CHỊ ẤY KHÔNG BƯỚC CÙNG TÔI NHƯ CHỊ ẤY ĐÃ HỨA - CHƯƠNG 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


CHỊ ẤY KHÔNG BƯỚC CÙNG TÔI NHƯ CHỊ ẤY ĐÃ HỨA


CHƯƠNG 12


Jack theo Mark cùng đi ra khỏi văn phòng, lúc này mọi người ai cũng nhìn Jack rồi bàn tán xôn xao. Jack cũng chẳng mấy quan tâm họ đang bàn luận chuyện gì nữa. Anh chàng đi thẳng ra cổng và lên xe.

“ Jack! Hôm nay ba mình bận đi ăn với khách hàng. Mẹ mình thì ăn chay. Hay hôm khác ghé nhà mình nhé”
“ Ok! Mình sao cũng được”

Thắt dây an toàn xong, Jack sực nhớ ra điều gì đó, cậu vội quay lại hỏi Mark:
“ Ê Mark! Lúc nãy đi qua phòng khách cậu nhìn gì vậy?”
Mark ngồi ngay ngắn lại, giọng có vẻ nghiêm túc hơn:
“Lúc nãy mình nhìn thấy bác cậu nói chuyện với một nhà cung cấp gỗ khác”
Jack cũng không lấy làm ngạc nhiên: “ Chắc họ đến chào hàng, hay thăm quan gì đấy. Trước giờ công ty mình chỉ nhập hàng của ba cậu thôi mà”

Mark lắc đầu, vẻ như rất đắn đo: “Mình không nghĩ vậy”
Giọng Mark nhỏ lại, trầm xuống:
“ Jack! Có rất nhiều thứ xảy ra lúc cậu ở Mỹ. Mình muốn cậu biết”
Jack ngạc nhiên nhìn Mark: “Nghiêm trọng vậy sao?”

“ Cậu có biết người vừa họp với bác cậu là ai không?”
“Ai?” Jack bắt đầu thắc mắc.
“ Đó là ông Tạ, chủ một công ty xuất nhập gỗ của Trung Quốc.
“ Công ty này lớn không?”
“ Theo mình biết thì ông ta cũng cung cấp cho nhiều xưởng gia công ở Việt Nam. Việc đối thủ dòm ngó khách hàng mình gặp hoài nhưng nếu là công ty cậu thì mình cảm thấy rất lạ”
Jack gật đầu, suy nghĩ: “ Mình hiểu ý cậu. Mình không nghĩ bác Mason tự nhiên lại muốn đổi nhà cung cấp ”

“ Nhưng mà Jack, mình phát hiện công ty cậu nhập hàng của công ty khác và từ chối hàng của mình rất nhiều lần. Lúc nãy mình đã xuống kho để xem, cũng tránh mặt để khỏi gặp ông Tạ. Ông ta biết mình”
Jack nhìn Mark rồi nheo mắt lại:
“Cậu chắc chứ?”

Mark gật đầu: “ Từ lúc bác Mason quản lý công ty, bác ấy luôn khắt khe với nhà mình, nhiều lần trả lại hàng với những lý do khó chấp nhận. Thực ra quan hệ giữa hai công ty giờ không còn tốt đẹp như trước”
“ Tại sao bác Mason làm vậy? Hay hàng bên cậu có vấn đề?”
Mark nghiêm túc nhìn Jack: “ Hàng bên mình lúc nào cũng ổn định và đạt chất lượng mình mới chuyển qua bên cậu. Nhưng từ khi ba cậu mất, bác Mason như không muốn làm ăn với nhà mình nữa”
“ Thế còn ba cậu? Ông ấy nghĩ sao?”
Mark lại lắc đầu: “Vì mối quan hệ không còn tốt đẹp như trước nên hàng bên cậu giờ do mình lo, ba mình không tha thiết lắm”

Jack ngả lưng ra ghế, mặc dù không hiểu lý do tại sao nhưng Jack cố trấn an Mark: “ Mình sẽ tìm hiểu chuyện này, đừng lo nhé Mark ”
Mark bình thản: “ Thực ra kể cả khi hai nhà không còn làm ăn với nhau thì cậu vẫn luôn là bạn của mình. Đừng áp lực chuyện này quá”
“ Xin lỗi nhé Mark”
Mark lại đập vai Jack:
“ Không sao Jack, mình hiểu hoàn cảnh của cậu mà. À! Bác cậu thật sự không hòa hợp với ba cậu đến mức không chấp nhận ông ấy là chủ công ty sao?”

Jack thở dài: “ Ừ! Trước đây, lúc ba mình là tổng giám đốc, bác Mason không bao giờ nhúng tay đến chuyện công ty”
“ Có lẽ nào là do bác Mason không đồng tình với ba cậu cho nên bây giờ mới không muốn tiếp tục các mối quan hệ mà ba cậu đã gầy dựng ”
Jack lắc đầu:
“ Đó là điều không thể. Bác ấy sẽ không làm gì khiến The Sun bế tắc đâu.

Jack nhún vai một cái rồi kéo kính xe lên. Cậu thoáng nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy có một chú chó đang lang thang ở phía sau xe. Jack vội ra lệnh cho tài xế dừng lại, nhưng cậu lại quên mất và nói tiếng Anh thay vì tiếng Việt.

“ Amy, That is Amy. Stop! Stop here! Please. ( Amy, đó là Amy, dừng lại, dừng lại ở đây, làm ơn)”
Tài xế luống cuống vì không hiểu Jack nói gì, ông vẫn chạy và đã đâm ra đường lớn. Mark cũng giật mình.
“Sao vậy Jack?”

Chú tài xế cũng chạy chậm lại nhưng xe đã đâm ra đường cao tốc. Jack kéo cửa kính xuống rồi quay lại nói với Mark:
“ Mark! Lúc nãy mình nhìn thấy Amy.”
Mark ngạc nhiên:
“ Chẳng phải chính cậu đã nói Amy đã bị bệnh và chết ngay sau khi cậu qua Mỹ được một tháng sao?”

Jack thở dài mệt mỏi : “ Mình không biết nữa Mark. Vừa rồi thật sự mình đã nhìn thấy Amy”
“ Mình nghĩ chó giống nhau thì nhiều lắm. Làm sao Amy có thể xuất hiện ở đây chứ”
Trong lúc Jack đang rất bối rối thì Mark cố gắng trấn an bạn mình:
“ Ok Jack, để mình nhờ tài xế quay lại chỗ lúc nãy. Nhưng mà đã ra đến đường cao tốc rồi phải chạy ngược lại hơi lâu đấy”

Xe chạy thêm được một đoạn Jack bình tĩnh trở lại:
“ Thôi Mark! Chắc mình nhìn nhầm thật. Amy đã chết sao có thể sống lại được chứ.
Mark lại vỗ vai an ủi Jack: “Amy cũng từng là bạn của cậu, cậu chắc nhớ nó lắm”
Jack chỉ im lặng:
“ Jack! Hôm nay mình đưa cậu đi chơi, đảm bảo sẽ hết buồn. Kiếm chỗ nào ăn đã nhé”
“Ừ!”
“ Lâu rồi không dẫn cậu đi ăn món Đài. Còn nhớ không?”
“ Mình chỉ nhớ cậu nói có nhiều bạn gái người Đài thôi”
Mark cười đắc ý:
“ Đẹp trai vậy mà không có bạn gái thì hơi uổng đó”
Jack nhớn mày:
“ Really? Cậu có nhớ hết những người cậu kể với mình?
“ Này thanh niên nghiêm túc” Mark vỗ vào vai Jack
“ Chung tình không phải là yêu mãi một người suốt đời mà là trong thời gian yêu người đó mình không có ai khác. Understand?”

Jack vẫn không chút phản ứng gì, Mark thờ dài một cái:
“ Còn cậu? Ở Mỹ hai năm, có khi nào khẩu vị cũng thay đổi rồi. Chắc giờ chỉ thích mấy em da nâu, gợi cảm rồi vòng nào ra vòng đó phải không”
Jack cười gượng rồi lắc đầu: “ Ai như cậu, khùng hả”

Mark đập vai Jack, cố tỏ ra vui vẻ để khéo Jack ra khỏi sự buồn bã:
“ Thử quen một cô gái khác đi Jack, mình khuyên cậu chân thành đó”
Jack chỉ im lặng không nói gì. Jack biết Mark luôn cố gắng hết mình để cậu ra khỏi nỗi đau năm ấy nhưng cậu ấy đâu biết rằng chính Jack mới là người muốn thoát khỏi nó hơn ai hết. Nhưng lý trí không chiến thắng được con tim, duyên nợ cũng chưa thể dứt bỏ được.

Mark đưa Jack đến một nhà hàng Đài Loan mà cậu thường ghé tới và hai chàng trai dùng bữa tối ở đó. Mark đang chuẩn bị lên kế hoạch tối nay dẫn Jack đi đâu chơi thì cậu nhận được một cuộc gọi khẩn cấp. Mark rất căng thẳng và cậu nói chuyện điện thoại đến hai mươi phút. Jack hoàn toàn không hiểu Mark căng thẳng về vấn đề gì vì cậu ta nói tiếng Hoa từ đầu đến cuối.

“Gì vậy Mark?” Mark vừa để điện thoại xuống thì Jack lập tức hỏi
Mark ôm trán rồi trả lời:
“Hàng của mình nhập từ Trung Quốc về bị kẹt ngoài cảng”
“Nghiêm trọng không?”
Mark lắc đầu mệt mỏi:
“ Chắc mình phải đi giải quyết việc nhà mình cái đã. Xong việc mình dẫn cậu đi chơi nhé?”
“ Cậu đi lo chuyện hàng hóa đi. Mình ổn”
Mark nhìn ra ngoài đường rồi nói với Jack:

“Cậu có muốn ngủ ở khách sạn không?”
“Không! Mình muốn về nhà” Jack lắc đầu từ chối đề nghị của Mark.
“ Cậu chắc không? Nhà cậu giờ không còn ai. Mình nhờ tài xế đưa cậu về nhà mình ngủ nhé”
Jack cười bình thản:
“Nhà mình có mà, yên tâm đi. Cậu cứ đi trước lát mình gọi taxi về”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN