CHỊ ẤY KHÔNG BƯỚC CÙNG TÔI NHƯ CHỊ ẤY ĐÃ HỨA
CHƯƠNG 11
Đã đến phòng ông Mason, Jack mở gõ cửa và bước vào. Ông Mason cũng đang đợi cậu:
“ Lâu rồi không gặp Jack! Cháu thế nào rồi
“ Cảm ơn bác! Cháu khỏe!” Jack tiến lại gần ghế sô pha và ngồi xuống:
“ Cháu ghé qua chào bác ạ”
“ Cảm ơn cháu!”
Là một người ít nói, cẩn trọng và nghiêm nghị, ông Mason đôi khi tạo cho người khác cảm giác cách biệt. Và đối với Jack cũng vậy, cậu cũng đã quen với cảm giác này.
“Ta vui vì cháu trở lại. Cháu vừa đi thăm xưởng à?”
Jack bối rối: “Cháu chỉ mới qua phòng trưng bày thôi.”
Vẫn khuôn mặt rất nghiêm nghị, ông Mason hỏi Jack:
“ Hai năm rồi không trở lại, cháu cảm thấy thế nào?”
Jack im lặng vì thật khó để trả lời được câu hỏi này. Thật ra trong lòng Jack lúc này đang rất rối bời, cậu không thể tập trung hoàn toàn vào cuộc nói chuyện với bác của mình.
“ Không sao, mọi thứ qua rồi hãy để cho nó qua đi. Thời gian này cháu muốn nghỉ ngơi, thư giãn gì thì cứ tranh thủ đi vì sau này sẽ phải vất vả nhiều.
Jack ngại ngần và nói lời cảm ơn đến bác cậu
“Cháu cảm ơn bác. Cháu có thể thường xuyên ghé công ty được không?”
Ông Mason nhớn mày rất thoải mái:
“Dĩ nhiên là được, đây là công ty của cháu mà.”
Jack ngậm ngùi: “ Cháu xin lỗi vì thời gian qua không giúp gì được cho bác”
Ông Mason không đợi Jack nói hết câu:
“Nếu cháu muốn giúp đỡ ta thì hãy chú tâm vào học cho thật tốt. Cháu là người trong gia đình của ta. Hãy nhớ tài sản của cháu cũng là tài sản của gia đình này.”
Những lời ông Mason nói ra luôn khiến Jack cảm thấy rất áp lực. Trong lúc ông Mason đang nói thì Mark gõ cửa:
“Cháu vào được không ạ?”
“Vào đi.”
Mark bước vào phòng, cúi chào ông Mason và ngồi xuống cạnh Jack. Ông Mason tiếp tục nói với Jack:
“ Cháu không cần cảm ơn ta vì việc ta đang làm là giúp chính gia đình mình. Quản lý thứ vốn thuộc về mình là trách nhiệm của ta.”
“Cháu sẽ cố gắng để có thể sớm thay ba cháu”
Ông Mason không thể chờ đến lúc Jack nói xong mà tiếp tục chặn ngang suy nghĩ của Jack:
“Cháu phải thay mẹ cháu mới đúng. Cháu nên biết rằng tài sản của cháu từ đâu mà có”
Cái cách ông Mason đanh thép nhắc nhở Jack rằng đây là công ty của mẹ cậu khiến Jack và Mark bất ngờ đến nỗi không nói được lời nào. Mỗi lần đối diện với bác của mình, Jack cảm thấy thật căng thẳng:
“Dạ… cháu hiểu!”
“Nghe nói cháu muốn sống ở nhà của mình nên ta đã nhờ người đến dọn dẹp nhà cho cháu, tuy nhiên vẫn chưa ổn lắm vì lâu ngày không có người ở. Hôm nay cháu hãy đến khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai hãy dọn về nhà.
Mark quay sang đá lông nheo với Jack, Jack nhanh chóng hiểu ý:
“ Tối nay cháu định sẽ qua nhà Mark”
“ Cháu chắc chứ? Tối nay ta bận nên không ăn bữa tối chào mừng cháu được. Ngày mai chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn”
Vừa dứt câu thì ông Mason có điện thoại gọi đến. Khi ông vừa quay lưng đi thì Mark và Jack đều thở phào nhẹ nhõm. Chưa đến một phút thì ông Mason quay lại:
“ Ta phải đi ra ngoài bây giờ, ta để cháu tự do, muốn thăm xưởng hay đi đâu chơi tùy cháu”
Hai anh chàng mừng thầm trong bụng vì sắp được tự do:
“ Dạ, bác yên tâm ạ”
Ông Mason nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Jack và Mark đập tay nhau, Mark lắc đầu:
“ Không hiểu sao mỗi lần thấy bác cậu mình rất lung túng”
“ Mình còn căng thẳng nữa là” Jack thở phào nhẹ nhõm
Mark vỗ vai Jack
“ À, đi ra xe, mình có chuyện muốn nói với cậu”
“ Ừ” Jack gật đầu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!