Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em. - Chương 28 : Tôi Yêu Em.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
690


Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.


Chương 28 : Tôi Yêu Em.


Hai ngày nay Đinh Khiết luôn ở cạnh tôi không rời, đó là chuyện không đáng nói, mà đáng nói hơn là cậu ta đã ở nhà tôi luôn, trong khi bên ngoài khách sạn bao la ấy vậy mà lấy lý do là quá xa với chỗ tôi ở, nên cậu ta mới xin ở nhờ lại đây vài hôm, thật ra thì nếu như lúc trước cũng không có vấn đề gì, Nhưng giờ biết cậu ta thích mình, nên tôi cũng đâm ra ngượng ngùng, nhiều lúc chạm mặt, muốn nói chuyện bình thường, nhưng nghĩ lại vì cậu ta có ý, nên cũng không dám.

“Di Y! Dậy chưa?”

Mới nhắc đã đến, tuy đã thức rất lâu rồi, nhưng tôi lại làm biếng ra khỏi chăn nên cứ nằm miếc trong đây.

“Rồi! Đợi…đợi mình xíu”

“Tôi vào nhé!”

“Gì?”

Cửa bị kéo ra, tôi giật mình theo bản năng mà cuốn mình lại trong chăn, thật xấu hổ hết sức với cái hình hài nhếch nhác vào buổi sáng này.

“Cậu…cậu sao vào đây? Mình còn chưa rửa mặt”

“Em càng lúc càng lười đấy! Nhớ lúc trước dậy sớm lắm mà! Giờ đến tận 9h mới dậy”

Tự dưng tay Đinh Khiết đã đưa đến, nhẹ vén lấy vài sợi tóc loạn trước mặt tôi ra sau tai, làm tôi khẩn trương vô cùng, dù muốn tránh, cũng không thể tránh được nữa.

“Vì…lúc trước sáng hay tập kiếm, giờ…thì không…nên…”

“Vậy bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tập cùng em”

(Gì chứ! Tôi có cần cậu tập cùng tôi đâu!)

Thật rầu muốn chết, chỉ mong cậu ta về sớm đi, cậu ta không biết mình đang phá hoại cuộc sống bình yên của tôi sao?.

“Mau rửa mặt, cùng tôi ăn sáng!”

Thật đau đầu, Đinh Khiết đã ra ngoài, còn tôi thì lại không muốn lếch xác ra chút nào, biết cậu ấy quan tâm, nhưng tôi giờ chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống một mình, thật không thích có người làm phiền.

Sau 10 phút tôi cũng ngồi vào bàn ăn, Đinh khiết đã chiên hai phần ốp la kèm bánh mì cho cả hai, cậu ấy thật đã là một nam nhân trưởng thành, so với lúc xưa lại chu đáo hơn hẳn.

“Sao vậy? Không hợp khẩu vị em?”

Vì cứ suy nghĩ tào lao, mà tôi còn chưa động nĩa nên cậu ấy tưởng tôi không thích, nhanh lùa trứng và bánh mì vào miệng, hướng cậu ta mà nhe răng cười.

“Cứ như con nít, miệng đã dính vụn bánh rồi này!”

Một chút ân cần, tay Đinh Khiết đã giúp tôi lau đi vụn bánh đó, kèm theo ý cười của cậu ta, làm tôi thật xấu hổ mà.

“Ngại quá!”

“Di Y! Em là đang…”

Reng! Reng!.

Đúng là hú hồn, tự dưng Đinh Khiết lại đưa ra cái bộ mặt nghiêm túc như vậy, kèm theo ánh mắt và sự áp sát quá gần đấy! làm tôi hơi hoảng, nhưng đang nói giữa chừng thì lại có điện thoại, tôi cũng chú tâm mà nhìn, từ khi Đinh Khiết bắt máy với cái biểu cảm căng thẳng của cậu ta hiện giờ, phải chăng đã có chuyện gì rồi sao?

“Di Y! Tôi phải trở về! Xong công việc tôi sẽ đến tìm em sau”

“Ừ! Đinh khiết cậu cứ lo công việc, không sao”

Tôi mỉm cười, đây là nụ cười của một sự biết ơn, mô phật! Cảm ơn vì cậu đã đi nhé!.

“Vậy tôi đi đây!”

Tôi nhẹ lòng vì Đinh Khiết đã rời đi, nhìn thấy chiếc xe của cậu ta đã khuất dạng, thật bản thân tôi chỉ muốn ăn mừng, mặt dù biết như thế là không đúng, nhưng biết làm sao? Có Đinh khiết tôi cảm thấy không tự nhiên, tôi đang muốn sống yên tĩnh nên làm ơn, xin đừng ai đến làm phiền tôi nữa.

Thế là sau khi Đinh Khiết đi khỏi, tôi lại vùi mình vào trong chăn mà ngủ tiếp, không biết đã qua bao lâu, đến khi thức dậy đã gần 5h chiều, vì khung cảnh hôm nay rất tốt, cũng vì cuộc sống yên tĩnh của tôi đã trở lại, nên tôi đã quyết định ăn mừng bằng vài lon bia trước hiên nhà.

“A! Thật tốt!”

Đã uống đến lon thứ năm, tinh thần đúng sảng khoái vô cùng, mặt trời đã dần dần xuống núi, tôi ngước mắt nhìn, không hiểu sao, gương mặt yêu nghiệp của Thế Cẩn Tư lại hiện lên, hắn đứng đó, với vẻ mặt buồn vui lẫn lộn, tôi khẽ nhếch môi,khi đã uống cạn lon bia thứ năm này.

” Cẩn Tư! Tôi thật sự rất nhớ Cẩn Tư!”

Đó thật là những lời trong tâm can tôi, tôi ghét hắn nhưng cũng yêu hắn vô cùng, dù bản thân tự nhủ phải buông bỏ, nhưng tôi thật không làm được, vì tôi thật rất yêu hắn.

“Tôi…yêu Cẩn Tư như thế! Sao Cẩn Tư lại lừa dối tôi? Cẩn Tư đừng xuất hiện nữa! làm ơn để tôi quên đi”

Nước mắt đã chảy dài, ý thức của tôi vốn không còn tỉnh táo nữa, nhưng hễ nghĩ đến hắn là tôi không thể kìm lòng được, tôi lại khóc như những lần tự mình uống say khác, nhưng không hiểu sao lại có bàn tay ấm áp thế chạm vào mặt tôi.

“Ngốc nghếch! Em muốn quên tôi! Nhưng tôi lại càng không muốn quên em”

Tôi trợn mắt vì giọng nói quen thuộc đó, là hắn, Thế Cẩn Tư! Hắn đang đứng trước mắt tôi, tay chạm vào mặt tôi cùng khuôn mặt ẩn chứa yêu thương cùng nổi nhớ muôn vàn thương tâm đó.

“Cẩn…Cẩn…Tư…?”

Tôi bập bẹ như một đứa trẻ, hắn nhìn tôi, mặt đã áp sát tự bao giờ.

“Tôi cũng nhớ em, tôi yêu em nhiều lắm Y Nhi”

Ấm áp, thật ấm áp đến chết người, ngay sau đó không cần suy nghĩ tôi đã đưa tay ôm chằm lấy hắn, hắn cũng đáp lại, cánh tay hắn siết chặt như muốn đem tôi khảm vào người hắn , tôi thậm chí còn chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cứ thế mà ôm chằm lấy hắn và cho đến khi cảm thấy không đúng lắm.

“Sao…sao Cẩn Tư! Lại biết tôi ở đây mà đến?”

Tay cũng nhanh đẩy hắn ra, nhưng ai kia lại không cho còn cố tình ôm chặt hơn.

“Chuyện đó không quan trọng, Di Y em đã làm tôi thật sống không bằng chết, em đúng là nhẫn tâm với tôi”

Hắn trách móc, bộ hắn nghĩ tôi muốn sao, rõ hắn là người làm tôi đau lòng trước còn gì.

“Cẩn Tư trách tôi, vậy ai đã khiến tôi phải trốn tránh? tại sao ngày đó lại giấu tôi đi gặp người con gái khác? Cẩn Tư không biết là tôi đã cảm thấy gì khi thấy những bức ảnh đó sao?”

Bậm môi tôi thật không kìm được cảm xúc mà đã tức giận với hắn, nhưng cái tên xấu xa này lại càng lấn tới, còn vùi mặt thật sâu vào phía ngực tôi.

“Thế…Cẩn Tư?”

“Xin lỗi! Tất cả là lỗi ở tôi, nhưng tôi chỉ xem Lạc Tử là bạn, vì cùng hoàn cảnh giống nhau nên đồng cảm xúc, tôi không nghĩ lại làm em phải tổn thương thế này…”

Một lời xin lỗi của hắn thật nhẹ nhàng, hắn đã ôm người con gái khác thân mật như thế, mà bảo đồng cảm xúc?.

“Tôi không muốn gặp Cẩn Tư nữa, Cẩn Tư đã ôm người con gái khác nhẹ nhàng như vậy! Thì làm sao tôi tin thứ gọi là tình cảm sâu nặng dành cho tôi, Cẩn Tư về đi”

Vì không phòng bị nên tôi có thể đẩy mạnh hắn ra dễ dàng, tôi cũng thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tôi cùng con ngươi bất động tại chỗ, tôi cắn môi, dù không muốn khóc nhưng lệ vẫn rơi ồ ạt không dừng được, đúng là thảm hại vô cùng, nhưng trước khi tôi quay nguời bỏ chạy thì đã nằm gọn trong vòng tay của hắn.

“Thế…Cẩn Tư! buông ra..”

“Tôi yêu em! đời này có chết tôi cũng không buông tay”

“A…Thế…!”

Đầu óc tôi trống rỗng vì bờ môi đầy sức chế ngự của hắn, tôi không thể chống cự hay phản kháng, mà đúng hơn là tôi không muốn phản kháng nữa, tôi thật rất nhớ nụ hôn ngọt ngào này, gần một năm qua, không đêm nào tôi lại không nằm mơ thấy hắn, hắn cười, hắn ôm lấy tôi, rồi thỏ thẻ bên tai tôi bằng giọng nói ấm áp đó.

Không biết qua bao lâu khi môi hắn rời đi, tôi phải thở hổn hển vì nụ hôn như sắp lấy đi hết hơi thở của hắn.

“Đã bình tĩnh chưa?”

Hắn hỏi, tôi chỉ khẽ gật đầu, giờ ý thức của tôi lại rất tỉnh táo, cảm giác như những lon bia lúc nãy là chưa từng uống.

“Em chỉ thấy là tôi ôm Lạc Tử! Nhưng em đâu biết là tôi có tình nguyện hay không, mà đã kết tội cho tôi rồi, tôi đồng ý là mình sai khi đi gặp cô ấy, nhưng tôi không hề nghĩ sẽ ôm ấp để an ủi, người tôi yêu chỉ có em duy nhất, ngoài em ra tôi sẽ không chạm vào bất kỳ ai, em không tin tôi sao?”

Tôi không thể chống lại khuôn mặt thống khổ của hắn, càng không thể chống lại con tim mình, nên tôi đã quyết định, sẽ tin hắn một lần nữa, bằng chứng là khi hắn nói xong tôi đã đưa môi mình chạm nhẹ vào môi hắn một cái, khi rời đi còn để lại cho hắn một chút ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại bị hắn ôm chặt lần nữa.

“Bảo bối tôi yêu em”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN