Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em. - Chương 21: Ghen 2.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
667


Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.


Chương 21: Ghen 2.


Nửa tiếng sau Thế Cẩn Tư đã có mặt tại Thiên Đường, bước nhanh vào trong thì đã thấy Duy Bối Bối ngồi đợi sẵn.

“Đến nhanh thật nhỉ?”

“Di Y đâu?”

Chẳng màn đến lời nói chiêu chọc kia, Thế Cẩn Tư đã nhanh vào vấn đề, mà Duy Bối Bối hắn cũng muốn xem trò vui nên đã đi trước dẫn đường, mắt thấy căn phòng đã có người đứng canh ở ngoài Duy Bối Bối nhướng mắt.

“Trong đó đấy!”

Lập tức Thế Cẩn Tư đã hiên ngang đi đến, nhưng chưa được vào trong thì đã bị vệ sĩ ngăn lại.

“Xin lỗi! Phòng này cậu không được phép vào”

Mặt chẳng chút cảm xúc, Thế Cẩn Tư dường như chẳng nghe thấy.

“Cút ngay!”

Mấy tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn đến Thế Cẩn Tư, tuy thằng nhóc này làm họ có cảm giác sợ nhưng họ là ai kia chứ! Chỉ là một thằng oắt con mà lại ngang ngược như vậy.

“Này nhóc! Khôn hồn thì biến đi!”

Một tên đã hâm dọa trong bực bội nhưng đổi lại là ánh mắt lạnh tanh của Thế Cẩn Tư đã nhìn đến.

“Không thì sao?”

Duy Bối Bối đứng mép bên tường khoanh tay mà nhìn đến, mặt hắn đã lộ ra nụ cười quỷ dị.

“Chậc! Bọn này chết chắc rồi! Thế Cẩn Tư là cao thủ võ thuật đấy!”

Bên trong.

Một cảnh hỗn loạn thật sự, ở đâu đã có ba bốn tên cầm súng chỉa vào những người đang ôm đầu lo sợ, ngồi như phát run kia, còn tên còn lại thì chĩa thẳng đầu súng vào mặt Đinh Khiết, vẻ mặt hung ác của hắn cùng đôi mắt đã nổi những gân máu đỏ thật ghê người.

“Hôm nay tao sẽ giết chết mày cái thằng khốn này”

Chẳng chút mỉa mai sợ sệt, Đinh Khiết vẫn rất điềm tĩnh, đúng hơn là chẳng để tên này vào mắt.

“Mày nghĩ sẽ được sao?”

Như một lời khích tướng, tôi thấy tên cầm súng đã giận đến run người, tay súng càng siết chặt, nếu hắn thật sự bóp cò thì Đinh Khiết cậu ấy sẽ tránh được sao? Dù biết cậu ta cũng không thua kém gì tôi, nhưng đi khích tướng một tên điên cầm súng thì quá nguy hiểm rồi.

“Tao…tao sẽ giết mày”

Tôi hoảng hồn chưa kịp nhào đến đẩy Đinh Khiết tránh ra thì ở đâu đã có một con dao lao tới, xuyên thủng bàn tay cầm súng của hắn.

“Ái…chết tiệt”

Súng rơi hắn đau đớn chưa kịp ngẩn đầu thì đã bị một mũi súng khác cấm ngay vào đầu, làm mấy tên kia cũng hoang mang mà cùng nhau chĩa thẳng súng vào Đinh Khiết và người cầm dao đứng sau cậu ta.

“Mày…giết tao thì mày cũng chết”

Hắn giễu cợt mà đưa mắt nhìn, đổi lại là vẻ mặt giờ đã đầy nộ khí của cậu ta.

“Vậy thì cùng chết đi”

Ầm một tiếng!, cửa đã bị đẩy mạnh, ngay sau đó là hai tên vệ sĩ đã bị ngã nhào vào trong, tôi thật không dám tin, là Thế Cẩn Tư hắn đang nhìn đến tôi.

“Cẩn…Tư!”

Mắt hắn cũng kịp thấy tình cảnh trước mắt, nhưng thay vì sợ sệt thì hắn lại đi đến, thản nhiên như không có chuyện gì làm tất cả cũng phải hướng mắt đến hắn mà nhìn cho đến khi tay hắn đã nắm được tay tôi.

“Theo tôi về”

Tôi không kháng cự, nhưng chắc sẽ đi được sau khi trong tình huống thế này, thì bên ngoài đã có vài tên cầm súng chạy vào có thể nói là người của Đinh Khiết cũng nên, khi thấy tình huống trước mắt, tôi thật không biết mấy năm nay Đinh Khiết đã làm cái gì? vì những tên xã hội đen này rõ là thuộc một tổ chức hắc đạo.

Mấy tên kia giờ đã run cầm cập, súng trên tay cũng tự nhiên mà buông bỏ, sau đó đã bị dồn về một chỗ, không dám hó hé, những người tự giờ bị huy hiếp cũng đã đứng dậy, dường như vẫn chưa hết sợ.

“Thật ngại đã làm Viên lão gia cùng mọi người sợ rồi, chúng ta hẹn dịp khác bàn tiếp công việc vậy”

Vẫn còn chút xanh mặt, Viên lão gia ấy cũng chỉ ậm ừ rồi nhanh cùng những người khác ra ngoài, Đinh khiếp cũng định tiễn khách trước khi rời đi còn hướng đến người nam nhân tóc trắng bên cạnh.

“Giải quyết sạch sẽ vào”

“Dạ đại ca”

Khi cửa được khép lại lần nữa tôi đã được Thế Cẩn Tư dẫn ra khỏi phòng, và chẳng chút do dự mà kéo nhanh tôi đi.

“Khoan đã…Cẩn Tư!”

Hắn dường như không nghe thấy thì phải, tôi không biết tại sao hắn biết tôi ở đây, nhưng nhìn vẻ mặt như ăn phải thuốc nổ của hắn, thật làm người khác chỉ muốn tránh xa ngàn mét.

“Này…Thế Cẩn Tư?”

“Em đúng là thích làm tôi phải điên tiết lên đúng không?”

Gì chứ? Khi hắn dừng lại cũng là lúc tôi bị áp vào tường, tôi đã làm gì sai kia chứ?.

“Sau nữa? Tôi chỉ là…cùng Đinh Khiết đi gặp đối tác thôi mà”

“Đối tác! Thật buồn cười, cái tên đó thiếu gì người, em là gì của hắn mà phải cùng đi hả? Còn ăn mặc ra thế này!”

Tôi hơi ngượng, quả đúng là bộ váy này quá mức gợi cảm, nhưng tôi không nghĩ lại làm Thế Cẩn Tư phải giận thế này.

“Em là đồ ngốc sao!”

Chiếc áo ngoài của hắn đã phủ lên vai tôi, tôi biết là hắn không thích để người khác ngắm nhìn tôi nên tỏ thái độ như thế! Mà dù sao hắn cũng là bạn trai rồi nên tôi chỉ im lặng.

“Cậu đủ rồi đấy!”

Đinh Khiết ở đâu lại xuất hiện với vẻ mặt đầy khó chịu, mà Thế Cẩn Tư hắn đang bực bội giờ gặp Đinh Khiết lại càng thêm căn thẳng.

“Anh là cái thá gì mà muốn quản tôi?”

“Vậy một thằng nhóc con như cậu là cái gì mà muốn xen vào đời sống của Di Y hả?”

Theo câu nói Đinh Khiết đã kéo lấy tay phải của tôi, nhưng tay kia đã bị Thế Cẩn Tư bắt lại.

“Nói cho anh biết! Di Y là của Thế Cẩn Tư tôi”

Sự chiếm hữu bá đạo khi tôi đã nằm gọn trong cái ôm của Thế Cẩn Tư.

“Từ nay yêu cầu anh tránh xa Di Y của tôi ra”

“Cẩn…Tư! Đủ rồi đấy!”

Tôi đã đẩy hắn ra, mặt có chú bất khờ của hắn nhìn đến tôi.

“Đinh Khiết là bạn thời nhỏ của tôi, tôi không muốn Cẩn Tư cư xử như vậy”

“Cho dù hắn muốn cướp em khỏi tay tôi, tôi vẫn bằng lòng dâng hai tay ư?”

Tôi không thể nói chuyện với Thế Cẩn Tư trong tình thế như thế này được, hắn chẳng chút bình tĩnh nghe tôi nói, mà cứ cố rán ghép nói toàn đều vô lý, xoay mặt đi, tôi không muốn nói nhiều thêm nữa.

“Hiểu! Tôi hiểu rồi!”

Khi Thế Cẩn Tư nói câu đó, tự nhiên tôi thật rất muốn quay đầu lại lắm, nhưng tôi biết đã quá muộn vì hắn đã rời đi.

“Xin lỗi Đinh Khiết! Thật mất mặt quá”

Tôi cười ngượng, thật đúng là chuyện khó coi vô cùng, Đinh Khiết cũng nhẹ lắc đầu với ý cười nhàn nhạt.

“Chỉ là tuổi mới lớn thôi! Di Y không nhớ lúc đó tôi cũng thế sao?”

Tôi cố lục lại ký ức, vì Đinh Khiết đâu giống thế, cậu ta trầm lặng và dường như cô độc một mình, ngoại trừ có tôi là bạn, thì cậu ấy ở trường chẳng tiếp xúc với ai, đến nói chuyện còn lười.

“Có sao?”

Cậu ta chợt bật cười, mà xoa lấy đầu tôi.

“Không nhớ thì thôi! Dù sao cũng là chuyện xưa rồi, không đáng để nhớ”

Cái gì mà không đáng để nhớ! Đinh Khiết nói chuyện luôn làm người khác khó hiểu, mãi cho đến bây giờ, cậu ấy vẫn luôn là câu hỏi trong tôi, liệu lần này trở về cậu là muốn lấy cái gì ở Tần gia tôi đây? Đinh Khiết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN