Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.
Chương 19: Đinh Khiết Trở Về.
“Tiểu thư người đã về!”
Vừa bước đến cửa đã thấy Miểu Miểu cùng chú Dương đợi sẵn, tôi cũng mỉm cười định bước vào trong thì lại nghe chú Dương tiếp.
“Tiểu thư! Có khách muốn gặp cô, đang đợi trong phòng khách tự giờ”
Tôi tròn mắt vì ai muốn gặp tôi kia chứ?.
“Là ai vậy chú Dương?”
Ra vẻ thần bí, chú Dương cũng lắc đầu.
“Dạ! Tôi không biết thưa tiểu thư”
Liếc sang Miểu Miểu, em ấy cũng bài ra bộ mặt là em cũng không biết? Nên tôi cũng cất bước đến phòng khách xem sao, khỏi mất công phải đoán già đoán non.
Đẩy cửa bước vào phòng, đã có một thân ảnh đứng xoay lưng về phía tôi, là một nam nhân, dáng người cao ráo, với chiếc sơ mi trắng bỏ thùng, cùng tay áo xắn lên một nửa, anh ta đứng đó mà nhìn về ngoài cửa sổ.
“Xin hỏi? Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi vừa dứt câu thì anh ta đã xoay lại, tim tôi như muốn ngừng đập tại khoảnh khắc đó, là gương mặt ấy, tất nhiên là khác hẳn so với thời thiếu niên, đã phủ lên sự chính chắn và già dặn cộng thêm sự khôi ngô và cương nghị của một nam nhân trưởng thành nhưng dù thế nào tôi vẫn nhận ra được, là cậu! Hơn mười năm qua tôi vẫn không thể nào quên được cậu.
“Đinh…Khiết!”
Tôi bụm miệng trong sự kinh ngạc bất ngờ này, người ấy cũng khẽ cong môi mà đã chìa tay ra về phía tôi.
“Tôi trở về rồi đây! Đại tiểu thư của tôi”
Không chút do dự tôi đã nhanh chạy đến đôi bàn tay ấy, đây là sự thật rồi, người bạn thở nhỏ của tôi đã trở về.
“Thật…thật là cậu sao?”
“Ừ! Tôi đã về rồi đây! Di Y”
Như một lời xác nhận, tôi vui mừng đến bật khóc, từ khi cậu ấy rời đi, tôi đã buồn biết bao nhiêu, đã mất năm năm tôi mới nguôi ngoai được.
Một lúc đủ lâu, tôi mới chợt nhận ra mình đã quá kích động vì không kịp suy nghĩ mà đã nhào đến vòng tay của cậu ấy, nhanh lấy lại bình tĩnh, tôi vội thoát khỏi cái ôm đấy.
“Ngại quá! Vì vui quá, thật khó coi”
Thấy tôi lúng túng, nụ cười của Đinh Khiết càng sâu hơn.
“Vẫn không hề thay đổi nhỉ! Vẫn đáng yêu như ngày nào”
“Ngoại trừ sắp thành bà cô già ra thì tôi cũng chẳng có gì thay đổi đâu”
Tôi cười khổ, gãy đầu, nhưng cái biểu hiện được Đinh Khiết xem là ngốc này lại làm cậu ta có vẻ thích thú hơn thì phải, khi mà tay đã đưa đến chạm vào mặt tôi.
“Sao lại là bà cô già được?”
Tôi giật mình theo phản xạ đã lùi ra sau hai bước.
“À! Cậu sống vẫn tốt chứ? Cậu đã đi đâu khi rời khỏi Tần gia?”
Thấy hành động đó của tôi, Đinh Khiết cũng chẳng thấy lạ gì mà thu tay lại nhưng nụ cười vẫn giữ nguyên.
“Tôi về nhà một người chú sống, xin lỗi vì đã không liên lạc với Di Y!”
“Không sao! Chỉ cần cậu sống tốt là được rồi! Tôi rất vui vì cậu vẫn còn nhớ đến tôi”
Ánh mắt Đinh khiết trở nên nhu hòa hơn, không rời khỏi gương mặt tôi khi tôi vẫn hướng cậu ấy mà nở nụ cười hạnh phúc.
“Di Y! Tôi về đây là đòi một thứ thuộc về tôi”
Hả? Tôi nhớ Tần gia tôi đâu nợ cậu ấy thứ gì đâu? Hay là phụ thân cùng mẫu thân đại nhân đã nợ?.
“Nợ gì?”
Đinh Khiết im lặng, đủ lâu để tôi cảm thấy sự tò mò lên đến đỉnh điểm, cậu ấy mới nhẹ buông lời.
“Sau này sẽ biết thôi!”
“Cậu lúc nào cũng thần bí như vậy nhỉ! Không biết Tần gia tôi nợ gì của cậu, nhưng nếu có nhất định sẽ trả sòng phẳng”
Tôi vừa thật vừa đùa, nhưng ai kia mặt đã đầy vẻ hài lòng.
“Tất nhiên rồi! Tôi sẽ lấy cả vốn lẫn lời”
============================
“Tiểu Mộc Thụ con đang nghịch đồ của dì đấy!”
Tôi bậm môi khi tủ quần áo đều bị tiểu quỷ này quậy tứ tung, thay gì hoảng sợ nó còn cười ra miệng.
“Không có gì chơi? Mộc Thụ chán!”
Tôi như muốn phát hỏa, đồ chơi thì một đóng đấy thôi, nào xe, nào máy bay, nào ghép hình đủ thứ, mà nó nói là không có.
“Thế đây là gì hả?”
Cầm chiếc xe lên tôi đưa ra trước mặt nó, nhưng đổi lại là sự ngoảnh mặt còn kèm theo trách móc.
“Mộc Thụ không chơi, quá con nít”
Gì? Nó nghĩ là mình mấy tuổi chứ? Đây không phải đồ chơi dành cho con nít sao?.
“Con bỏ ngay cái đó xuống cho dì!”
Tôi hoảng hốt giật áo lót của mình lại khi nhóc đó đã cầm lên và đội lên đầu.
“Khụ!”
Tôi giật mình nhìn đến nơi ra phát ra tiếng ho nhẹ ấy, khi hắn tiến vào làm tôi thật muốn độn thổ với mớ bồng bông này.
“Sao…sao lại đến đây vào lúc này?”
“Đến xem Di Y nhà tôi đang giữ trẻ thế nào thôi!”
Miệng hắn đã cong lên đầy ý cười chiêu ghẹo.
“Đây là nhóc siêu quậy đấy ư?”
Tay đưa đến, Thế Cẩn Tư nhẹ xoa đầu tiểu Mộc Thụ, thằng nhóc cũng ngơ ngác một hồi, sau đó là nở nụ cười của một thiên thần ra.
“Dạ! Con là Hoằng Mộc Thụ!”
“Chú là Thế Cẩn Tư! Là ông xã tương lai của dì con”
Tôi cứng người, sao hắn lại nói thế với một đứa trẻ chứ!.
“Ông xã ạ? Dì Di Y cũng gả được ạ?”
Tôi muốn té ngửa, cái thằng quỷ nhỏ này thật là bốn tuổi chứ? Mà nhìn Thế Cẩn Tư kìa, mặt hắn làm tôi thấy xấu hổ hết sức.
“Được chứ! Đây là bảo bối của chú”
Hắn đã kéo tôi lại, làm tiểu Mộc Thụ vẻ mặt ngơ ngác càng tăng cao.
“Chú đẹp trai có sở thích quái thật?”
“Này! Mộc Thụ con là đang cố tình hả?”
Thấy mặt tôi đã đen lại, mặt nó càng đắc ý, nhanh xoay người mà chạy ra hướng cửa, tôi thật không thể đuổi theo vì đã bị Thế Cẩn Tư giữ lấy.
“Buông…ra đi!”
“Em vẫn còn mặc áo ngực của học sinh cao trung à!”
Lời hắn rất tự nhiên khi cầm chiếc áo ngực lên, tôi tá hỏa giật lại.
“Này! Đừng có tùy tiện như vậy”
“Không được rồi! Tôi phải làm gì với vòng một bé xíu của em đây?”
Miệng ghé sát tai, mặt hắn thật xảo quyệt, mặt tôi đã đỏ bừng vì ngượng.
“Thế…Thế Cẩn Tư! Ra ngoài đi”
Không để tôi kịp đẩy thì tay đã bị hắn bắt lấy.
“Vẫn xấu hổ như vậy! Tôi thật nghi ngờ đến khi động phòng có phải mặc luôn quần áo không?”
“Thế Cẩn Tư”
Thấy tôi đã xù lông, hắn đã bật cười thích thú, tay cũng nhanh nâng càm tôi lên.
“Bảo bối! Đùa chút đã giận thế này rồi? Em làm tôi thật không tài nào nhịn được khi ở gần em”
Mặt hắn đã gần hơn, biết hắn sắp hôn, tôi cũng không thể tránh thì.
“Tiểu…tiểu thư, có ngài Đinh Khiết đến tìm người ạ”
Thấy Miểu Miểu đã cúi thấp mặt có lẽ vì xấu hổ khi chứng kiến một màng này, tôi vội đẩy Thế Cẩn Tư ra.
“À! chị biết rồi! chị sẽ đến liền”
“Đinh Khiết! là ai?”
“Là bạn hồi nhỏ đã ở Tần gia một thời gian rồi rời đi, nay mới quay về”
Thấy hắn đã thu hết ý cười lại, tôi cũng nhanh giải thích sợ hắn hiểu lầm.
“Tôi cũng muốn gặp bạn thở nhỏ của Di Y”
Cái tên này đúng là không yên tâm đây mà, thôi thì để hắn gặp Đinh Khiết cũng tốt, mất công sau này lỡ tôi mà có đi chung với cậu ấy! thì Thế Cẩn Tư cũng không hiểu lầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!