Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em. - Chương 20 : Ghen.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
695


Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.


Chương 20 : Ghen.


Con trai độc nhất của Thế gia sao? Đinh khiết có phần ngạc nhiên về thân thế cửa Thế Cẩn Tư, nhưng dù Thế Cẩn Tư có cả một cái bọc lớn hoàn hảo như thế thì đã sao? Đinh Khiết hắn cũng chẳng chút kiêng dè gì, với một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa mà lại muốn dành người với hắn, thật không biết lượng sức mình.

Mở điện thoại ra, hắn bấm ngay số Tần Di Y, khi đỗ chuông chưa được bao lâu đã nghe tiếng bất máy.

“Đinh Khiết! Có chuyện gì sao?”

“Di Y! Tối có rảnh không? Đi gặp đối tác cùng tôi nhé!”

Gặp đối tác? Tôi có hơi do dự, tại sao cậu ấy lại muốn tôi đi cùng chứ?.

“Di Y! Có được không?”

Nghe như lời nài nỉ, nếu tôi không đồng ý thì có phải cậu ta sẽ rất thất vọng không? Dù sao tôi cũng đang rảnh mà chắc Thế Cẩn Tư hôm nay cũng sẽ không đến làm phiền đâu nên đã đồng ý cùng cậu ta.

“Vậy mấy giờ đi? Tôi có cần chuẩn bị gì không?”

“Hai tiếng nữa, tôi sẽ đến đón em”

Nghe như cậu ta rất vui, thật ra tôi vẫn còn rất nhiều chuyện nói với cậu ta, sẵn hôm nay cơ hội, hỏi cậu ta thêm một số chuyện cũng tốt.

Hai tiếng sau Đinh Khiết đã đến đón tôi thật, nhưng cậu ta không tự lái xe mà có người khác trở đến, khi cậu ta mở cửa mà bước xuống xe tôi có chút ngẩn ra vì sự bảnh trai của cậu ấy ngày hôm nay, một bộ vest xám cùng chiếc cà vạt cùng màu, khi khoác lên dáng người cao chuẩn của cậu ta, đúng là làm người khác không thể rời mắt được.

“Đi thôi!”

Thấy cậu ta đã mỉm cười khi mở cửa xe để tôi bước lên, làm tôi có chút xấu hổ vì sự mê trai của bản thân mình.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Khi đã ngồi trên xe được một lúc, tôi có chút tò mò, nhưng chưa để tôi phải tò mò lâu thì xe đã dừng lại một cửa hiệu thời trang.

“Xuống xe nào Di Y”

Lại mua quần áo sao? Sao những nam nhân mỗi lần đi đâu đó thường phải diện cho người phụ nữ của mình phải hết sức nổi bật mới được, tôi hơi giật mình vì ý nghĩ ngu ngốc đó, cái gì mà người phụ nữ của mình? Tôi là bạn gái của Thế Cẩn Tư kia mà.

“Buổi gặp mặt này quan trọng lắm sao?”

“Cũng không gì đặc biệt, nhưng tôi muốn Di Y phải xinh đẹp nhất”

Cậu ta lại cười, lúc trước rất hiếm thấy cậu ta cười nhưng bây giờ có lẽ vì đã trưởng thành hơn nên cậu ta cũng thay đổi theo, tôi theo cậu ta vào trong nhưng người chọn đồ không phải tôi mà là cậu ta.

“Di Y thử bộ này đi!”

Một chiếc đầm dây mào đỏ tươi, tôi hơi hoang mang vì sự hở hang của nó đem lại, nếu mặc lên người không khác nào mà để lưng trần.

“Hở…hở quá!”

Đinh Khiết dường như không cảm nhận thấy, mà còn nhìn tới lui chiếc đầm mà thản nhiên.

“Cũng tạm thôi! Với nước da trắng như Di Y, nên mặc bộ đầm thế này mới tôn được dáng người em”

Tôi lưỡng lự, tôi suy nghĩ hồi lâu và kết cuộc vẫn thuận theo cậu ta, trong tiệm có sẵn thợ trang điểm, một cô gái nhìn còn rất trẻ với khuôn khá dễ thương, khi cô ấy bất đầu làm tóc và trang điểm nhẹ cho tôi, tôi thật còn rất nghi ngờ buổi gặp mặt này, chỉ đơn giản là đi gặp đối tác bình thường thôi có cần phải long trọng như thế không?.

Mọi thứ xem như đã xong, khoảng 10 phút sau xe đã dừng trước Thiên Đường, một nhà hàng, khách sạn cao cấp dành cho giới thượng lưu, tôi có hơi xa lạ với nơi này đúng hơn từ trước tới giờ tôi chưa hề đến đây.

“Di Y! Chúng ta vào trong”

Khi bước xuống xe một lần nữa đã có biết bao cặp mắt nhìn đến, thật ra tôi cũng ngượng chín mặt rồi, với chiếc váy đã hở lưng còn xẻ tà cao thế này thật quá dọa người rồi, cộng thêm đôi giày cao rót cũng cùng một màu có vẻ khó đi, nếu không có Đinh Khiết đi bên cạnh chắc gì tôi dám bước vào trong, mà nếu Thế Cẩn Tư mà thấy tôi thế này có khi nào sẽ giết tôi không?.

“Đại ca! Họ đang đợi anh bên trong”

Là ai đây? Một người với mái tóc trắng dài đuợc buộc cao, với khuôn mặt điển trai, mắt sâu, mũi thẳng, cùng với dạng người thuộc tóp người mẫu ấy, thật làm người khác phải chú ý đến, khi anh ta vừa dứt lời, tôi đã cảm nhận được ánh mắt của anh ta đã nhìn đến tôi.

“Vào trong thôi!”

Cắt ngang sự chú ý, Đinh Khiết đã nắm lấy tay tôi mà tiến thẳng vào trong, tôi muốn rút tay lại lắm nhưng như thế thật không ổn tý nào, ích ra cũng phải để cậu ta có chút mặt mũi.

Bên ngoài phòng đã có vài tên vệ sĩ đứng canh, cửa được mở ra, khi bọn tôi bước vào trong thì đã có vài người ngồi đợi sẵn.

“Cậu đến trễ đấy Đinh lão đại”

Với một cái cong môi, ông chú nhìn mặt mày dữ tợn, nhìn như kiểu xã hội đen, dù một thân đồ vest nhưng vẫn làm người khác cảm thấy nguy hiểm.

Giang tay bắt lấy bàn tay đang chìa ra kia, Đinh Khiết cũng cười xã giao.

“Thật ngại qúa! Bận chút chuyện, làm Viện lão gia cùng mọi người chờ lâu rồi”

“Không sao! Không sao mà”

Ngay sau đó là hai bàn tay khác cũng đưa đến, với vẻ mặt tươi rói, lần này là một người đàn ông ngoài ba mươi với khuôn mặt hết sức ti tiện, khi ánh mắt như dê sòm cứ hướng đến tôi, cùng một ông chú cao gầy khác.

“Đinh lão đại! Mỹ nhân này là bông hồng của anh sao?”

Khi hắn mở miệng hỏi cũng làm tôi khó chịu, tôi định trả lời thì…

“Ừ!”

Đinh Khiết xác nhận như nghe một chuyện thú vị, khi ông chú dữ tợn đã bật cười.

“Đúng là một mỹ nhân!”

Biết hành động của tôi nên Đinh khiết đã nhanh ghé vào tai, làm tôi thật khó xử, nếu Thế Cẩn Tư mà biết thì không biết giải thích thế nào? Thật ra ở đây cũng đâu phải mình tôi là nữ nhân, mấy nguời đó cũng giống như Đinh khiết mang theo tôi, mỗi nguời có một cô gái ngồi kế bên, nếu tính đến độ ăn diện và dầy dặn thì chắc tôi thua xa họ rồi.

Trong khi đó.

“Trò đùa gì thế này?”

Thế Cẩn Tư thật không tin được là hắn đã bị gạt đến đây để gặp mặt con gái bảo bối của Lý gia, trên bàn ăn, ngoài Thế lão gia đang ngồi còn có Lý lão gia cùng Lý phu nhân và con gái bảo bối của họ Lý khả Khả, đứng trước cửa, nhanh quay đầu muốn bỏ đi thì Thế lão gia đã lớn giọng.

“Thật không biết lớn nhỏ, lại đây ngồi cho ta”

Quay đầu Thế Cẩn Tư nhẹ cúi đầu trước hai vị tiền bối, rồi lại hướng ánh mắt không chút biểu cảm đến ba mình.

“Con còn có việc, con xin phép trước”

“Con là Cẩn Tư phải không? Đã đến rồi, hay ngồi lại dùng cơm đã”

Lý phu nhân nở nụ cười hiền lành, chưa để Thế Cẩn Tư nói, bà lại bù thêm.

“Hôm nay chỉ đơn giản là dùng cơm thôi, con xem như là nể mặt ta, ngồi lại ăn một bữa nhé!”

Lý phu nhân làm Thế Cẩn Tư gợn lên một cảm giác quen thuộc, người phụ nữ này có nụ cười thật ấm, thật giống với người mẹ đã mất của hắn, tuy hắn ghét cái cảm giác bị ép buộc này nhưng nếu nói là một bữa cơm bình thường thì được thôi, hắn sẽ chịu khó mà ngồi lại.

Thấy con trai đã ngoan ngoãn ngồi xuống, Thế lão gia cũng nhẹ thở hơi ra, đứa nghịch tử này sao lại làm ông phải đau đầu như thế?.

“Khả Khả còn không chào Thế thiếu gia đi”

Như được nhắc nhở, theo lời của ba mình, Lý Khả Khả cũng lúng túng hướng mắt về Thế Cẩn Tư.

“Em…em là Lý Khả Khả! Rất vui được gặp Thế thiếu gia”

Khuôn mặt vẫn không đổi Thế Cẩn Tư, nhẹ gật đầu chẳng chút cảm xúc.

“Ừ! Chắc Lý tiểu thư cũng biết tôi rồi, nên tôi khỏi giới thiệu”

Có chút xấu hổ, Lý Khả Khả cũng gật đầu lia lịa, mặt đã đỏ lên chỉ cúi đầu không dám nhìn lên, thấy thế Lý phu nhân cũng mỉm cười vỗ nhẹ lấy tay con gái.

“Đúng là mới lớn, lại mắc cỡ ra dạng này rồi”

“Lý lão gia, ta nghe nói con bé cũng học ở Tư Lập phải không?”

“Đúng là vậy!”

Nhìn đến Thế Cẩn Tư, Lý lão gia lại tiếp.

“Sau này mong cháu giúp đỡ Khả Khả nhà bác nhiều hơn”

“Dạ!”

Thế Cẩn Tư chỉ chấp thuận cho có lệ chứ nếu có học cùng trường với hắn cũng không có cang hệ gì, trong lòng hắn thầm nghĩ, tốt nhất là nên tránh xa hắn ra một chút, người hắn đã không thích mà cố bám theo hắn, chỉ làm hắn chán ghét thêm.

Mặc cho ai nói cười mặc ai, Thế Cẩn Tư vẫn ngồi đấy chìm trong im lặng, chợt điện thoại trong túi quần hắn run lên, khi cầm lên đã thấy số của Duy Bối Bối, theo phép lịch sự, hắn cũng nhanh rời khỏi bàn, bước ra cửa để nghe.

“Chuyện gì?”

Đầu dây bên kia Duy Bối Bối lại cố làm ra vẻ bí ẩn.

“Có một chuyện có lẽ sẽ rất quan trọng với cậu, muốn nghe không?”

“Lại muốn gì nữa?”

“Không có muốn gì hết, vì thấy chuyện bất ngờ, nên muốn cho cậu hay thôi”

Cứ vòng vo làm Thế Cẩn Tư, kiên nhẫn có hạn.

“Không nói thì đừng nói nữa!”

Định tắt máy thì bên kia.

“Là cô giáo Tần!”

“Di Y làm sao?”

Đánh trúng điểm yếu, Thế Cẩn Tư đã nhanh phản ứng, bên kia có vẻ thích thú ra mặt, nên cũng từ từ mà nhả từng chữ.

“Tôi thấy cô giáo Tần đi với một người đàn ông…”

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, Duy Bối Bối lại tiếp.

“Thật ra nhìn nguời đó rất điển trai”

“Di Y! Đang ở đâu?”

Thế Cẩn Tư đã gầm giọng, Duy Bối Bối biết cũng không thể đùa giai mãi nên cũng trả lời ngay trọng tâm.

“Thiên Đường”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN