Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em. - Chương 8: Cưỡng Hôn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
556


Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.


Chương 8: Cưỡng Hôn.


Suốt hai ngày trời, kể từ ngày tôi từ chối cái tên nhóc Thế Cẩn Tư đó thì tôi cũng không ra khỏi cửa, A Mạc cũng điện thoại tìm đi mua sắm cùng cậu ấy! Nhưng tôi nhất quyết không đi, thật ra là tôi sợ, phải! Đúng là tôi rất sợ tên Thế Cẩn Tư đó giở trò nguy hiểm gì nữa?.

Đang chán nản ngồi trong vườn nhà thì phụ thân đại nhân bảo là muốn nói chuyện cùng tôi.

“Con muốn nhốt mình ở nhà đến bao giờ?”

Ngồi trên ghế mây tôi chán nản nhìn xuống hồ cá, trả lời cũng qua loa.

“Con không biết!”

“Chuyện hôn sự của con ta cũng không muốn ép buộc, con là con gái Tần gia đương nhiên không thể tùy tiện mà tìm đại một người rồi! Nhưng ta nói này tiểu Y”

Tôi vẫn chăm chú nghe người nói, vẻ mặt nghiêm nghị này, tôi rất ít khi thấy ở người, trừ những việc quan trọng, hôm nay người thể hiện, chắc là chuyện người muốn nói rất quan trọng rồi.

“Sao ạ?”

“Ta không còn trẻ, với ánh mắt nhìn đời của ta cũng sâu rộng hơn con, ta không biết con nghĩ gì về tên nhóc đó, nhưng nếu con chọn nó thì cả cuộc đời về sau của con, ta và mẫu thân của con sẽ không cần lo nữa”

Phụ thân đại nhân người thật sự tin tưởng tên nhóc đó như vậy sao? Dù sao hắn cũng chỉ là một học sinh cao trung, với một tên miệng còn hôi sữa như thế! Mà phụ thân người có thể an tâm giao con gái mình cho hắn?.

“Con đã nói hắn còn rất nhỏ, con không thể chấp nhận được”

“Không chấp nhận được?”

Tôi cùng phụ thân đại nhân đều giật mình, mẫu thân đại nhân đã đến tự bao giờ.

“Tần Di Y! Con mau rời khỏi đây cho ta”

Gì? Tôi cả kinh, mẫu thân đại nhân là đang đuổi tôi rời khỏi nhà sao?.

“Gì nữa ạ?”

“Không gì với tại gì hết! Suốt ngày cứ nhốt mình trong nhà, con muốn ế tới già nhưng ta không chấp nhận được dòng họ Tần phải tuyệt hậu vì con”

Trời! Trời! Mẫu thân đại nhân có quá lên không, cái gì mà tới tuyệt hậu cơ chứ? Tôi định mở lời thì ngay sau đó hai vệ sĩ đã giữ lấy hai bên tay tôi.

“Xin…xin lỗi tiểu thư”(đồng thanh)

“Mẫu thân đại nhân?”

Cả phụ thân cũng không dám hó hé vì ánh mắt đằng đằng sát khí của mẫu thân đang muốn nói, nếu ai lên tiếng, giết không tha.

“Cho con thêm một năm nữa! Lần sau trở về nếu không có con rễ ta thì đừng hòng vào nhà nữa”

Cửa bị đóng lại, tôi chẳng làm được gì ngoài việc đưa mắt mà nhìn, đây là thời đại gì kia chứ! Phụ nữ không chồng vẫn có thể thụ tinh nhân tạo để có con mà, rõ ràng mẫu thân muốn tôi phải gả mới được, nên mới biện nhiều lý do vô lý như vậy mà!.

Nửa tiếng sau.

“Này! Lên xe đi đại tiểu thư!”

A Mạc đã hạ cửa kính xe mà nháy mắt với tôi, cũng chẳng lấy gì làm lạ, tôi cũng lên xe, khi đã thắt dây an toàn, xe cũng rời đi tôi mới đưa mắt sang người bên cạnh.

“Cậu bắt tin tức nhanh quá nhỉ!”

“Ha..ha! Tần Di Y! Cũng may mình có chuyện tìm cậu, nên mới biết cậu bị đuổi ra khỏi nhà rồi!”

“Ừ! Đưa mình đi ăn gì đi, mình đói quá!”

“Được!”

Nhướng mày với nụ cười tin quái, tôi cũng chẳng để tâm đến cậu ta đang nghĩ cái gì, làm bạn với nhau từ thời năm nhất cao trung, với tôi A Mạc là một người cực tốt, mặc dù đôi lúc có hơi nhiệt tình thái quá, nhưng dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình bạn của chúng tôi cả.

Mười phút sau xe dừng lại ở nhà hàng truyền thống, tôi cũng không lạ gì với một đại tiểu thư như cậu ta, dù chỉ là một buổi ăn đơn giản, nhưng cũng không thích tùy tiện mà ăn, với tôi thì khác một trời một vực, tôi là bạn của lề đường, ăn gì cũng được! Chẳng mấy để tâm cho lắm.
Khi A Mạc đậu xe xong, tôi cùng cậu ấy xuống xe rồi thẳng tiến vào trong, sau khi phục vụ đã an bài cho một chỗ tốt, A Mạc cũng nhìn tôi khi tay đang giở cuốn menu.

“Di Y! Cậu muốn ăn gì?”

Tôi chưa kịp nhìn xuống thì đập vào mắt tôi là thân ảnh quen thuộc của thằng nhóc Thế Cẩn Tư ấy, hắn cũng đến đây ăn, nhưng không phải một mình, đối diện còn có một cô bé khác.

“Nè! Nhìn gì thế?”

A Mạc cũng xoay đầu mà nhìn, sau đó mở to mắt nhìn lại tôi.

“Là…là thằng nhóc Thế Cẩn Tư!”

Tôi im lặng, không muốn gây sự chú ý, lỡ hắn nhìn qua tôi thì khổ.

“Di Y! Hắn đi ăn với nữ nhân đấy!”

“Ừ!”

Tôi chỉ thuận gật đầu khi mắt đang nhìn xuống thực đơn, A Mạc thì như ngồi trong đóng lửa không bằng, cứ ngó giáo giác bên kia.

“Cậu đủ rồi đấy! Hắn đi với ai là chuyện của hắn, sao cứ phải quan tâm chứ?”

“Em cho chị hai món này là được!”

Khi người phục vụ rời đi, A Mạc vẫn không chịu ngồi yên mà cứ lãi nhãi bên tai tôi.

“Cậu xem! Con bé đó rất xinh, nhất định cũng con nhà gia thế rồi!”

“Vậy rồi sao?”(vô cảm)

“Cậu không sợ nó cướp mất tiểu Tư sao?”

“Không!”

“Di Y!”

Chợt A Mạc gọi to tên tôi, vì thế đã nhanh làm người xung quanh chú ý đến và tất nhiên trong đó cũng có Thế Cẩn Tư, hắn đã nhìn qua, tôi giật mình vì ngay sau đó hắn đã đi tới.

“Thật trùng hợp nhỉ!”

Tôi cố kéo cong khóe môi.

“Ừ! Thật trùng hợp”

“Ra Thế thiếu cũng đến đây dùng cơm cơ đấy! Còn đem theo mỹ nhân nữa”(A Mạc đã chen vào)

Hắn không quan tâm đến A Mạc mà cứ trân trân nhìn vào tôi, làm tôi bối rối hết sức, thằng nhóc này không biết, ánh nhìn của hắn rất mị tâm sao?.

“Sao mới có hai ngày không gặp mà đã ốm tong ốm teo thế này rồi?”

Tôi nhìn lại bản thân, thật đã ốm rồi sao? Chợt hắn nhếch môi đầy châm chọc.

“Đã không có rồi mà còn gầy trơ xương thế này! Nhìn chị chẳng khác một bức tường”

Phụt! Tôi muốn hộc máu, còn A Mạc thì bịnh miệng cười như rất thích thú, làm tôi không biết phải chôn mặt đi đâu.

“Cậu…cậu không phải đang dùng cơm với cô bé kia sao? Sao còn có thời gian mà qua đây chọc tôi hả?”

Như bị nhắc nhở, thằng nhóc nhìn đến người tự giờ đang đưa mắt sang đây, ánh mắt hắn nhanh thu lại mà nhìn đến tôi.

“Dường như tôi đi cùng ai? Chị điều không để tâm thì phải?”

Tôi rất muốn lẫn tránh đôi mắt lạnh lùng đó, nhưng chưa để tôi mở miệng rời đi thì A Mạc đã nhanh đứng dậy.

“Di Y! Mình còn chuyện đi trước! Cậu cứ tự nhiên nhé!”

“Gì? Này…”

Tôi cũng bật dậy thì tay đã bị một bàn tay nắm lấy.

“Chúng ta cần nói chuyện!”

“Gì? Tôi không có gì để nói với cậu cả”

Khi hắn định kéo tôi đi thì tay còn lại của tôi đã bị một bàn tay khác giữ lấy.

“Nhóc nhà cậu, nên để Tần tiểu thư yên”

Ánh mắt giết người của Thế Cẩn Tư đã nhìn tới.

“Buông chị ấy ra”

Không hiểu sao tôi đã nhanh giật mạnh tay lại, làm tổng giám đốc Thái cũng ngẩn ra nhìn tôi, vì tay còn lại mà Thế Cẩn Tư nắm lấy tôi vẫn để yên cho hắn nắm, giờ tôi mới biết mình sai lầm khi nụ cười đắc ý của hắn càng kéo cao.

“Tôi làm thế không phải vì cậu đâu! cậu đừng hiểu lầm”

“Chú đã thấy rồi đó! Sau này đừng tùy tiện động vào chị ấy! Nếu không! Tôi không tha cho chú đâu”

Như một lời cảnh cáo, hắn vừa dứt lời thì cô bé ngồi đợi tự giờ cũng đã nhanh đi đến.

“Cẩn Tư!”

Ánh mắt không hiểu gì kia trong sáng vô cùng, sự yếu ớt mảnh mai mà cô bé ấy phát ra, làm tôi là nữ nhân cũng phải muốn bảo vệ, nhìn đường nào cũng thấy cô bé ấy có gì đó thích tên nhóc này, biết mình đang làm hỏng chuyện của người khác, tôi liền giật tay ra.

“Cậu đang có hẹn mà, tôi không làm phiền nữa”

Nói đoạn tôi nhanh chuyển mắt sang tổng giám đốc Thái mà nhẻn miệng cười.

“Ngại quá!tổng giám đốc Thái, anh có thể đưa tôi về được không?”

Anh ta cũng mỉm cười đáp lại.

“Được chứ!”

Khi tôi quay đầu để nhanh rời đi, thì tay lại bị nắm lấy lần nữa, lần này là nắm rất chặt cùng lúc kéo tôi đi.

“Này! Thế Cẩn Tư…”

“Cẩn Tư!”

Cô bé ấy cũng gọi đến! nhưng tên nhóc này đã làm như không nghe, tổng giám đốc Thái cũng đứng chơ ra nhìn tôi bị hắn kéo đi vì những ánh mắt khác đang nhìn, anh ta là người của Thái gia, không thể để bản thân mất mặt được.

Tôi lại bị hắn đưa lên xe lần nữa, cũng như lần trước trên xe lại chỉ có tôi và hắn, nhưng bầu không khí này thật quá dọa người rồi.

“Tôi rút lại lời nói! Từ nay ngoài tôi ra không cho phép chị nhìn bắt cứ người đàn ông nào khác”

Mặt hắn đã tiến sát, chỉ cách hai lóng tay đã chạm vào mặt tôi, làm tôi giật mình mà tránh sang bên.

“Cậu…cậu quá gần rồi!”

“Tần Di Y! Chị có nghe tôi nói không?”

Tôi hơi ngượng nên chỉ gật gật đầu, hắn vẫn không chịu rời đi mà lần này tay lại giữ mặt tôi lại, nhìn thẳng vào hắn.

“Cậu…muốn gì nữa?”

“Tôi không đợi được nữa rồi!”

“Gì? Ưm…”

Cánh môi hắn đã áp xuống, không mạnh cũng không nhẹ mà hôn lấy môi tôi, làm đầu tôi choáng váng một chút phản ứng cũng không có, cho đến khi môi hắn rời đi, thay vào đó là một ánh mắt nhu tình.

“Đời này! Em chỉ là của tôi thôi! Di Y!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN