Chỉ câu xin lỗi, nặng tựa ngàn cân - Vì ta là người sai trước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Chỉ câu xin lỗi, nặng tựa ngàn cân


Vì ta là người sai trước


Từ Niệm muốn kết hôn với con gái của tể tướng đương triều, chẳng yêu thương gì nàng ta nhưng Từ Niệm vẫn ra sức cưa cẩm và tán tỉnh rồi cho người hỏi cưới. Lễ cưới diễn ra đúng dự tính mọi việc sau đó cũng đúng kế hoạch, không bao lâu Từ Niệm kế thừa chức vị tể tướng không những vậy do có công hỗ trợ ấu vương đăng cơ mà được phong Hầu. Bây giờ có thể nói Từ Niệm dưới một người mà trên vạn người. Thủy Tiên cũng cảm thấy yên lòng vui thay cho Từ Niệm nhưng khi nghe mệnh lệnh tiếp theo của người Thủy Tiên như sét đánh ngang tay: Từ Niệm muốn tạo phản cướp ngôi ấu vương.

“Ấu vương còn nhỏ, còn non nớt. Ta phải lợi dụng thời cơ để có thể lên ngôi xưng bá”

“Nhưng bây giờ ngài đã có quyền lực tối ưu. Đến cả hoàng đế còn nghe theo ngài, vì sao còn phải tạo phản?”

“Vì vẫn dưới một người, lại là tên nhóc vắt mũi chưa sạch. Ta muốn là quyền lực tuyệt đối”

Thủy Tiên nghĩ có phải người muốn lấy lại tất cả những gì đã mất ở kiếp trước mà kiếp này luôn đặt quyền lực, địa vị lên hàng đầu, Thủy Tiên biết Từ Niệm càng ngày càng sai nếu mưu đồ chu toàn thì không nói nhưng ngược lại là chỉ có con đường chết. Từ đó, lệnh của Từ Niệm giao cho nàng tất cả đều được thực hiện nhưng theo cách của nàng, nàng sắp xếp đường lui cho Từ Niệm nhưng vẫn cố hoàn thành kế hoạch cho người.

Mưu đồ tạo phản của Từ Niệm là cấu kết với ngoại bang, đầu tiên sẽ cách ly hay sát hại từng người trong hoàng thất để không một ai có thể giúp đỡ cũng như đủ quyền thừa kế ngai vàng, đồng thời bỏ độc hoàng đế đến khi người băng hà. Khi hoàng đế băng hà các quan trọng thần người bị mua chuộc kẻ bị ép sẽ đồng nhất tiến cử Từ Niệm lên ngôi, tất cả kế hoạch đều được lên một cách chi tiết và chặt chẽ với điều kiện khi Từ Niệm lên ngôi phải cắt một phần ba lãnh thổ cho nước ngoại bang kia.

Nhưng khi thời điểm đến, hoàng đế lâm bệnh liệt giường nhắm chừng vài ngày nữa sẽ ra đi, mọi thứ đều theo đúng từng bước một, nhưng để đề phòng bất trắc Từ Niệm vẫn đem quân vào cung gọi là hộ giá. Ấu vương đang hấp hối chỉ còn một chút nữa thôi Từ Niệm sẽ đăng cơ vậy mà từ đâu xuất hiện một quốc công, là anh em họ của hoàng đế, do canh phòng biên giới lâu năm mà Từ Niệm đã bỏ sót làm cho toàn bộ dự tính của Từ Niệm sụp đổ, không thể chấp nhận được Từ Niệm đã như điên lên khởi binh tạo phản…

“Khôn ba năm dại một giờ” câu nói được lặp đi lặp lại từ miệng của Từ Niệm đang đứng giữa phòng giam của hình bộ. Tất cả mưu đồ soán ngôi đã đổ vỡ, bây giờ đến mạng cũng không giữ được còn gì là quyền cao chức trọng. Từ lúc sinh ra đến nay lần này là lần đầu tiên Từ Niệm thất bại, cứ lẩm bẩm rồi khóc xong lại cười, gào thét chửi bới. Điên ư? Không Từ Niệm không điên mà đó là tất cả sự phẫn nộ, bất lực, không chấp nhận sự thật.

“Kế hoạch vạch ra là tất cả tâm sức của mình không khe hở, hoàn hảo như vậy. Tại sao lại bỏ sót một quốc công? Tại sao lại trùng hợp dẫn binh vào yết kiến? Tất cả như có sắp đặt từ trước. Là ai? Ai đã làm?” Từ Niệm trong đầu suy nghĩ, cũng đã nghĩ ra một người nhưng vẫn không tin vì người đó có thể hại mình.

“Có người thăm. Dậy đi” tên lính quát tháo

Thủy Tiên đi vào, nàng dễ dàng ra vào hình bộ là do đang làm thiếp cho thượng thư, chỉ cần mè nheo lấy lòng tên thượng thư háo sắc đó sẽ dâng hết cho nàng cả tính mạng lẫn quyền ra vào phòng giam. Nhìn Từ Niệm ngồi giữa phòng giam mà tim Thủy Tiên quặn đau nhớ lại lúc ôm lấy thi thể lạnh lẽo của Mỵ Châu trên bờ biển, nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa.

“Người khoẻ không?”

“Ngươi đến đây làm gì? Ta đi rồi ngươi được tự do” Từ Niệm quay lưng lại Thủy Tiên không nhìn nàng dù chỉ một lần.

“Người sẽ không sao. Ta sẽ tìm cách. Nghe ta. Tuy sẽ giữ được tính mạng cho người nhưng không giữ được chức quan hay bất cứ quyền lực gì cho người. Khi được ra ngoài hãy đi về phía nam ngoài kinh thành, ở đó người sẽ gặp thê tử và nhi tử của người. Hãy dẫn họ đi nơi khác sinh sống, ta đã sắp xếp cả hết rồi” Nói xong Thủy Tiên quay lưng đi, Từ Niệm cũng không nói gì chỉ đang nghĩ làm cách nào nàng ta cứu được một tên phản tặc đã định ngày chết.

Vậy mà đến vài ngày sau, quả thật Từ Niệm được thả ra, vẫn thắc mắc không hiểu vấn đề, hỏi tên lính

“Tại sao ta được thả? Không phải định ám toán ta chứ?”

“Ám toán gì? Bây giờ giết ngươi công khai còn được mắc gì phải ám toán chi cho cực. Đã điều tra ra, ngươi cũng chỉ là quân cờ bị hại thôi nên chỉ xử nhẹ là tước chức quan làm thứ dân ngoài ra con cháu ba đời không được ứng cử làm quan”

“Quân cờ? Là ai làm? Ai mới là chủ mưu?”

“Thật là tội nghiệp đến giờ vẫn còn lú lẫn… Mà thương tình nói cho ngươi sáng suốt ra. Đó là Thủy Tiên đang là thiếp trong phủ thượng thư hình bộ. Đàn bà quả thật ghê gớm”

“Cái gì? Thủy Tiên? Không thể nào. Không thể” Từ Niệm lắc đầu phủ định, là ai cũng được không thể là người đó. Tại sao? Tại sao? Từ Niệm vẫn không hiểu.

“Ta muốn gặp Thủy Tiên, cho ta gặp đi” Từ Niệm túm cổ áo tên lính khẩn trương nói như cầu xin.

“Được, được…buông ra. Tội nghiệp ngươi cũng nể tình ngươi trước khi quyền cao chức trọng nay bị gián xuống thứ dân, ta đi thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN