Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em. - Chương 6: Tôi Thích Chị.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
500


Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.


Chương 6: Tôi Thích Chị.


Mới ngồi xuống chưa được mười phút thì bỗng dưng đã có tiếng cửa bị mở mạnh ra, theo thối quen tôi nhanh đứng bật dậy nhìn đến hướng cửa.

(Má ơi! Tôi lại hoa mắt nữa hay sao?)

“Cậu sao lại ở đây?”

Hắn bình thản mà bước đến bên tôi, một tay nắm lấy tay tôi, còn mặt thì hướng ngồi vẫn ngồi đấy có chút tò không hiểu.

“Chị ấy không cần đi xem mắt nữa!”

Tôi giật mình vì không hiểu thằng nhóc này đang giở trò gì, rút tay ra, tôi tỏ vẻ không vui.

“Thế Cẩn Tư! cậu muốn làm gì? đây là chuyện của tôi”

Ánh mắt người đối diện khẽ nheo lại như đang suy nghĩ điều gì, nhưng vẫn im lặng như bản thân không hề tồn tại, mặc khác thằng nhóc lại bắt lấy tay tôi lần nữa, mặt vẫn không cảm xúc.

“Về!”

Tôi bối rối với ánh nhìn của người đối diện, thật xấu hổ hết sức, nhưng thằng nhóc chưa kịp kéo tôi đi thì hắn đã lên tiếng.

“Tôi không biết cậu nhóc cậu là gì của Tần tiểu thư đây! Nhưng đây là buổi gặp mặt của tôi, tôi không thích người khác quấy rầy”

“Chuyện của chú tôi không quan tâm, nhưng chuyện của chị ấy tôi nhất định phải xen vào”

Tổng giám đốc Thái vẫn giữ nguyên nụ cười nguy hiểm kia, hắn ta chợt đứng dậy, như biết hắn đang sắp làm gì, Thế Cẩn Tư đã nhanh kéo mạnh tay, theo thế tôi đã ngã nhào vào người hắn.

“Không cho phép chạm vào chị ấy!”(lạnh giọng)

Tôi ngẩn ra vài giây, nhưng cũng kịp phản ứng.

“Cậu đang làm gì vậy?”(đẩy ra)

“Cậu nhóc này, nhìn cậu vẫn còn mặc đồng phục học sinh, cậu có biết con nít thì vẫn nên quan tâm đến việc học là chính không hả?”

“Chú quản thừa chuyện làm gì?

Buông lạnh một câu, thằng nhóc liếc sang tôi, dường như hôm nay nhất định phải lôi tôi đi bằng được.

“Tôi có chuyện cần nói với chị, theo tôi”

“Không đi!”

Tôi thấy hắn đã đen mặt, nhưng thằng nhóc này không hiểu nổi là hắn đang phá đám chuyện của người khác ư! chưa kể mẫu thân cùng phụ thân đại nhân mà biết thì có khi tôi sẽ bị cấm túc ở nhà mãi mãi, không còn một chút tự do gì nữa.

“Ái! cậu đang làm gì vậy hả?”

Bị nhấc bổng lên như vác một bao gạo, tôi thật trở tay không kịp với thằng nhóc này, khi tổng giám đốc Thái định bước đến ngăn lại thì ở đâu đã xuất hiện vài tên vệ sĩ chắn trước.

Hắn vẫn lạnh lùng mà vác tôi đi, mặc cho tôi la lối om sòm.

“Thế Cẩn Tư! Cậu bỏ tôi xuống, nếu không! thì tôi không khách sáo đâu”

“Cho tôi mười phút là đủ, sau này chị có gặp ai tôi cũng không quan tâm”

Tôi khựng lại vì đã tin lời hắn nói.

“Thật không?”

“Ừ!”

Tôi vì tin lời hắn mà không la lối nữa, nhưng cũng quên mất đi cái tư thế mất mặt mà hắn đem lại, đến khi nhận ra thì đã được đưa lên xe.

“Này! Cậu không biết mất mặt lắm hả?”

Không quan tâm tôi xù lông, hắn chợt tiến sát mặt tôi, giờ tôi mới biết là trên xe hiện không có ai, trong xe lại có rèn, nên người bên ngoài không thể thấy được chuyện gì đang xảy ra.

“Cậu…cậu muốn làm gì hả?”

Thấy tay tôi đã đưa ra thủ, hắn vẫn xem như không có, tay đã đưa lên, giữ nhẹ lấy càm tôi.

“Thứ nhất: tôi thích chị!”
“Thứ hai: nếu giờ chị chấp nhận tình cảm của tôi, thì từ nay không cho phép chị nhìn bất kỳ ai”
“Thứ ba: tôi cho chị ba ngày suy nghĩ”

Tôi ngẩn ra không biết là mìmh đang mơ hay tỉnh, đến khi xe của hắn đã rời khỏi, tôi vẫn còn đứng ngây ngốc ra đó một hồi lâu.

“Di Y! Cậu ổn chứ?”

A Mạc đã xuất hiện khi nào tôi cũng không hay, một chút hoàng hồn cũng không có, tôi trả lời theo vô thức.

“Không ổn!”

Có vẻ ngạc nhiên vì biểu hiện của tôi, A Mạc đã tiến đến, đối diện trước mặt tôi.

“Cậu…bị sao vậy?”

“Thế Cẩn Tư! Tên nhóc đó nói thích mình”

“Sao?”(hét lớn)

Nhờ cái hét muốn nổ lỗ tai của A Mạc, tôi mới sực tỉnh.

“Là thật! Mình chết mất, cậu nói đi mình nên làm gì đây?”

Thay vì lo lắng cho tôi, A Mạc chợt phá lên cười, làm tôi cũng ngốc ra.

“Tốt! Tốt lắm! Đúng làm nam nhân, thật không hổ danh là Thế Cẩn Tư”

Tôi cau mày, tỏ vẻ bực bội thật sự trước biểu hiện của A Mạc.

“Cậu điên sao?”

“Cậu không biết hắn vẫn còn là học sinh sao?”

“Hắn sắp mười tám”(chen vào)

” Cậu không biết hắn nhỏ hơn mình đến tận chín tuổi?”

“Không sao! Tình yêu không quan trọng tuổi tác”

Tôi cứng họng vớ A Mạc, cậu ta là đang nghĩ cái gì không biết, mất hết tinh thần, tôi lảo đảo mà biết đi, A Mạc cũng không buông mà cứ đi theo lải nhải bên tai tôi.

“Chấp nhận chưa?”

Tôi né tránh.

“Chưa!”

“Sao không chấp nhận đi!”

“Cậu im đi”(đen mặt).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN