Chỉ Cần Em Thôi - Chương 8: Phát Sốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Chỉ Cần Em Thôi


Chương 8: Phát Sốt


Translator: Mai Mai | Beta: Saki

Đây là lần thứ hai cô ngồi lên xe của cậu.

Tốc độ xe rõ ràng so với lần trước đã giảm đi rất nhiều.

Chỉ là thi thoảng cô lo lắng quần áo ướt sũng của mình sẽ làm bẩn áo T-shirt của Trần Kỵ, vì vậy mà không dám dựa vào cậu quá gần, chỉ nắm chặt một góc áo nhỏ của cậu, không hiểu sao cậu đột nhiên tăng tốc độ, hai tay cô ngay lập tức vòng qua eo chàng trai, cả người dán vào tấm lưng rộng lớn của cậu, ôm thật chặt.

Xe máy chạy xuyên qua những ngõ hẻm chằng chịt, vài phút sau đã ra khỏi đoạn đường khu dân cư Hi Nhưỡng, bốn phía chẳng mấy chốc mà không còn tiếng ồn ào nữa.

Đổi lại là lúc trước, một mình đi theo thiếu niên nổi loạn, đi đến nơi như vậy, Chu Phù nghĩ cũng không dám nghĩ đến việc đó.

Nhưng hôm nay, trong lòng cô thậm chí không có chút thấp thỏm nào, chỉ còn lại tò mò và mong đợi.

Cuối cùng xe dừng lại ở bên bờ biển nhỏ đầy đá ngầm, Trần Kỵ chân dài, nhẹ nhàng xuống xe trước, Chu Phù vẫn ngoan ngoãn ngồi ở phía sau.

Ngay sau đó, thiếu niên chỉ cần dùng một tay ôm eo nhỏ của cô gái, đường cong cánh tay trơn nhẵn có lực, chỉ dùng một chút lực, đã ôm người xuống xe.

Sau đó bàn tay to rõ khớp xương mở kính chắn gió trên mũ bảo hiểm của cô kêu cái “bộp” một tiếng, cụp mắt lướt qua hai mắt bên trong, cong nhẹ khóe môi, nhàn nhạt nói: “Tốt lắm, trưởng thành rồi.”

Không rơi nước mắt.

Chu Phù: “…”

Cậu đưa tay ra giúp cô cởi mũ bảo hiểm trên đầu xuống: “Đi thôi.”

“Chúng ta đi đâu vậy?” Chu Phù tò mò hỏi.

“Đến rồi sẽ biết.”

Hai người đi xuống bậc thang men theo con đường bên ngoài đá ngầm, mới đi đến một nửa, Chu Phù đã thấy một chiếc ca nô nhỏ màu trắng nhấp nhô ở cuối thềm đá.

Có thể ngồi được ba đến năm người, trước kia cô có nhìn thấy loại này ở bãi biển.

Trần Kỵ hình như thường đến chỗ này, tháo móc dây thừng ở bờ xuống, thuần thục kéo ca nô đến chỗ gần nhất, sau đó thản nhiên bước lên.

Chu Phù đi theo phía sau, chờ đến khi ngước mắt lên, thiếu niên đã đưa bàn tay to về phía cô.

Cô có chút do dự: “Như vậy có phải không ổn lắm không?”

Trần Kỵ không hiểu: “?”

Cô gái nhỏ chỉ chỉ chiếc du thuyền dưới chân cậu.

Thiếu niên lười biếng kéo môi dưới: “Của tôi.”

Chu Phù há miệng, cuối cùng trong lúc kinh ngạc đã bị cậu đưa đến đối diện bờ là một ngôi nhà mang phong cách cổ.

Tòa nhà xem ra đã khá lâu đời, trụ xà xen kẽ nhau, đấu củng (*) mái cong phức tạp.

(*) Đấu củng: là một phát minh kiến trúc của Trung Quốc thời Chiến quốc, được kết hợp giữa cột trụ và thanh xà ngang, bao gồm hai bộ phận là “đấu” (đóng vai trò là bệ đỡ) và “củng” (giống hình khuỷu tay, đóng vai trò là tay đỡ) được dùng để đỡ kết cấu khác bên trên là mái hiên.

chi-can-em-thoi-8-0

Đấu củng ở chùa Todaiji, Nara, Nhật Bản

Bồn hoa hai bên tiền sảnh dường như được chăm sóc cẩn thận quanh năm, rực rỡ xanh mướt điểm chút hồng nhạt, vài con cá chép đốm được chạm khắc rỗng xuyên qua con đường đá bên dưới, có vẻ nhàn nhã, tự do.

Thấy trước mắt là cảnh tượng, yên tĩnh tao nhã, không hợp với tính cách bướng bỉnh khó dạy bảo của Trần Kỵ.

Chỉ là bên ngoài hành lang, đi vào nhà, cảnh tượng trước mắt Chu Phù không nhịn được mà líu lưỡi.

Nhà chính bị đốt đi hơn phân nửa, xà nhà không còn tinh xảo đẹp đẽ, một phần ba đều biến thành tro tàn.

Cô nhìn về phía Trần Kỵ theo bản năng, mà thiếu niên bên cạnh ánh mắt nhạt nhẽo, dường như không có ý muốn giải thích, vẫn là bộ dạng như cũ, không thương hoa tiếc ngọc vứt khăn lên vai cô, đi lên cầu thang gỗ, xách cô tới trước cửa phòng tắm lầu hai: “Đừng nhìn nữa, trước đi tắm đi.”

Chu Phù sớm đã quen nghe cậu nói như thế, mở miệng đáp qua: “Được.”

Trong phòng tắm được bố trí so với nhà cũ của bà Tô sang trọng hơn nhiều, cũng không kém căn nhà của cô ở Bắc Lâm nhiều lắm, cô dùng vô cùng tự nhiên.

Một lúc sau, cửa gỗ bị gõ vang, ở ngoài cửa truyền tới giọng nói trầm thấp của Trần Kỵ: “Mở cửa.”

“…” Chu Phù cắn môi dưới, “Tôi vẫn chưa mặc đồ…”

“…” Yết hầu của thiếu niên giật giật, “Mở hé một chút, ở đây không có quần áo nữ, trước tiên thay đồ của tôi.”

“Ờ, được…”

Chu Phù dè dặt nhận lấy quần áo cậu đưa từ khe hở, chất vải mềm mại, sạch sẽ thoải mái, vẫn còn thoang thoảng hương gỗ thuộc về riêng cậu.

Má của cô hơi nóng, lại nghe cậu nói: “Tôi đi về một chuyến, lấy ít đồ.”

“A?”

“Người ngoài ở gần đây không tới được.” Trần Kỵ lại bổ sung một câu, “Sẽ về nhanh thôi.”

Lúc này cô mới an tâm nói: “Được.”

Sau khi cô sấy qua loa tóc xong, Trần Kỵ vẫn chưa về.

Cô lê đôi dép lê rộng lớn của cậu, lộp bộp đi dạo một vòng trong căn nhà.

Tuy rằng không biết đây là nơi nào, nhưng thoạt nhìn Trần Kỵ hẳn là thường xuyên đến.

Phòng khách tầng một dường như được cậu dùng làm phòng làm việc, mấy chiếc bàn dài được kê sát vào nhau, trên bàn đặt mấy chồng sách kiến trúc cổ và sổ tay quy tắc phòng cháy chữa cháy đã cũ, sơ đồ bản vẽ phác thảo xếp chồng chất lên nhau đặt trên bàn, nội dung cùng với lúc cậu vẽ trên lớp gần giống nhau.

Hai bên bàn dài là xếp mấy cái giá treo đồ làm bằng gỗ, ở phía trên trưng bày rất nhiều mộng và lỗ mộng* trong đấu củng bằng gỗ, có chỗ thì được xây dựng, có chỗ điêu khắc được một nửa.

(*) Mộng gỗ: là những mảnh ghép bằng gỗ, thợ mộc nếu như muốn tạo mộng gỗ sẽ đục 2 mảnh gỗ cần ghép lại với nhau, một mảnh được đục tạo nên phần lồi và một mảnh được đục với phần lõm bên trong vừa khít với phần lồi. Hai phần này còn được gọi là “mộng” (phần lồi) và “lỗ mộng” (phần lõm). (Mọi người có thể tưởng tượng như những mảnh ghép trong lego, phần lõm là lỗ mộng và phần lồi là mộng.)

chi-can-em-thoi-8-1

Mộng và lỗ mộng trong đấu củng

Chu Phù từ đó hiểu được hương gỗ độc nhất trên người cậu là đến từ đâu rồi.

Cô tham quan chưa được một lúc, thì Trần Kỵ xách túi đồ từ bên ngoài đi vào.

“Anh về rồi.” Chu Phù chào đón anh theo thói quenquen.

“…Ừ.”

Mái tóc dài của thiếu nữ mềm mại xõa tung trên đầu vai, trên người mặc áo T-shirt rộng của cậu, do dáng người chênh lệch quá lớn, quần áo mặc lên người buông xuống đến tận đầu gối, giống như đang mặc váy.

Yết hầu Trần Kỵ chuyển động lên xuống, bất chợt lại không muốn đưa quần áo mà mình vừa lấy từ nhà cho cô thay.

Cậu tiện tay đưa bánh kem sữa bò mà cậu mới mua trên đường cho cô: “Lấp đầy bụng trước đi.”

Rồi sau đó vào bếp bật lửa xào rau.

Lúc này Chu Phù thật sự đói, bánh kem này vừa vặn là đồ ngọt mà cô thích nhất, mãn nguyện mà ăn mấy miếng, rồi giống như kẻ bám đuôi theo Trần Kỵ vào nhà bếp.

Nhìn thấy động tác cậu làm rất thành thạo, có chút kinh ngạc: “Anh biết nấu cơm à?”

Thiếu niên không quay đầu lại, sự chú ý đều đặt ở tay, nhạt giọng châm chọc cô: “Nếu không cô cho rằng mỗi ngày cô ăn sáng ai làm.”

“Là anh làm?” Chu Phù kinh ngạc đến cả thanh âm cũng có chút cao: “Tôi tưởng là bà Tô.”

Cô nhìn cậu trong mắt có mấy phần sùng bái, khó trách cậu luôn chê mình cái rắm gì cũng không biết, bởi vì câu quả thật giống như, cái gì cũng biết..

Chu Phù ăn xong cái bánh kem, tay không có việc gì làm, bắt đầu không chịu ngồi yên, đi theo sau Trần Kỵ nhìn trái ngó phải: “Nếu không thì anh dạy tôi đi? Tôi cũng có thể giúp anh một tay.”

Trần Kỵ không chút suy nghĩ mà lạnh lùng từ chối: “Việc giúp đỡ người khác, học được làm gì.”

“Tôi cũng có thể phục vụ——” Cô còn chưa nói xong, ánh mắt Trần Kỵ lười biếng quét qua.

Chu Phù khẽ giật mình, rời tầm mắt, giọng nói không được tự nhiên mà yếu đi: “Chính mình…”

Thiếu niên kéo nhẹ khóe môi dưới, nhàn nhạt nói: “Đi ra ngoài, đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Cô gái nhỏ phồng má, lúc đang muốn đi ra ngoài, chợt thấy khóe mắt bên trái cậu có một vết thương mới, máu ở vết thương dường như mới ngưng chảy, màu sắc thậm chí vẫn còn chưa đậm.

Cô nhớ lúc vừa mới tan học cùng nhau về, chưa có.

Chu Phù nhíu mày lại gần hỏi: “Chỗ này anh bị làm sao vậy?”

Nhưng không đợi cô nhìn kỹ, Trần Kỵ tiện tay ngăn người lại: “Dầu sẽ bắn, đừng qua đây.”

“Vết thương này của anh — —“

Cậu chẳng thèm để ý nói qua loa: “Lúc lái xe về nhà bị cây bên đường va vào một chút.”

Chu Phù chớp chớp mắt, cảm thấy cũng rất hợp lý: “À.”

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại hỏi: “Chỗ này của anh có thuốc xử lí vết thương không? Tôi tìm chút thuốc đến bôi lên vết thương cho anh nha?”

Trần Kỵ căn bản không coi vết thương nhỏ này là gì, nhàn nhạt giễu cợt cô: “Cô cho rằng tôi yếu ớt giống cô sao? Mất công tìm thuốc làm gì, vết thương đều đã lành rồi.”

“…”

Ăn cơm xong, Trần Kỵ đến ngồi trước bàn làm việc trong phòng khách, một bên không ngừng chỉnh sửa bản vẽ cũ trên giấy can, một bên đối chiếu bức vẽ giấy, dùng dao tiện ích khắc không ngừng trên tấm gỗ.

Một mình Chu Phù không dám tự ý lên tầng hai, tùy ý chuyển ghế đến gần bên cậu làm đề thi.

Bốn phía đều yên tĩnh không có một tiếng động, cô làm đề một lúc, lại lặng lẽ nghiêng đầu qua nhìn cậu.

Đây là người luôn trưng ra bộ dạng lười biếng cà lơ phất phơ, Chu Phù hiếm khi thấy cậu chuyên chú như vậy.

Không tránh khỏi có chút nhìn đến thất thần.

“Làm đề thi hay là ngắm tôi.” Ánh mắt thiếu niên vẫn chưa rời khỏi thanh gỗ trong tay.

Chu Phù nghe thấy thế, vội vàng quay mặt đi.

Lúc quay đầu lại, ngón tay thon dài Trần Kỵ đang lật cuốn tư liệu kiến trúc dày cộp.

Chu Phù nhìn, đột nhiên mở miệng nói với cậu: “Trần Kỵ.”

“Ừ…” Cậu lười biếng đáp lại.

“Anh rất chăm chỉ đọc sách, sau này có thể đi ra khỏi đây.”

Cậu làm cái gì đều rất lợi hại, chỉ cần chăm chỉ lên lớp, học tập nhất định cũng sẽ không kém.

Tay lật sách của cậu khựng lại, sắc mặt ngoài ý muốn trầm xuống, hàm dưới sườn mặt trở nên sắc bén, thanh âm lạnh lùng giễu cợt cô: “Đi khỏi đây?”

Chu Phù còn chưa phát hiện ra cậu không ổn: “Ờ…đi đến nơi lớn hơn.”

Cậu chắc chắn sẽ thành một người rất xuất sắc, không chỉ giới hạn ở đây.

Mặt Trần Kỵ vô cảm: “Đi đâu?”

“Ừm…” Chu Phù mím môi, nghĩ đến dáng vẻ chuyên chú vẽ bản thảo của cậu, “Ví dụ anh thích kiến trúc, ngành kiến trúc ở đại học Bắc Lâm cũng không tồi.”

Nhưng mà vừa nói dứt lời, thì thấy thiếu niên nhíu mày không kiên nhẫn đáp: “Xéo đi, đừng làm phiền ông đây.”

Chu Phù ngơ ngác một lúc, bình thường tuy rằng cậu không phải người có tính tình tốt gì, nhưng giọng điệu xa cách như vậy, vẫn là hiếm có.

Dường như mỗi lần sau khi nhắc đến Bắc Lâm.

Chu Phù mơ hồ cảm thấy, Trần Kỵ dường như có sự bài xích khó nói được đối với Bắc Lâm.

Cô trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn nhịn không được lẩm bẩm: “Chủ nhiệm lớp nói sau kỳ thi giữa kì sẽ dựa theo thành tích một lần nữa để xếp chỗ ngồi…”

Trần Kỵ không tự giác mà liếc mắt qua, không lên tiếng.

Chu Phù cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Trần Kỵ, anh thật hung dữ.”

Cậu quả thật sắp bị cô nói thành người không có tính tình tốt, theo thói quen đưa tay nhéo má cô: “Chu Phù, cô thật nhõng nhẽo.”

“…”

Hơn ba giờ sáng, cơn sốt cao ập đến làm cả người Chu Phù nóng ran, cả người mềm như bông không có chút sức lực.

Thân thể của cô vốn dĩ không tốt, mà đang trong kỳ kinh nguyệt càng dễ sinh bệnh, lại thêm lúc chiều tối bị dội một xô nước lạnh, vì vậy một trận sốt cao ập đến.

Lúc đêm khi Trần Kỵ tỉnh dậy, thấy đèn bên cạnh vẫn còn sáng, do dự một lát cuối cùng vẫn không yên tâm.

Sau khi gõ cửa đi vào, thấy Chu Phù bơ phờ đang rúc vào trong chăn, mơ mơ màng màng rơi nước mắt.

Cũng may cậu phản ứng rất nhanh, liền xoay người xuống lầu, mấy phút sau, cầm khăn ướt và thuốc quay lại đến trước giường Chu Phù.

“Ngồi dậy.”

Trên giường cô gái nhỏ đã không còn sức để nói.

Cậu nhíu mày, nhẹ tay nhẹ chân đỡ người ra khỏi chăn, nửa người dựa vào đầu giường, lại rút cái gối mềm kê cho cô, mở một gói thuốc ra đặt trong lòng bàn tay, đưa đến bên môi cô, trầm giọng nói: “Há miệng ra.”

Chu Phù vừa khó chịu rơi lệ, vừa thành thật làm theo.

Mới vừa uống viên thuốc, cậu lại đút một muỗng khác.

Đắng, cô nhổ ra, mỗi ngày đều uống thuốc bắc, vốn cho rằng tối nay có thể không phải uống, đâu nghĩ cậu vậy mà còn mang từ nhà qua đây.

Trần Kỵ ngồi ở bên giường cô, kiên nhẫn đút cho cô từng muỗng từng muỗng.

Nhưng tối nay nói chung là vì bị bệnh, cô vẫn có chút làm nũng so với bình thường, chỉ uống hai ngụm mà bắt đầu né tránh: “Quá đắng rồi.”

“Uống hết.” Cậu kiên trì nói.

Chu Phù bĩu môi, quay mặt sang một bên, không nhìn cậu.

“Chỉ hai ngụm thôi.” Thiếu niên khẽ thở dài, lần đầu tiên dỗ dành: “Cô nghe lời một chút.”

**

Sáng hôm sau lúc hai người đến trường, trong lớp còn chưa có mấy người tới.

Tối qua Trần Kỵ vì lúc nào cũng theo dõi tình trạng của cô, cả đêm đều thức, vừa ngồi xuống là nằm xuống ngủ bù.

Chu Phù trái lại rất có tinh thần, nghiêng đầu thấy mặt cậu quay về bên này, gối đầu lên tay ngủ, không hiểu sao lại nghĩ đến lúc chạng vạng hôm qua, cái hình dáng mà trong lúc cô vô tình đã vẽ ra.

Cô lặng lẽ lấy từ trong cặp sách ra, lén lút nhìn cậu lại vẽ thêm mấy nét nữa.

Một lát sau, mấy chị em của Chu Chi Tình gọi cô ra ngoài.

Tuy cô là người có tính cách tốt, nhưng lại bị tìm nữa nên cũng nhịn không được mà nhíu mày.

Chỉ là không nghĩ tới mấy người này vậy mà lại xin lỗi cô vì chuyện cửa sổ và giội nước.

Thái độ mười phần cẩn thận.

Kỳ thực Chu Phù có nghĩ đến là các cô ta làm, nhưng không nghĩ đến là qua một đêm, đối phương lại chủ động quay đầu thừa nhận và xin lỗi.

Cô đột nhiên nhớ đến tối qua lúc Trần Kỵ về, trên cung mày có thêm một vết thương nhỏ.

Cô lluôn cảm thấy hẳn là không đơn giản như cậu thuận miệng nói.

Ngày hôm sau thi giữa kỳ, Trần Kỵ phá lệ không vắng mặt.

Lục Minh Bạc ở địa điểm thi nhìn thấy cậu, cũng không nhịn được mà trêu chọc: “Khách quý.”

Buổi tối ngày thi kết thúc, ban cán sự lớp tổ chức buổi liên hoan để thư giãn.

Hứa Tư Điềm quay qua nói: “Cậu đợi tớ một chút, một lúc nữa tớ với cậu ngồi cùng nhau.”

“Hả?” Chu Phù còn chưa kịp phản ứng.

“Buổi liên hoan đó.”

“À, được…”

Hứa Tư Điềm nói xong, liền chạy đến nhà vệ sinh.

Chu Phù theo bản năng nhìn về phía Trần Kỵ: “Anh đi không?”

“Đi cái rắm.” Cậu lười biếng nói.

Cậu với đám học sinh ngoan này căn bản không quen, cũng không chung một con đường chơi bời, từ trước cậu không tham gia vào những hoạt động tập thể như thế này.

Chu Phù “Ờ” một tiếng.

Trần Kỵ nhướng mày: “Ngược lại cô cũng không cần phải thất vọng như thế.”

“…”

Buổi liên hoan giống như trong tưởng tượng của Chu Phù, mọi người trong lớp chia thành hai bàn tròn để ngồi, ăn chút đồ ăn và tâm sự, thậm chí còn có người thảo luận đáp án bài thi ban ngày, kiểu trường hợp an phận này, dường như thực sự không phù hợp với người phản nghịch (*) như Trần Kỵ.

(*) Câu gốc là Ly kinh phản đạo (离经叛道): có nghĩa là rời xa chuẩn mực (chữ kinh (经) là chỉ ngũ kinh – chuẩn mực), đi ngược lại với đạo lý.

Chu Phù nhịn không được cong môi nở nụ cười.

Bữa cơm ăn đến gần chín giờ, cũng gần đến lúc nên về nhà rồi, cũng không biết ai là người nói câu muốn đi ktv, một đám người nghe thấy cũng lập tức phụ họa theo.

“Có thể có thể, đằng nào ngày mai cuối tuần không đi học.”

“Đúng vậy cùng nhau đi, đều đã thi xong rồi.”

Hứa Tư Điềm không hiểu sao cũng có chút hưng phấn, lôi kéo Chu Phù muốn đuổi theo đoàn người.

Nhưng mà Trần Kỵ không có ở bên, Chu Phù hơi không dám về nhà quá muộn, vốn định từ chối, Hứa Tư Điềm bắt đầu dây dưa với cô: “Ơ kìa, đến cũng đến rồi mà.”

“Mà tớ nghe nói Lục Minh Bạc —— à, còn có Trần Kỵ, hình như bọn họ đều đang ở trong ktv này, bọn họ ở nơi này chơi, nhất định sẽ rất thú vị.”

Chu Phù chịu không nổi cô ấy năn nỉ, cuối cùng vẫn đi cùng.

Sau khi đến nơi, nam sinh trong lớp bắt đầu chiếm lấy microphone gào khóc thảm thiết.

Chu Phù với Hứa Tư Điềm ngồi ở một góc, cả buổi cũng không thấy Lục Minh Bạc gì cả.

Hứa Tư Điềm dường như có chút mất mát, lặng lẽ mở một bình rượu, từng ngụm từng ngụm cho dù sặc cũng không ngừng uống.

Uống nửa bình, lời nói đã bắt đầu mơ hồ không rõ: “Phù Phù, tớ nghe nói, tối nay Lục Minh Bạc còn gọi bọn Chu Chi Tình…đều ngồi cùng bàn, sao mà Trần Kỵ cả ngày đều nhìn chằm chằm cậu, bảo vệ cậu, còn Lục Minh Bạc lại coi tớ như là không khí?”

Chu Phù giật mình, Trần Kỵ cậu…cũng không suốt ngày nhìn chằm chằm cô…đúng không?

Hứa Tư Điềm nói xong, lại chuẩn bị mở một bình rượu nữa.

Chu Phù vội vàng đặt rượu xuống ngăn lại: “Đừng uống nữa, tớ đưa cậu về nhà nha?”

Vừa nghe đến chữ về này, Hứa Tư Điềm đột nhiên lắc lắc đầu, chết cũng không nguyện đi, cuối cùng biến thành muốn nôn, ôm Chu Phù: “Phù Phù, cậu có mang giấy không? Tớ muốn nôn…”

“…”

Chu Phù tìm một lúc trong cặp sách cũng không tìm thấy, đứng lên ngay lập tức: “Tớ đi ra quầy tiếp tân mua giúp cậu.”

Ra khỏi phòng, cô dựa theo trí nhớ đi về hướng tay trái.

Chỉ là mới đi được hai bước, trước mặt đụng phải một tên say rượu, mùi rượu nồng nặc, trên tay vẫn còn cầm bình, đi đường loạng choạng, không biết vô ý hay cố ý đụng phải Chu Phù.

Cô gái nhỏ nhịn không được nhíu mày lại, sau đó đi phía bên ngoài cố ý tránh né theo bản năng.

Đâu nghĩ tới tên say rượu này cũng lập tức qua đây, dồn cô giữa tường và hắn để giở trò lưu manh: “Xinh đẹp như vậy? Bao nhiên tiền một đêm? Anh trai đây ——”

“A ——”

“Mẹ nó ông cho mày động đến cô ấy à!” Cùng lúc tiếng hét của thiếu nữ kêu lên, giọng nói quen thuộc truyền đến trong tai cô.

Đến khi cô kịp phản ứng, tên say rượu vừa rồi đã nằm dưới đất ôm bụng lăn qua lăn lại.

Thiếu niên thân hình cao lớn đi đến trước mặt cô, từ trên cao liếc xuống, có chút hung dữ: “Nơi này mà cô có thể tới sao?”

Nhìn thấy cậu, loại cảm xúc kiềm chế không tự giác được mà trào ra, cô gái nhỏ cố gắng nhịn cảm xúc muốn khóc xuống mạnh miệng nói: “Anh có thể đến thì vì sao tôi không thể?”

Trần Kỵ nhướng mày, giễu cợt cô: “Cô cũng chỉ có thể ngang ngược với mình tôi.”

Cậu nói xong, ngữ khí cũng nhẹ xuống một chút, nắm lấy cổ tay cô cụp mắt kiểm tra: “Tên khốn này chạm vào chỗ nào của cô?”

Chu Phù bĩu môi: “Tên khốn này chạm vào tay tôi rồi.”

Trần Kỵ nghe thế, mặt tối sầm lại, vừa định xoay người đạp một cái nữa lên tên ngốc trên mặt đất, giây tiếp theo, thấy một tay của mình đang cầm tay cô, lúc này mới phản ứng lại tên khốn mà cô nói là cậu…

Đầu lưỡi thiếu niên lưu manh đẩy đẩy hàm dưới, cười mắng một câu: “Mẹ nó ông đây bảo vệ cô đó.”

“Đi thôi.” Cậu nhàn nhạt nói.

“Hả?

“Về nhà.”

Chu Phù vốn cũng không muốn tiếp tục ở lại, ngoan ngoãn gật đầu.

Đi được vài bước, cô đột nhiên nghĩ đến mục đích mình đi ra ngoài, vội vàng kéo Trần Kỵ lại: “Cái đó, tôi vẫn còn phải đưa Hứa Tư Điềm về nhà, cậu ấy uống say rồi.”

Thiếu niên dừng bước quay đầu lại, nhéo má cô: “Cô thật sự có bản lĩnh, còn có khả năng đưa người khác về nhà à.”

“…”

“Chờ chút, tôi gọi điện thoại cho Lục Minh Bạc.”

Nói chung vì âm thanh trong phòng quá lớn, Lục Minh Bạc bên này không bắt máy, Trần Kỵ “chẹp” một tiếng: “Theo tôi trở về một chuyến.”

Chu Phù gật đầu, ngoan ngoãn đi cùng.

Đến phòng, Trần Kỵ mở cửa đi vào, Chu Phù im lặng mà đứng ngoài cửa chờ.

Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nói: “Anh Kỵ, bên ngoài là chị dâu sao?”

Chu Phù nín thở.

Nhưng mà Trần Kỵ lại không trực tiếp phủ nhận, chỉ cười mắng một câu: “Con mẹ nó đừng xen vào chuyện của người khác.”

Cô lặng lẽ nhìn vào, thấy Trần Kỵ tiện tay cầm bình rượu từ trên bàn, một tay dễ dàng mở nắp ra, ngửa đầu uống mấy ngụm, yếu hầu cử động, cho dù chỉ là một góc nghiêng, cũng hoang dã không chịu nổi: “Đi trước.”

Các anh em bắt đầu đùa giỡn: “Đừng để chị dâu ở bên ngoài chờ, mới ăn chưa được bao nhiêu, cùng nhau ăn một chút đi.”

Một lát sau, thấy cậu lười biếng đi ra, hỏi cô: “Đói không, có muốn ăn gì không?”

Chu Phù lắc đầu, cậu cũng không kiên trì nữa.

Chỉ quay đầu lại chào hỏi: “Cô gái nhỏ ngủ sớm, đi trước đây.”

Lúc đi ra, mặt thiếu niên không đổi sắc, giống như đều chưa từng xảy ra chuyện gì bên trong, nhàn nhạt nói: “Lục Minh Bạc sẽ lập tức đi qua.”

“…”

Dường như biết Chu Phù nghĩ cái gì, lại bổ sung một câu: “Cậu ấy sẽ không làm xằng bậy.”

Từ ktv đi ra, trong nháy mắt bốn phía được bao bọc trong yên tĩnh.

Chu Phù đi theo bên cạnh Trần Kỵ, theo thói quen cụp mắt liếc mũi chân đi.

“Nhìn đường.”

“Ờ…”

“Cô làm sao mà lớn lên vậy.” Thiếu niên nhàn nhạt mỉa mai cô.

“…” Chu Phù nói như lẽ dĩ nhiên: “Không phải anh đang ở đây sao.”

“…”

Hai người không nói câu nào nữa,sau khi đi được một đoạn, Trần Kỵ đột nhiên mở miệng: “Sợ không, mới vừa rồi.”

“Hả?” Chu Phù nắm chặt lòng bàn tay, sao mà không sợ được, việc xảy ra đột ngột, lúc đó cô vẫn còn bối rối, đến lúc nghĩ lại, sợ đến mức tay chân lạnh ngắt, nhưng mà vẫn là vì thể diện nên mạnh miệng nói: “Không sợ.”

Thiếu niên cười nhạo, căn bản không tin: “Lúc tối nếu lén khóc, có thể thông báo để tôi thưởng thức một chút.”

“…”

Một khắc như vậy, cô cảm thấy, cách cậu đang dùng, như đang xoa dịu cảm xúc sợ hãi trong lòng cô, mà dường như còn rất có hiệu quả.

Một giây sau, không biết từ đâu xuất hiện xe mô tô đi nhanh qua.

Trần Kỵ dường như ý thức được, kéo cô gái nhỏ đến gần bên mình.

Đợi xe đi qua, cậu nhíu mày, một tay xách Chu Phù vào bên trong con đường nhỏ, ngữ khí từ ấm áp dịu dàng, biến về hung dữ: “Đi ở bên trong.”

“…”

Ngày cuối tuần không đi học, Chu Phù ôm điện thoại đợi cả buổi sáng, cuối cùng lúc đang ăn cơm trưa, cũng đợi được Hứa Tư Điềm báo bình an.

Tối qua sau khi cô về đến nhà là ngủ, mãi cho đến bây giờ mới mở mắt.

Đúng như lời Trần Kỵ nói, Lục Minh Bạc cũng không làm bậy một chút nào, thậm chí tuân thủ nguyên tắc có chút quá đáng, Hứa Tư Điềm không nói gì mà oán giận: “Bạn cùng bàn, tớ say thành như vậy, cậu ta cũng chỉ lễ độ khách khí đỡ tớ bằng một tay.”

Giọng nói cô ấy yếu ớt, như đang lẩm bẩm: “Nếu là Chu Chi Tình, cậu ta hận không thể ôm công chúa toàn bộ quãng đường.”

Chu Phù: “…”

“Phù Phù, tớ không muốn đến thứ hai tuần sau.” Hứa Tư Điềm đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

“Hả?” Chu Phù không hiểu.

“Thứ hai tuần sau phải đổi chỗ, lúc mới vào học, tớ cố ý đến muộn, mới có thể ngồi cùng bàn với cậu ấy.”

Hứa Tư Điềm mất mát nói: “Tớ không muốn đổi chỗ.”

Chu Phù đột nhiên không lên tiếng, trong đầu nhịn không được hiện lên bộ dạng Trần Kỵ nằm sấp ở bên cạnh cô ngủ bù.

Cô…cũng không muốn.

——

Tác giả có lời nói:

Trần Kỵ: Muốn cũng không được, đời này cô chỉ có thể ngồi cùng bàn với tôi.

Chu Phù: …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN