Vì từ “chị dâu” này, ấn đường Trần Kỵ không hiểu sao lại giãn ra.
Nhịn xuống chữ “cút” đã đến bên miệng, chỉ là ngoài vô cảm nói qua loa một câu: “Không chơi.”
“Đừng như thế A Kỵ, sao không chơi? Nếu anh chơi, thật sự chỉ cần mấy phút khiến bọn họ gục xuống rồi.” Lục Minh Bạc nói câu này không hề có chút nịnh nọt gì.
Cậu ấy với Trần Kỵ chơi thân với nhau, thực sự biết rõ trình độ của cậu như thế nào.
“Phiền.” Trần Kỵ chỉ nhàn nhạt phun ra một chữ.
Ở mấy giải đấu trung học trước, độ chú ý không nhỏ, người đến xem cũng rất nhiều.
Danh tiếng của Trần Kỵ rất vang, trước đây thậm chí ngay cả trong thành phố cũng có bạn học nữ, chỉ cần nhìn thoáng qua ảnh chụp của cậu ở trường trung học Kim Đồng trên diễn đàn Tieba, mà ngàn vạn xa xôi vội vàng đến đây tìm người.
Lúc bình thường chơi bóng, cũng có thể khiến cho ba tầng trong ba tầng ngoài của sân bóng rổ đều bị nữ sinh bao vây chật kín, mỗi lần đều hận không thể đưa mấy thùng nước cho cậu.
Càng không nói đến loại thi đấu lớn có liên quan đến danh dự trường này.
Đổi lại là nam sinh khác, đã hận không thể mỗi một giây đều muốn khoe khoang một cú úp rổ đặc sắc, hưởng thụ muốn chết.
Chỉ là người đó là Trần Kỵ, mỗi lần nghe thấy âm thanh líu ríu của mấy cô gái đều cảm thấy phiền.
“Chưa từng thấy ai ghét được nữ sinh theo đuổi đến vậy, khuôn mặt này thần thái này cho em tốt biết bao nhiêu.” Lục Minh Bạc lắc đầu rồi “chẹp” một tiếng: “Kẻ ăn không hết người lần không ra.”
Trần Kỵ: “…”
Chu Phù đi từ nhà vệ sinh ra, cách giờ vào lớp vẫn còn mấy phút nữa.
Trần Kỵ không để ý nằm sấp trên bàn nhắm mắt lại, để cho cô một lối đi chật hẹp như cũ, muốn đi vào thì khó tránh khỏi phải đụng vào lưng cậu.
Chu Phù dường như đã quen với việc này, nhón chân chen vào trong, hai tay vô thức đặt lên trên lưng thiếu niên, vỗ nhẹ lưng cậu mấy cái.
Sau đó cũng không biết cậu có ngủ hay không, nhưng lại không có tức giận, cậu uể oải rướn người về phía trước, để lại cho cô một khoảng trống rồi lại quay về tư thế ban đầu.
Rõ ràng hai bên đều không nói tiếng nào, nhưng lại phối hợp ăn ý mười phân vẹn mười.
Buổi sáng chủ nhiệm Liêu Vĩ Phúc thông báo, thời gian thi giữa kỳ định là hai ngày sau.
Về đến chỗ ngồi, Chu Phù lấy bài thi mà cô mượn của Hứa Tư Điềm ra, muốn làm quen một chút dạng đề thi ở Kim Đường.
Lúc trước cô học ở Bắc Lâm, người trong nhà mặc dù có ý định muốn bồi dưỡng cho cô đi theo con đường chơi đàn piano, nhưng phương diện học văn hóa cũng không hề kém cạnh, quanh năm đều có gia sư đến dạy thêm, nên thành tích cũng không tệ.
Chu Phù giải một mạch đến câu hỏi nâng cao cuối cùng, một lúc làm mấy đề đều thuận lợi.
Cô vui vẻ cong môi dưới, đang chuẩn bị tiếp tục, thì cơn gió lạnh lẽo cuối tháng mười một cuốn theo cành khô lá rụng của ngày thu, ùa vào từ ô cửa sổ bên cạnh má cô.
Cô bất giác mà co người lại, chóp mũi vì cơn gió này mà đỏ lên.
Chu Phù quay đầu liếc một chút thấy Trần Kỵ đang nhắm mắt ngủ như cũ, đồng phục trường của cậu đã đưa cho cô nên lúc này trên người chỉ mặc một áo tay ngắn mỏng, cô lo lắng cậu như thế sẽ bị lạnh, không do dự, mà đưa tay ra đóng kín cửa sổ.
Một lúc sau, Chu Phù cảm thấy bả vai mình bị đẩy một chút.
Cô nhướng mi, người đến là mấy chị em của Chu Chi Tình, bọn họ bình thường trong lớp không có nói chuyện, Chu Phù nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Trong đám đó có người nói: “Cậu mở cửa sổ ra một chút, không thông gió, trong phòng học nhiều người như vậy, khó chịu không chịu được.”
Chu Phù do dự một chút: “Hôm nay bên ngoài gió có chút lớn, mở cửa sổ có thể sẽ lạnh.”
Đối phương dường như không nghĩ tới loại người có tính cách mềm mỏng như Chu Phù lại từ chối: “Chúng tôi đều không cảm thấy lạnh.”
Tóc đuôi ngựa cũng phụ họa: “Đúng vậy, không thể vì một mình cậu sợ cảm lạnh, mà muốn mọi người đều phải chịu đựng? Đừng ích kỷ như vậy.”
Chu Phù mở miệng, vốn định phản bác, rồi lại cảm thấy lãng phí thời gian, cô ít nhiều cũng hiểu, đại khái là vì Chu Chi Tình không thích cô, vì vậy chị em của cô ta mới đến kiếm chuyện, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Từ trước đến nay cô không thích cãi nhau với người khác, liền gật đầu, xoay người đặt tay lên cửa sổ.
Lúc mở được nửa, cổ tay đột nhiên bị một tay lớn quen thuộc nắm chặt, nhiệt độ của lòng bàn tay thiếu niên từ cổ tay lạnh băng của cô nhanh chóng lan ra.
Chu Phù sững sờ, quay đầu qua.
Thấy trên mặt Trần Kỵ viết đầy chữ không vui vì bị đánh thức, cau mày, sắc mặt có chút nặng nề.
Mà mấy nữ sinh vừa rồi đã sớm chột dạ quay về chỗ ngồi của mình.
Trần Kỵ nắm chặt tay cô còn chưa buông ra, giọng nói lúc mới tỉnh có chút khàn, trầm ấm cuốn hút: “Có ngốc không? Sao lại dễ bị bắt nạt như thế?”
Chu Phù phồng má, không lên tiếng, trên tay dùng chút sức, vẫn mở cửa sổ ra một nửa.
“Bị người khác bắt nạt mà còn bướng bỉnh với tôi.” Trần Kỵ dứt khoát thu lại tay, lạnh lùng mỉa mai cô: “Ở nhà cãi với tôi không phải rất giỏi sao? Hung dữ lại còn khóc, mới vừa nãy sao không khóc?”
Lúc này Chu Phù không muốn để ý đến cậu: “…”
Sau một lúc lâu, cậu thấp giọng “ờ” một tiếng, kéo âm cuối vừa chậm vừa dài: “Hay có thể nói, chiêu này chỉ dành riêng với tôi đúng không?”
Chu Phù quay đầu lườm cậu một cái, thiếu niên cong nhẹ khóe môi, cười nhạt cô: “Cô ngoài dám hung dữ với tôi, còn dám hung dữ với ai nữa?”
Chu Phù thẳng thắn mặc kệ: “Tôi chỉ hung dữ với anh đấy!”
Đuôi lông mày Trần Kỵ nhếch lên, đột nhiên cúi đầu cười khẽ: “Được.”
“…”
“Cô đứng lên cho ông.” Cậu cười xong, lại đột nhiên mở miệng.
Chu Phù chớp mắt, rơi vào trạng thái phòng bị: “Làm gì!”
Không phải là muốn dùng vũ lực chứ…. Nhưng cô không đánh lại cậu…
“Biểu cảm của cô là sao.” Trần Kỵ nhịn xuống muốn véo mặt cô, “Ngồi bên ngoài đi, ông dựa vào tường ngủ cho thoải mái.”
“A?”
Đợi cô gái nhỏ phản ứng lại, Trần Kỵ đã buộc hai người đổi chỗ cho nhau.
Thiếu niên đưa lưng về phía cửa sổ đã mở được nửa, sống lưng cao lớn đã thay cô chắn gió rét lạnh buốt kia.
Chu Phù ngơ ngác trong nháy mắt, tim đập loạn nhịp không kiểm soát được nên đập càng nhanh.
Cô không được tự nhiên mà rời mắt, đột nhiên nhớ tới lúc trước mới vừa chuyển đến đây, thầy chủ nhiệm Liêu Vĩ Phúc nói, sau khi thi giữa kỳ kết thúc, thì sẽ dựa vào xếp hạng mà sắp xếp lại chỗ ngồi.
Cô gái nhỏ liếc nhìn lên bài thi, lúc nãy cô mới làm xong mấy câu hỏi nâng cao, sau đó lại len lén nhìn thiếu niên đang nhắm mắt ngủ lần nữa.
Cũng không biết rằng thành tích của cậu rốt cuộc như thế nào, cô hình như…vẫn muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với cậu.
Tan học lúc chạng vạng, các bạn đã lần lượt rời đi, Chu Phù thấy Trần Kỵ vẫn chưa tỉnh thì không quấy rầy cậu, cô tự mình đến góc nhà vệ sinh tiện tay lấy cây chổi.
Sau đó lấy chậu ra, đi ra bồn rửa tay ban công lấy chút nước.
Chốc lát, Trần Kỵ uể oải thức dậy, lúc ngước mắt lên, thấy cô gái nhỏ một tay ôm chậu, tay còn lại vụng về múc nước từ trong bồn rảy xuống đất từng chút một.
Cậu nhíu mày, giọng nói có chút khàn: “Cô đang làm gì vậy?”
Nói xong, người đã đứng dậy đi đến trước mặt cô, tay to lớn của thiếu niên lấy chậu nước từ tay cô qua, ngón tay thon dài đưa vào trong thử nhiệt độ của nước, rất lạnh: “Cô có bị bệnh không?”
Chu Phù nhướng mi: “Hả?”
“Đã đến kỳ mà còn đụng nước lạnh.” Thanh âm Trần Kỵ có chút lạnh lẽo, “Cô thật sự biết mua dây buộc mình.”
“Không phải.” Cô giải thích, “Tôi thấy rằng các cô ấy trước khi quét đều vẩy một ít nước xuống, để bụi bặm không bay tứ tung.”
“Ai bảo cô quét dọn?” Ngón tay Trần Kỵ nhéo ấn đường, dường như ý thức vẫn chưa tỉnh lại sau cơn buồn ngủ.
“Hôm nay đến phiên trực nhật của chúng ta mà…”
“Chúng ta?”
“Tôi với anh.” Chu Phù mím môi.
Trước kia cậu không thường đến trường, căn bản không nhớ có những chuyện này: “Vậy cô không biết gọi tôi sao?”
“Tôi thấy anh đang ngủ mà.” Cô phồng má, có chút ngượng ngùng, “Hơn nữa hôm nay làm phiền anh cả ngày rồi.”
Trần Kỵ híp mắt lại, ánh mắt thay đổi: “Cô đâu chỉ làm phiền tôi ngày hôm nay?”
“…”
“Được rồi, để tôi.” Ngữ khí cậu bình tĩnh rất nhiều.
Chu Phù ngoan ngoãn đáp “Được”, lại chạy đi lấy chổi: “Vậy chúng ta làm cùng nhau đi.”
Chỉ là chổi vẫn chưa ở trong tay cô quá ba giây, lại bị Trần Kỵ lấy đi: “Cô biết cái rắm, lên bên trên đợi, đừng động tay động chân.”
Chu Phù đã quá quen với cách nói chuyện của cậu, thành thật “ờ” một tiếng.
Quay về chỗ ngồi, thấy đề thi cũng làm được tương đối, muốn cất đi trước.
Ở trên bục giảng, ánh mắt thiếu niên lười biếng đảo qua, nghĩ rằng cô muốn đi về trước, nhàn nhạt giễu cợt cô: “Chu Phù, làm người cần phải có chút lương tâm.”
Chu Phù không hiểu: “?”
“Tôi làm hết để cô về trước?”
Cô căn bản chưa từng có ý nghĩ này, nghe thấy thế, nhịn không được trêu chọc cậu: “Không phải anh bảo tôi đừng động tay động chân vào sao.”
Trần Kỵ bị cô chọc cười: “Ngồi về chỗ làm đề đi, đợi tôi làm xong mới có thể đi.”
Chu Phù bĩu môi, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Ngang ngược.”
Ánh mắt Trần Kỵ lạnh như băng quét qua: “Cái gì?”
Cô gái nhỏ lập tức chột dạ sửa lại: “Tôi cảm thấy đề nghị này của anh rất rất tốt.”
Trần Kỵ: “…”
Bài tập của cô đã làm xong tương đối, vậy nên cô lấy giấy ra học thuộc từ vựng.
Chỉ là lúc mới bắt đầu còn rất nghiêm túc viết chính tả mấy từ, sau đó cũng không biết tại sao, nội dung dưới ngòi bút dần dần không còn là chữ cái tiếng anh, ngòi bút sột soạt vẽ ra đại khái là hình dáng thiếu niên đang nằm trên bàn ngủ bù.
Đợi Chu Phù phản ứng lại, hai chữ “Trần Kỵ” gần như chiếm hơn nửa tờ giấy.
Vành tai thiếu nữ nhanh chóng hiện lên lớp đỏ, tim không hiểu vì sao mà có chút căng thẳng, động tác rất nhanh nhét tờ giấy viết lung tung đó vào trong cặp, sau đó đứng lên khỏi vị trí ngồi.
Một tay Trần Kỵ cầm chổi, vừa vặn quét đến lối đi nhỏ của tổ thứ tư, thấy thế tùy tiện hỏi: “Làm gì đó?”
“Tôi…đi vệ sinh.” Giờ phút này cô thậm chí không có can đảm đối mặt với cậu, nói xong vội vàng đi qua trước mặt cậu.
Trần Kỵ làm rất nhanh nhẹn, không đến một lúc lâu đã quét sắp xong, một tay kéo thùng rác cao đến nửa người, nhẹ nhàng mang xuống lầu.
Đổ rác xong trở về lớp, Chu Phù vẫn chưa quay lại.
Cậu đến ban công tùy ý rửa tay, lấy điện thoại ra xem thời gian, lông mày không tự chủ nhíu lại.
Sau đó cậu ra khỏi phòng học, lập tức đi về phía nhà vệ sinh, bước chân sải dài, đi thật vội vàng.
Hành lang ngoài nhà vệ sinh trống rỗng, không thấy một bóng người, sắc mặt Trần Kỵ trầm xuống: “Chu Phù?”
Bên trong không có ai lên tiếng, thiếu niên mím môi mỏng thành một đường thẳng: “Không nói tôi tiến vào đấy?”
Vừa định đi vào bên trong, cô gái nhỏ gục đầu xuống, từ toilet chậm rãi đi ra.
Giống như bị trận mưa bão ập xuống đầu, cả người ướt sũng, vốn dĩ lúc đầu là công chúa xinh đẹp sắc sảo, mà lúc này bị ướt tới nỗi nhiều vệt nước dài chảy đầy mặt, từng giọt nước lạnh không ngừng nhỏ vào cổ áo.
Trần Kỵ tức giận nhảy dựng lên, đầu lưỡi hung hăng đẩy đẩy hàm dưới: “Con mẹ nó là ai làm?!”
“Tôi không biết.” Chu Phù lắc đầu, “Tôi đang trong phòng, không thấy bên ngoài là ai, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, vốn nghĩ rằng anh đến, kết quả nước hắt từ trên xuống.”
Thiếu niên nghiến chặt răng, dường như cưỡng chế hạ thấp sự hung dữ trong giọng nói xuống: “Trước tiên về nhà đã.”
Quần áo của cô ướt sũng, cần phải lập tức về nhà thay.
Hai người một trước một sau đi ra cổng trường, Trần Kỵ đen mặt không nói một lời, Chu Phù ấm ức đi bên cạnh cậu, sau đó đột nhiên hỏi: “Tôi cứ như vậy đi về, nếu như bị bà Tô nhìn thấy, bà ấy có phải sẽ lo lắng không?”
“Đây không phải là nói nhảm sao.” Trần Kỵ thấy bộ dạng thảm hại của cô nên tức giận, nói cũng không dễ nghe, “Hay muốn tôi đưa cô đi thuê phòng?”
Chữ thuê phòng này ở Bắc Lâm bọn cô không phải là từ tốt đẹp gì, cô gái nhỏ không khỏi nóng nảy: “Trần Kỵ!”
Trần Kỵ sao có thể không biết ý này, theo thói quen đưa tay nhéo mặt cô: “Con mẹ nó cô nghĩ đi đâu vậy, ông muốn cô trước tiên đi tắm nước nóng rồi thay quần áo ướt sũng này đi.”
“À…” Chu Phù xấu hổ mím môi dưới.
Có điều bầu không khí ngược lại so với lúc trước tốt hơn không ít.
Thiếu niên nhếch môi dưới, nhàn nhạt châm chọc cô một câu: “Tuổi còn nhỏ, mà đã suy nghĩ vớ va vớ vẩn.”
Chu Phù: “…”
“Ở tuổi anh, vẫn còn quá non.” Châu Phù không cam lòng yếu thế bổ sung một câu.
Trần Kỵ nhanh chóng bị cô chọc cười: “Mẹ kiếp, ông cũng lớn hơn cô hai tuổi đấy.”
Nói qua nói lại, Trần Kỵ thấy cô bước đi từ từ, với tốc độ đi này của cô, đoán chừng là vẫn chưa về đến nhà thì bị chết vì lạnh rồi: “Thôi, tôi gọi điện thoại cho bà, tối nay không về nữa.”
“Hả?”
“Đưa cô đến một nơi.”
Trước quán cơm nhỏ cách trường học không xa đỗ một chiếc xe máy màu đen, lúc Trần Kỵ mang cô đến trước mặt nó, Chu Phù đã nhận ra chiếc xe này.
Hai tháng trước, lúc cô mới đến Kim Đường, chính chiếc xe này đã chở cô vào.
Trên tay cầm treo một cái mũ bảo hiểm cùng màu, ngoại hình của nó giống hệt với khí chất của chủ nhân, kiêu ngạo không hề che giấu.
Trần Kỵ tiện tay lấy mũ đội lên, cúi đầu mở cài một cách quen thuộc, sau đó đội lên cho Chu Phù.
Hai người mặt đối mặt, người sau sửng sốt một chút, lúc nhướng mi vừa vặn thấy thiếu niên hơi cụp mắt xuống.
Hơi thở ấm áp nào đó giống như đang âm thầm truyền lại giữa hai người.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái cài mũ, không nhìn cô, cẩn thận điều chỉnh dây cài dài ngắn cho cô.
Tim cô đập loạn không giải thích được,cô nhỏ giọng nói: “Tóc của tôi ướt, sẽ làm mũ bị bẩn.”
“Cần cô bận tâm à.” Khóa cài kêu “lách cách”, Trần Kỵ kéo kính chắn gió xuống, “Lát nữa không được khóc.”
Chu Phù ngơ ngác, câu này rất quen thuộc, dường như trong nháy mắt đã gợi lại hồi ức của cô về lần gặp gỡ đầu tiên vào hai tháng trước, chỉ là lần này, giọng điệu của thiếu niên so với lúc trước thì diu dàng hơn nhiều.
Khóe môi cô nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo: “Vậy anh chậm một chút.”
Trần Kỵ nhướng mày, không ý kiến, chỉ nói: “Vậy cô ôm chặt chút.”