Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em. - Chương 22 : Ngọt Ngào.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
673


Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.


Chương 22 : Ngọt Ngào.


Sau ngày hôm đó đã hai ngày rồi tôi không nhận được tin tức gì của Thế Cẩn Tư cả, hắn không nhắn tin cũng không điện thoại cho tôi, mọi chuyện yên ấn đến lạ thường làm tôi còn tưởng hắn đã bốc hơi rồi, đưa mắt nhìn cái di động trên giường, tôi không biết là bản thân mình lại ngốc nghếch đến nổi cứ chờ hắn điện đến mãi.

“Di Y bảo bối nghe điện thoại!”

Nhanh như bay tôi đã cầm tới, không thèm nhìn đến cái tên gọi đến mà bất máy liền.

“Alo!”

“Di Y! Cậu và tiểu Tư cãi nhau hả?”

Có hơi thất vọng, giọng tôi như không có sức sống, chỉ ừ một tiếng qua loa.

“Hèn gì tôi nghe nói hắn không có đến truờng, cậu đến nhà nhóc đó xem đi”

“Sao mình lại phải đến chứ! Hắn muốn như vậy thì kệ hắn đi…”

Thật ra đây không phải lời tôi muốn nói, mà đầu bên kia bỗng nhiên A Mạc đã la lớn.

“Cậu…cậu bị gì vậy?”

“Di…Di Y! Tôi thấy…thấy…”

A Mạc lắp bắp làm tôi càng lo lắng, thì bên kia.

“Là Thế Cẩn Tư! Nhóc đó hình như say khướt, còn vào khách sạn với Thế Linh Lung nữa”

Tôi giật mình, đầu có chút ngưng chệ, sao hắn lại vào đấy cùng bà chị có tình ý với mình kia chứ?.

“Di Y! Cậu còn nghe không?”

Tiếng A Mạc đã nhanh lôi tôi về hiện tại, có chút gấp gáp, tôi nói chuyện như muốn cắn phải lưỡi.

“Nghe…hắn…hắn đang ở đâu?”

Với vận tốc nhanh nhất có thể, tôi đã đến đây, không phải bằng xe mà bằng đôi chân còn mang cả dép ở nhà của mình, thật ra lúc đầu đã có tài xế đưa đi, nhưng vì kẹp xe do tai nạn giao thông, nên tôi đã nhảy khỏi xe mà chạy đến đây luôn, cũng may cái khách sạn này cũng gần chỗ tôi ở nên tôi cũng không phải vì chạy đến chỗ này mà mệt chết, còn A Mạc thì bảo con gái bị sốt nên phải trở về không đi cùng tôi được, nên giờ tôi chỉ có thể vào đó một mình thôi.

“Xin hỏi cô đã đặt phòng trước chưa?”

Định vào thì đã gặp hai anh lễ tân chặn lại, họ nhìn tôi với ánh mắt phải nói là khinh thường thì đúng hơn, khi một anh đã tỏ thái độ.

“Nhìn là biết dạng gì rồi? Có biết đây là đâu không? Một đêm ngủ ở đây cũng bằng cô làm cả tháng đấy!”

Tôi khó chịu, không ngờ chỉ vì tên đó mà tôi lại bị lăng nhục thế này.

“Gọi quản lý của mấy người ra đây!”

“Sợ quá…”

Tên khinh thường tôi lại tiếp tục nhướng mày, cười giễu nhưng chưa để tôi lên tiếng lần nữa thì.

“Ồ! Tần tiểu thư! Lâu rồi mới gặp”

Quản lý Chu đã bước ra nở nụ cười thân thiện với tôi, cái biểu hiện đó cũng đã làm hai tên kia méo mặt.

“Có ai là Thế Linh Lung đến đây đặt phòng không vậy chú Chu?”

Có chút bất ngờ về câu hỏi, chú Chu đảo mắt và như đã nhớ ra.

“À! Có chứ! đang ở phòng dành cho thượng khách, phòng T01 để tôi dẫn Tần tiểu thư đi”

Khi chú Chu đã đưa tay ra mời tôi vào trong, tôi cũng không khách sáo mà bước vào còn không quên nhắc với ông ấy.

“Tôi thấy chú Chu nên đổi người đi, cách phục vụ của hai anh này quá kém, chỉ tổ làm danh tiếng của khách sạn tuột dốc thôi”

Chú Chu đã nhìn đến với khuôn mặt không hài lòng, làm cả hai phải nhanh cúi mặt, xong chú vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp.

“Dạ! Tần tiểu thư nói phải, tôi sẽ xử lý đúng theo quy định, giờ mời Tần tiểu thư theo tôi”

Tôi bước theo chú ấy mà lòng cứ thấp thỏm không yên, nếu ai nhìn vào có phải là nói tôi đi bắt ghen hay không? Đi một lúc lâu cho đến khi căn phòng T01 đã hiện ngay trước mắt, tôi cứng người không biết phải làm thế nào thì phải.

“Cảm ơn chú Chu, tôi vào gặp Linh Lung được rồi, em ấy chắc đợi tôi lâu lắm!”

“Vậy tôi đi trước!”

Tôi cố kéo cong khóe môi, cho đến khi chú Chu quay đầu rời đi, nhanh thu lại nụ cười, tay run run tôi thật không dám ngõ cửa, tôi là đang sợ gì kia chứ! Đầu óc tôi cứ trống rỗng, nhưng không lẽ vì sợ mà tôi phải đứng đây mãi, nghĩ thế, cố thu hết can đảm cuối cùng ngón tay cũng chạm được đến cửa.

“Thế tiểu thư tôi là phục vụ phòng”

“Hừ! Tôi đâu có kêu phục vụ phòng!”

Cửa bị mở mạnh ra theo sau đó là gương mặt giận dữ của Thế Linh Lung, nhưng khi trong thấy tôi, cô ta đã có chút xanh mặt.

“Sao…sao cô lại đến đây hả?”

Bước vào trong thuận tay đóng cửa lại, tôi cố lấy lại điềm tĩnh khi nhìn thấy con người này.

“Vậy sao Thế tiểu thư cũng ở đây?”

Xoảng! Mạnh một tiếng, là đồ vật bị đỗ vỡ, Thế Linh Lung đã hốt hoảng chạy lại bên cửa phòng tắm.

“Cẩn Tư! Em…em có sao không?”

“Cút đi! Tôi kêu chị cút mau…”

Thế Cẩn Tư đã lớn giọng quát, nhưng nghe tiếng của hắn dường như rất khó chịu, mà Thế Linh Lung nào chịu buông, còn cố mà đập cửa.

“Cẩn Tư! Chị xin lỗi…chị…không cố ý…Cẩn…”

“Cút! Nếu chị không đi…tôi sẽ nói với ba chuyện này”

Chân lùi lại, Thế Linh Lung giờ mặt không còn chút máu, cô ta hoảng sợ thật sự và đã nhanh chạy thục mạng ra cửa, dường như cô ta đã quên bén đi sự hiện diện của tôi, giờ chỉ còn lại tôi và hắn trong căn phòng rộng lớn xa hoa này, tôi thật không biết Thế Linh Lung đó đã làm gì mà hắn lại phản ứng kịt liệt như vậy, nhẹ đưa tay gõ cửa lần nữa, nhưng tôi lại không lên tiếng.

“Nếu…chị không cút! Tôi sẽ giết chết chị”

Giọng hắn lạnh tanh, cửa cũng nhanh bị đẩy mạnh ra, Thế Cẩn Tư cả người ước sủng, khuôn mặt dường như đang cố chịu đựng gì đó, hắn đã nhìn đến tôi, chợt lắc đầu rồi xoa lấy mắt, đến khi nhìn lần nữa, tôi bỗng giật mình vì hắn bỗng cười lớn, tay thì vỗ vỗ lấy trán mà tự lầm bầm.

“Mày điên rồi…Thế Cẩn Tư!”

“Cẩn Tư…không sao chứ?”

Giọng tôi làm hắn ngưng cười, thay vào đó là vẻ mặt quan sát hết sức nghiêm túc.

“Di…Y?”

Tôi gật đầu, định bước đến bên hắn thì hắn đã đưa tay ngăn lại.

“Đừng đến gần…tôi! Tôi không biết sẽ làm gì em đâu?”

Hắn là bị cái quái gì vậy, cả khuôn mặt đã ửng đỏ lên rồi, nơi đây có đều hòa lại là ban đêm, hắn lại nóng đến thế sao?.

“Cẩn Tư! Mau thay đồ đã, người đã ướt hết rồi”

Tôi đã đỡ lấy hắn nhưng ngay sau đó tôi đã bị đè xuống sàn.

“Cẩn…Tư?”

Tôi không thể đều khiển được tim mình nữa, ánh mắt câu hồn cùng khuôn mặt yêu nghiệt cứ chằm chằm nhìn lấy tôi.

“Di…Y! Tôi yêu em”

” Thế…Ưm!”

Hắn như một loài mãnh thú, hung hãn mà hôn lấy môi tôi, trong hơi thở còn nồng nặc mùi rượu làm tôi thật sắp bị hắn hôn nghẹt chết rồi.

“Cẩn…Tư! Tôi…tôi không thở được”

Cố đẩy hắn ra, nhưng hắn mạnh hơn tôi rất nhiều, chưa kịp thì lại bị hắn ôm chặt lấy.

“Di…Y! Em là không thương tôi?”

Tiếng hắn thì thào bên tai, cái chất giọng não nề đó làm tâm tôi như bị ai đánh mạnh vào đấy, tôi không thương hắn sao? Hắn lại nghĩ thế đấy!.

“Em là chê tôi còn nhỏ đúng không? Tôi không bằng…cái tên đó nên em muốn rời xa tôi”

“Ngốc! Đại đại ngốc! Tôi yêu Cẩn Tư, mặc dù tuổi tác có cách xa như thế! nhưng tôi đã định rồi, tôi chỉ thuộc về Cẩn Tư mà thôi…”

Tôi cảm nhận được lực tay của hắn càng mạnh hơn, hắn vùi mặt mình vào cổ tôi, làm tôi còn nghĩ hắn sẽ cảm động lời tôi nói mà khóc cơ đấy! Nhưng tôi đã lầm vì ngay sau đó tôi đã bị hắn bế lên giường.

“Khoan đã! Cẩn Tư?”

Tôi đã khuẩn chương quá độ, hắn là muốn làm chuyện đó thật ư? Trời ơi! Tôi thật sợ rồi đó.

“Di Y! Chúng…ta làm đi”

Tôi trợn mắt cố dùng tay bấu chặt áo trước ngực, tôi nhìn hắn như thể hắn là một tên đại dâm tặc, còn ngược lại hắn nhìn tôi như một thứ mê tình ẩn hiện, ánh mắt yêu thương pha lẫn chút ẩn dục đó làm cho hắn mê người đến lạ thường, ẩn dục? Tôi giờ đã hiểu ra, thì ra là hắn đã bị hạ thuốc rồi, hèn gì hắn mới có biểu hiện như vậy.

“Bị hạ thuốc rồi sao?”

“Ừm!

Câu trả lời thản nhiên đó làm tôi rùng mình, Thế Linh Lung đúng là biến thái mà, nhưng cũng vì thế môi hắn đã đặt trên cổ tôi hồi nào không hay, nhẹ nhàng mà liếm lấy.

“Thế…”

Tôi hoảng hồn, nhưng không tránh được khi tay hắn đã nhẹ giữ lấy mặt.

