Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em. - Chương 29 : Giữa Khuya.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
570


Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.


Chương 29 : Giữa Khuya.


Giữa khuya khi mọi thứ dường như chìm vào giấc ngủ, ngay đến một tiếng động nhỏ cũng có thể làm người khác giật mình vì sự yên ấn của một nơi cách xa thành thị như thế này!.

Có một chút khát nơi cổ họng, làm tôi thật không thể chịu nổi, mà lờ mờ mở mắt để tìm nước uống, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy vướng víu thế này, khi tay tôi sờ đến một đôi tay khác đang ôm lấy mình từ đằng sau, một chút cả kinh, mắt mở to, tôi vội xoay người mà nhìn, đập vào mắt là một mảnh da thịt rắn chắc, còn kèm theo một chút mát lạnh, nhìn vào sự hấp dẫn của nó cũng làm tôi khẽ nuốt nước bọt, nhìn lên gương mặt yêu nghiệt kia, đúng là Thế Cẩn Tư hắn đang ôm tôi ngủ, tôi còn tưởng là mình say quá hóa tưởng, giờ tôi đã tịnh thần trở lại, vì đúng là Thế Cẩn Tư hắn đã ở đây! Cố lục lại ký ức tôi chỉ nhớ là mình muốn đi tắm, và… sau đó…sau đó thế nào nhỉ?.

Thật đau đầu, vì thật không nhớ ra, cố nhẹ lấy tay hắn ra khỏi người mình, dù đã cố gắng rất nhẹ nhàng, nhưng…

“Không ngủ được sao?”

Hắn chợt đã mở mắt mà nhìn tôi, làm tôi giật cả mình.

“À!…là…là khát nước, muốn đi uống nước”

Thu tầm mắt lại, tôi cố tránh đi không nhìn đến phần ngực trần của hắn nữa, nhưng hắn lại để tâm, ngay sau đó tay đã nhẹ năng càm tôi lên với ý cười nhàn nhạt.

“Sao vậy bảo bối?”

“Cẩn Tư…mau gài lại nút đi”

“Đây là hậu quả của em để lại đấy!”

Gì? Hắn mặc áo không chịu gài nút mà còn đổi thừa tôi nữa? Nói đến áo mới nhớ, ngồi bật dậy, tôi nhìn xuống bộ đồ trên người mình, trời ơi! đây không phải chiếc đầm dây trắng mỏng mà lần đó A Mạc đã thúc dục tôi mua sao? Tôi cứng họng không thể phát ra được lời nào nữa.

“Chiếc đầm ngủ này rất hợp với em”

“Ái!…sao tôi lại mặc thế này?”

Xấu hổ, tôi đưa tay chặn trước ngực mình lại theo bản năng.

Cẩn Tư hắn cũng đứng dậy rời giường, khi hắn bước ra khỏi phòng, tôi nghĩ là hắn đang không được vui, tôi thật không hiểu là mình đang xấu hổ cái gì? Vì không phải lúc trước cũng bị Cẩn Tư hắn thấy hết nội y bên trong rồi sao.

“Lại đây!”

Tôi còn nghĩ hắn đã giận rồi chứ! Ai ngờ là hắn đi lấy nước cho tôi ư!, khi tôi chồm đến định lấy chai nước từ tay hắn thì hắn lại đưa miệng mình lên mà uống lấy, khi tôi kịp nhận ra hành động tiếp theo của hắn thì đã quá muộn.

“Ưm…!”

Hắn đã trực tiếp đưa nước từ miệng mình qua miệng tôi, tôi thật muốn phát ngốc ra vì hắn, khi nước đã vào vào họng tôi và chảy ra ngoài một ít, thay vì dừng lại, hắn lại bắt đầu chuyển sang hôn lấy, sự mềm mại của môi và môi, mật ngọt nơi đầu lưỡi như muốn nung chảy con người tôi, cho đến một lúc đủ lâu hắn mới chịu buông tha, còn mang theo một gương mặt đầy thích thú.

“Uống nữa không?”

Đỏ mặt, xoay người tôi định chui vào trong chăn thì bị đôi bàn tay của hắn ôm từ phía sau.

“Bảo bối! Em làm tôi sắp phát điên rồi”

Chợt môi hắn chạm vào cổ tôi từ đằng sau, tôi cứng người, vì bờ môi kia không ngừng từ chút từ chút nhẹ nhàng hôn lấy, rồi cùng một hướng mà chợt xuống lưng.

“Cẩn Tư…đợi…đợi đã…”

“Em đã câu dẫn tôi suốt cả một buổi tối, em nói xem tôi sẽ nhịn thế nào đây?”

Không được! Cứ thế này thì sẽ không dừng lại được, tôi vẫn chưa sẵn sàng lắm, tôi vẫn còn hơi sợ mặt dù rất yêu hắn nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện này là đầu ốc tôi rối tung lên, tôi cố suy nghĩ để tìm đại một lý do nào đó thì hình ảnh mẫu thân đại nhân đã hiện lên.

“Không được…Cẩn Tư! Mẫu thân đại nhân sẽ không đồng ý trước khi thành thân đâu…”

“Vậy sao! Chính người đã nói: Đã đến lúc gạo nấu thành cơm rồi!”

Tôi chết lặng, mẫu thân đại nhân người là đang bán đứng con gái mình ư? Trời ơi! Vì sợ con mình thành gái già nên không từ thủ đoạn đây mà!.

Nhưng không để tôi có thời gian nghĩ thêm nữa vì dây áo đã bị kéo xuống, tôi hoảng hồn vì cũng cùng lúc móc gài áo ngực phía sau đã bị gỡ ra, chưa để tôi hết bàn hoàng thì bàn tay Cẩn Tư hắn đã mò đến ngực tôi.

“A..Cẩn…Tư, khoan đã…”

“Ọc!ọc…”

Một phút ngưng trọng, bụng tôi đã reo lên, mừng quá, nhanh tay giữ áo phía trước lại, xoay lại nhìn hắn với ánh mắt đầy tội nghiệp, thật ra ánh mắt đó còn muốn nói Cẩn Tư làm ơn tha cho Di Y đi.

“Cẩn Tư! Tôi…tôi đói rồi!”

Vẻ mặt của hắn nhìn tôi với ba chữ hết thuốc chữa hiện lên, thấy hắn thở ra có chút thất vọng đó, làm tôi cũng thấy có lỗi lắm, nhẹ rũ mắt có vẻ như hắn hiểu tôi đang nghĩ gì nên bàn tay ấy đã nhẹ đặt lên đầu tôi.

“Được rồi! Tôi cũng đói, ta kiếm gì ăn thôi!”

Tạ ơi trời! Lần thứ hai cơn đói đã cứu lấy tôi, đưa tay định gài lại móc áo ngực thì đã có bàn tay khác nhanh hơn, Cẩn Tư hắn đang gài lại dùm tôi, tôi thừa biết dù sao hắn cũng là nam nhân, nhưng tôi thật chỉ xin thêm một chút thời gian nữa thôi!.

“Di Y! Em vẫn còn kiêng dè tôi”

Hắn biết rồi! Tôi không biết phải trả lời hắn thế nào? Rõ rất yêu hắn, cũng rất thích sự đụng chạm của hắn, nhưng khi tiến xa hơn thì tôi vẫn chưa thật sự sẵn sàng lắm.

“Tôi không ghét Cẩn Tư đụng chạm, nhưng Cẩn Tư có thể cho tôi thêm chút thời gian nữa không?”

Mặt đối mặt, tôi nhìn sâu vào mắt hắn, hắn lại khẽ thở dài khó hiểu.

“Tới bao giờ?”

“Hả? Cái…này!”

“Lúc trước do tôi còn là học sinh, giờ tôi đã mười tám tuổi rồi! Em còn muốn tôi đợi đến bao giờ?”

Hắn có cần phải tỏ ra nghiêm trọng vậy không? Thật quan trọng vậy sao?.

“Tôi không phải quan trọng chuyện đó!”

Gì? Hắn đọc được suy nghĩ của tôi luôn hả?.

“Di Y! Đó chứng tỏ là tình yêu em dành cho tôi, và chỉ thuộc về tôi thôi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN