Chị À! Đời Này Dành Hết Cho Em.
Chương 9 : Tần Di Y! Mày Đã Thèm Nam Nhân Đến Phát Điên Rồi Sao?.
“Sao vậy bảo bối? Đã làm em thức giấc rồi!”
Là Thế Cẩn Tư, nụ cười hắn thật dịu dàng khi hướng đến tôi, nhưng không đúng, sao tôi thấy hắn khác khác, hắn nhìn già dặn hơn rất nhiều.
“Thế Cẩn Tư?”
Hắn cao mày, khi tôi gọi trong khó hiểu như thế.
“Sao vậy? Hôm nay lại ngang nhiên gọi tên ông xã mình như vậy?”
“Hả?”
Tôi hoảng hồn, vì cái gì mà ông xã kia chứ?.
“Y Nhi! Có phải đang giận anh vì đi nhật đến giờ mới về không?”
Theo lời nói tay hắn đã áp lên mặt tôi, mặt hắn còn tiến lại rất sát, làm tôi có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của hắn, khẽ nuốt nước bọt, tôi thật không thể động đậy được gì khi môi hắn giờ đang áp lên môi tôi, cái hôn nhẹ nhàng, mà ngọt đến làm tâm tôi như muốn nhũng ra, khi môi hắn rời đi tôi vẫn còn ngẩn ra.
“Bảo Bối! Anh nhớ em và con chết đi được, xong việc là anh bay về nước ngay”
Tôi giật mình hơn, lại con nào nữa? nhưng khi nhìn xuống cái bụng nhô cao của mình, tôi thật sốc vô cùng, không thể phát ra thêm lời nào nữa.
Còn hắn thì đã ôm chằm lấy tôi, tay còn lại không rảnh rỗi mà vuốt lấy đầu, rồi cứ huyên thiên mãi.
“Bảo bối! Đừng giận nữa, sắp làm mẹ đến nơi rồi mà cứ như con nít thế này, thật làm anh chẳng an tâm chút nào khi rời xa em có mấy ngày”
“Em nói xem! Kết hôn đã gần hai năm, có bao giờ anh đi đâu mà không nhanh chống quay về bên em không?”
“Bảo bối! Sao không trả lời anh?”
Tôi cố hết sức mới lấy lại bình tĩnh mà cố lên tiếng, nhưng sao vẫn không thể phát ra tiếng nói được.
“Được rồi! Để anh bồi thường cho em vậy!”
Hắn khẽ cười, rồi cũng nhanh hôn lấy môi tôi lần nữa, không những thế cánh môi còn đang từ từ chợt xuống cổ tôi, làm tôi khẽ rùng mình vì cảm giác này từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ bị qua.
(Thế Cẩn Tư! Buông tôi ra)
“Thế Cẩn Tư! Đừng…”
Tôi giật mình mở to mắt, mồ hôi rịn đầy trán, nhìn giáo giác xung quanh, là căn phòng quen thuộc của mình, thì ra tự giờ là tôi đang mơ ấy ư? Mặt đỏ bừng, tôi xấu hổ vùi mặt vào chăn, tại sao lại nằm mơ giấc mơ kinh khủng thế kia chứ?.
(Tần Di Y ơi là Tần Di Y! Mày thèm nam nhân đến nổi con nít cũng không tha ư!)
=============================
“Nghe nói cậu nghĩ dạy rồi ư? Tại sao vậy?”
A Mạc hỏi tôi trong khó hiểu, còn tôi chỉ ủ rủ như người mất hồn, trả lời cũng chẳng chút sức sống.
“Không muốn dạy nữa”
“Có phải liên quan đến thằng nhóc Cẩn Tư không? Mình nghe nó nói cậu không dạy nó nữa, điện thoại cũng không nghe, nó đến nhà, cậu cũng không ở đó!”
Nhắc đến hắn làm tôi không biết phải làm thế nào lấy lại được bình tĩnh, khẽ gật gật đầu, A Mạc nhướng mày nhìn tôi với ánh mắt đầy giảo hoạt.
“Cậu và nó đã có gì rồi phải không?”
Tôi trợn mắt, vì bị nói trúng tim đen, nhanh uống lấy ngụm trà, tôi lắp bắp không nên lời.
“Không…không…có”
A Mạc càng không tha, đã tiến sát mặt tôi, nụ cười đầy xấu xa.
“Tần Di Y! Cậu biết những lúc cậu thế này là đang nói dối không hả? Nói đi tiểu tử đó đã làm gì cậu rồi?”
Biết là chạy trời không khỏi nắng, tôi cũng không muốn giấu nữa.
“Ừ! Hắn đã cưỡng hôn mình”
“Cưỡng hôn!”
A Mạc chợt hét to, làm xung quanh ai cũng nhìn, tôi tá hỏa nhanh bụm miệng cậu ấy lại.
“Cậu điên hả?”
“Ưmm! Di..”
Thở mạnh ra, tôi mệt mỏi buông tay ra, ngồi bịt xuống mà hướng A Mạc đầy nặng nề.
“Mình sợ thật rồi! Mình nói biết bao lần, mình và hắn không thể, vậy mà tiểu tử ấy cứ không chịu buông”
“Di Y! Nghe mình này, tuy đây là hạnh phúc cả đời cậu, nhưng với con mắt nhìn nam nhân của mình, Thế Cẩn Tư là người xứng với cậu nhất”
“Mình về đây!”
Hết thuốc chữa, cả A Mạc cũng nói thế, tôi chẳng thể nói tiếp được nữa, nhanh đứng dậy tôi buông một câu rồi lão đão mà bước đi, A Mạc cũng nhanh cầm ví mà chạy theo tôi.
“Di Y! Mình nói thật mà! Cậu đừng vì tuổi tác của cả hai mà…”
Tôi khựng lại, nhìn A Mạc ánh mắt đầy cương quyết.
“Cậu có biết cách ba tuổi là một thế giới khác rồi, đằng này đến tận chín tuổi, bây giờ thì ổn đó, nhưng khi lớn tuổi thêm một chút thì sao? Mình già hơn hắn nhiều lắm, mình sợ lắm!”
A Mạc cũng ngẩn ra nhìn tôi, không thể phát thêm lời nào nữa, cho đến khi tôi đã đi khỏi quán cà phê, A Mạc vẫn không có ý định bước theo nữa, tôi biết bản thân mình đã làm đúng! Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không chấp nhận Thế Cẩn Tư được.
============================
(Di Y đã nói vậy đấy! Còn đây là địa chỉ mới của cậu ấy, tiểu tử! Cậu cố mà liệu đi)
Nhớ lại lời Thẩm A Mạc nói, Thế Cẩn Tư vẫn không do dự gì mà đã tìm đến đây, nhưng đứng trước cửa suốt nửa tiếng rồi, hắn vẫn còn do dự không biết mình có nên gặp không? Lỡ người ta không muốn gặp hắn thì sao? Lỡ hắn lại bị ghét bỏ nhiều hơn thế nữa thì sao? Và có khi cả đời cũng sẽ trốn tránh hắn thì sao? Hắn thật khổ sở với ý nghĩ của bản thân, đã nhiều ngày trôi qua, hắn ăn không ngon, ngủ không yên, đơn giản chỉ vì người con gái ấy! Cái nữ nhân đã cướp đi tâm của hắn, để hắn cứ mãi nhớ nhung đến sắp phát điên.
Khẽ vén cửa sổ ra, tôi nhìn ra ngoài, trời đã mưa rồi sao? Tôi chẳng thích mưa chút nào, vì tiếng sấm chớp luôn làm tôi cảm thấy sợ hãy nhất là khi ở một mình thế này, chợt nhớ hình như cửa sổ dưới lầu tôi vẫn chưa đóng, nên đã chạy nhanh xuống để kịp đóng lại.
Bên ngoài.
“Thiếu gia! Người ướt hết rồi!”
Tay đã đưa ô đến nhưng Thế Cẩn Tư chẳng chút mỉa mai mà đẩy ra.
“Lái xe về đi”
“Nhưng…thiếu…”
“Đi!”
Một cái quát lớn đã làm tài xế hoảng sợ, dù sợ thiếu gia nhà mình sẽ bị cảm nhưng hắn vẫn sợ cơn thịnh nộ của thiếu gia nhà mình hơn, nhanh sau đó hắn đã nghe lệnh mà lái xe rời đi.
(Thế Cẩn Tư!)
Tôi trợn mắt vì không thể tin được thân ảnh đang đứng dưới mưa trước cửa nhà mình, hắn là đang làm gì ở đây kia chứ? Nhanh nép vào tường, tôi không muốn nhìn hắn nữa, hắn thích đứng dưới mưa thì kệ hắn chứ? Tôi không cần phải quan tâm hắn, phải! Sao tôi phải quan tâm hắn kia chứ!.
Kẹt! Cửa được mở ra, hắn cũng đưa mắt nhìn tôi, tôi đúng là không chút tiền đồ, vậy mà cũng mềm lòng mở cửa cho hắn vào nhà.
“Cậu đi tắm đi! Kẻo bị cảm”
Hắn hôm nay thật ngoan, theo lời tôi nói, hắn cũng nhanh đi vào phòng tắm, còn tôi thì cố tìm cho hắn một bộ đồ nhưng tôi quên mất ở đây tôi làm gì có đồ nam cho hắn mặc, định điện thoại kêu người mua đến thì cửa phòng tắm đã mở ra, hắn bước ra với thân trên để trần,phía dưới chỉ quấn lấy bằng khăn, tóc vẫn còn ướt, nhìn hắn thật làm tôi có chút bối rối.
“Để…tôi kêu người đem đồ lại”
Vừa dứt câu, điện thoại trong tay tôi đã bị hắn ném lên ghế sofa, một tay hắn giữ tay tôi còn tay còn lại đã ôm lấy cánh eo của tôi, làm tim tôi muốn nhảy ra ngoài vì hắn.
“Thế…Thế Cẩn Tư?”
“Sao lại chạy trốn? Nếu chị không chấp nhận tôi, thì từ nay Thế Cẩn Tư tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa, chị không cần phải chạy trốn đâu!”
Tôi im lặng nhìn hắn, tôi không biết phải làm sao vì tôi vốn không ghét hắn, nhưng cũng không thể chấp nhận hắn, tiến không được mà lùi cũng không xong.
“Tần Di Y! Tôi thật sự thích chị, chị có hiểu không?”
“Tôi biết! Nhưng tôi với cậu không xứng”
“Tôi không quan tâm”
“Nhưng tôi quan tâm, tôi không sợ thiên hạ dị nghị, tôi chỉ sợ cậu chê tôi thôi!”
Không hiểu sao tôi đã bật khóc khi nói như vậy, làm hắn cũng ngẩn ra nhìn tôi như muốn hỏi bản thân mình có nghe nhầm không?.
“Sau vài năm nữa, cậu sẽ thấy lời hôm nay của tôi nói là đúng thôi!”
“Ngốc nghếch!”
Hắn kéo tôi vào người rồi ôm lấy, chặt đến mức tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn.
“Chị nghĩ tôi sẽ như thế sao? Chị nghĩ tôi cũng như những người đàn ông khác sao? Chị thật không có niềm tin ở tôi vậy sao?”
Tôi lại tiếp tục im lặng trong cái ôm của hắn, không kháng cự, cũng không phản ứng, tôi chỉ muốn được như thế một lúc, vì bản thân tôi chưa bao giờ được hưởng qua cái ôm ấm áp thế này! Đây có phải là sự tham luyến tạm thời hay không?.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!