“Di Y! Nghe này! Tôi vẫn còn rất tỉnh táo vì em đã ở đây!”

Mặc dù có hơi sợ nhưng biết sẽ có ngày này, tôi chợt nhớ đến lời A Mạc có lẽ đã đến lúc tôi trở thành người phụ nữ thực thụ rồi, tôi phải cố lên, đường nào cũng phải đến ngày này thôi, tôi tự nguyện, tôi nhắm nghiền mắt không còn phản kháng nữa, có lẽ vì biết tôi đã đồng ý nên Thế Cẩn Tư đã bắt đầu hành động, hắn hôn lấy trán tôi, rồi nhẹ nhàng lướt xuống mắt, đến khi dừng lại ở môi, tôi thật sự đã bị hắn dẫn dắt mất rồi, nụ hôn chuyền miên không dứt, thật ngọt ngào, thật khiến người khác phải tham luyến không rời, tay hắn đã mò đến nút áo mà mở ra, mở đến nút thứ ba thì dừng lại đó, tôi xấu hổ sắp chết đi khi tay hắn đang chạm vào ngực mình.

“Di Y bảo bối nghe điện thoại”

“Di Y bảo bối nghe điện thoại”

“Cẩn…Tư! điện…thoại”

Tôi cố chòm dậy cầm lấy cái điện thoại đang reo, nhưng ai kia lại không chịu dừng.

“Cẩn…Tư! Mẫu thân đại nhân”

Đã có hiệu lực, hắn không hôn tôi nữa mà chỉ ôm lấy, mắt đã nhìn đến cái điện thoại trong tay tôi, nuốt nước bọt, tôi cố lấy hết bình tĩnh mà nghe.

“Con…con nghe mẫu thân đại nhân”

“Di Y! Con đang ở đâu, ta nghe nói con đã ra ngoài với vẻ rất gấp, có chuyện gì sao?”

“Dạ…không…không có gì đâu ạ, con đang ở nhà bạn thôi”

Thiệt tình, tôi đang đối phó với mẫu thân thì ai kia lại cong môi đầy chiêu chọc, nếu mẫu thân mà biết tôi đang làm chuyện gì, có khi nào bắt ngày mai thành thân luôn không?.

Đang nói chuyện một lúc thì Thế Cẩn Tư đã buông tôi ra và đi vào phòng tắm, tôi không để ý lắm vì mẫu thân đại nhân cứ nói mãi, không biết qua bao lâu người cũng tắt máy, Thế Cẩn Tư cũng bước ra với chiếc áo choàng tắm trắng, hắn lại tắm nữa sao? khi hắn đi đến, tôi còn nghĩ sẽ lại tiếp tục, nhưng hình như tôi là quá tưởng tượng rồi.

“Ngủ đi bảo bối!”

Môi hắn áp nhẹ lên trán tôi, làm tôi phải tròn mắt mà nhìn hắn.

“Dừng…dừng rồi sao?”

Hắn hơi bất ngờ vì lời nói của tôi, sau đó môi đã kéo cao một nụ cười xấu xa.

“Nếu em muốn, tôi sẽ chiều em”

Hắn đang chiêu chọc tôi, nhanh kéo chăn kính đầu, con người này đúng là đáng ghét mà.

“Di Y! Tôi cũng là con trai, sự ham muốn của tôi đối với em không bao giờ dứt được, nhưng tôi tôn trọng em, đợi đến khi em sẵn sàng, chúng ta lại làm nốt chuyện dang dỡ nhé!”

Khi nghe hắn nói thế thật ấm áp, Thế Cẩn Tư làm tôi an lòng quá, giờ tôi thật đã yên tâm mà ngủ rồi, vùi mặt sâu vào lòng ngực đầy mùi hương thoang thoảng nam tính của hắn, tôi không cần biết tương lai thế nào? Chỉ cần hiện tại, chỉ cần Thế Cẩn Tư bên cạnh tôi là đủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN