâm, buông một câu hờ hửng quay đầu ra cửa.

“Á!”

“Mày chết đi con khốn này!”

Chưa đến hai bước đã bị nắm tóc từ đằng sau, cô ta như muốn kéo luôn da đầu tôi xuống, làm tôi đau đến mức phải đẩy mạnh cô ta ra, theo thế tôi cũng ngã xuống đất, khi tay cô ta đã rời đi cũng cùng lúc cô ta la lớn trong đau đớn vì đã ngã trúng ly rượu lúc nãy.

“Tiểu thư?”

Bên ngoài cũng đã xong vào, cảnh tượng trước mắt làm họ như muốn chết lặng tại chỗ, là tiểu thư của họ đã quằng quại trong đau đớn vì mảnh ly đã đâm đầy cánh tay, nhưng tôi đâu để ý có thêm một người nữa, cho đến khi người đó lên tiếng.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”(gầm giọng)

“Hix…ba!”(tủi thân)

Ông ấy xanh mặt, khi con gái của mình một thân nhát nhát, máu me loan lỗ cộng thêm nước mắt cứ không ngừng mà chảy.

“Mau kêu bác sĩ đến đây!”

“Dạ…lão gia”

Một cái quát lớn lại làm bọn vệ sĩ khiếp sợ mà hối hả chạy ra ngoài, còn lại ba người khi ông ấy đến đỡ con gái bảo bối của mình dậy thì cũng cùng lúc hướng mắt về phía tôi mà nhìn.

“Đây là nguyên nhân sao?”

“Ba…chính cô ta đã đánh, và muốn giết con”

Tôi chưa kịp trả lời thì Thế Linh Lung đã nhảy vào họng, làm cái nhìn không thiện cảm của ông ấy càng tăng.

“Người đâu! Đem cô ta tới đồn cảnh sát đi”

Khi có người xong vào lần nữa, tôi vẫn thấy rõ vẻ mặt đắc ý của Thế Linh Lung, khi ý thức được vì mất cảnh giác, tay cũng bị hai tên giữ lấy, vừa động tay định chống trả thì.

“Buông tay!”

Mặt đằng đằng sát khí, Thế Cẩn Tư nhanh bước đến mà kéo tôi về phía mình.

“Ai cho các người động vào cô ấy hả?”

Mấy tên vệ sĩ xanh mặt, không dám hó hé chỉ đưa mắt sang người uy lực bên kia.

“Là ta! Ả này dám đến đây làm bị thương chị con, thứ côn đồ như vậy phải để luật pháp chừng trị”

Thay vì lo cho nguời chị của mình, Thế Cẩn Tư lại đưa mắt nhìn đến tôi.

“Vết thương lại nức ra rồi!”

Hắn lo lắng mà ghì chặt lấy tôi hơn.

“Cẩn Tư! Em xem chị ta đã làm gì chị nè! Sao em còn bênh vực chị ta”

Lại diễn, lại tiếp tục khóc, thấy Thế Cẩn Tư im lặng, tự nhiên tôi lại muốn hắn tin tôi, làm ơn chỉ cần một câu nói tin của cậu thôi!.

“Em không biết là có chuyện gì? Nhưng chắc là hiểu lầm, Di Y không phải là người như vậy!”

“Tiểu…Tư…”

Lòng tôi chợt ấm lên hẳn, Thế Cẩn Tư hắn vẫn luôn đứng về phía tôi, nhưng có lẽ tôi vui mừng quá sớm vì cái nguời uy lực kia đã bất đầu đen mặt.

“Ta cần một lời giải thích!”

“Cô ấy là Tần Di Y! Là người con gái con thương và sẽ lấy làm vợ”

Một chút nới tay cũng không có, Thế Cẩn Tư chẳng chút e dè, với vẻ kiên định mà từ chữ trả lời rõ ràng, tôi không phản bác, mà còn nhu thuận cúi đầu như đã chấp nhận lời hắn, còn Thế Linh Lung, mặt đã đỏ tía lên vì giận, tay nắm chặt, môi bậm đến bật máu, tôi vẫn có thể cảm thấy được sự ganh ghét như muốn băm tôi ra làm trăm mảnh của cô ta.

Sự im lặng lại tiếp tục kéo dài cho đến khi bác sĩ, cùng y tá đã được đưa đến thì chúng tôi cũng đã được đưa ra ngoài.

“Vết thương ở tay cô ta để y tá băng lại, con vào phòng nói chuyện với ta”

Ông ấy lạnh nhạt buông một câu rồi cất bước đi trước, Thế Cẩn Tư dường như chẳng muốn rời đi mà cứ chần chừ nhìn đến tôi, làm tôi cũng phải lên tiếng.

“Cậu đi đi! Tôi ổn”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN