Chỉ Có Thể Là Yêu Thôi
Chương 17 Sinh Nhật Vui Vẻ
Anh thì đi làm từ sáng chẳng biết có nhớ sinh nhật mình k biết mà mặt cứ tỉnh bơ như ngày bình thường. Tại phòng khách bố mẹ anh đang chuẩn bị đi có việc
– Trang à con biết hôm nay sinh nhật Hoàng k
con?- bà Liên
– dạ con biết- cô
– tiếc quá hôm nay k đc dự sinh nhật của nó à Trang à con bảo nó là bố mẹ xin lỗi nó nhé, quà nó thích gì cứ chọn bố mẹ sẽ mua- ông trí giọng đều đều
– đc ạ, con sẽ làm sinh nhật anh ý nhiều điều bất ngờ- cô cười
– ừ vậy thì tốt bố mẹ đi đây- bà liên
Cô từ sáng đến trưa lọ mọ rồi đi đây đó chuẩn bị. Tầm này là 1h hơn cô làm cơm kimbap cho anh rồi mang đến công ty
– phù mệt quá cuối cùng cũng đến nơi- cô thở
dài
Đi vào trong ánh mắt nhìn cô với chút quen quen vì cô đã đến đây lại còn họp nữa mà
– ồ Trang à, lâu k gặp em đến đây làm gì?- cô nhân viên
– à vâng em đến có chút việc- cô cười tít mắt
– thế à, chị đi trc nhé, bye em- cô nhân viên
– vâg chị đi- cô
Mọi ng cũng thế, thấy cô đều chào hỏi
– giám đốc có trong phòng k chị?- cô
– trang à, có đấy nhưng hơi mệt mỏi vì công việc nhiều cẩn thận ăn chửi nhé- chị chủ phòng nháy mắt
– em cảm ơn- cô
* cộc cộc*
– mời vào- anh
– chào giám đốc, em mới đến- cô
– nói nhanh, tôi còn nhiều việc- anh nói k ngẩng đầu lên vẫn cặm cụi viết
– thưa ông là cháu mang cơm để hầu đến tận mồm đó ộng nội ạ- cô giọng chua ngoa
– ây..hoá ra là vợ à, hì hì, xin lỗi nhưng sao lại nói thế với anh- anh
– xí…k ns nữa anh à em mang cơm cho anh nè, ăn đi- cô cười tươi như hoa rồi đưa cho anh hộp cơm
– để đấy tí anh ăn, bây giờ bận lắm- anh
– anh ăn đi k ăn đừng trách em hiền quá mức nhá- cô cười gian xảo bẻ tay xoay cổ * cậc…cậc*
– à đc rồi, đc rồi bình tĩnh nào anh ăn ăn nhé!- anh nhìn cô vội cầm lấy cơm ăn luôn
– ngon k chồng em làm đó, ăn từ từ thôi- cô nhìn anh ăn
– ngon lắm, nhưng em ăn chưa?- anh
– em k đói anh cứ ăn đi ăn nhiều vào ngon mà- cô
– ngon thật nhưng mấy cái kia tưởng ô sin làm thì đuổi việc luôn ai ngờ vợ mình làm thì cố nuốt vậy- anh nghĩ
– anh à, sao hôm nay là ngày đặc biệt mà anh lại coi như ngày bình thường thế?- cô
– ngày gì mà quan trọng- anh k để tâm
– lại còn nói anh biết thừa là hôm nay sinh nhật anh còn gì, mọi ng cũng mang quà đến tặng mà còn nói như vậy- cô mặt nhăn
– à, anh k quan tâm đâu- anh ns rồi véo mũi cô
– anh này- cô giằng tay anh
– thế em định ở đây để phá anh làm việc hay ý đồ gì- anh cười
– linh tinh, em mang cơm cho lại còn nói thế. Chồng ơi bao giờ anh mới xong việc- cô nũng nịu
– còn lâu- anh
– việc….việc…việc lúc nào cũng việc chả nhẽ bà lại phá giờ…. Nhưng mà đây là cty ….thôi k nghịch để cho đỡ mất mặt- cô nghĩ
* cộc cộc*
– vào đi- anh
– chào sếp, em mang bản thảo tới- con nhỏ thứ kí
– lại là con ăn xin- cô nói cười khinh
– cô….- nhỏ tức nhưng k làm gì đc
– cô để đấy đi ra đi- anh
– vâng- con nhỏ thư kí – mình nhất định sẽ cho con đó r bài học- nhỏ nghĩ mà tay nắm chặt
Một giờ, hai giờ …. Mấy tiếng trôi qua cô nằm lăn lóc trên ghế ngủ, anh thấy thế cũng chỉ cười rồi lại làm việc tiếp
Lúc sau
– ây da…mỏi quá- cô vươn vai dậy
– dậy rồi àk -anh
– hả…..anh chưa xong hả- cô
– ừ- anh
– bỏ đấy đi, theo em đến một nơi- cô
– k đc- anh
– đi, k ns nhiều- cô nói cầm tay anh lôi đi
– từ từ anh….nhiều việc.l…lắm……khoan…..áo anh chưa lấy- anh nói mà cô k nghe cứ lôi anh đi
– áo cái gì mà áo, lấy đi nhanh lên- cô ngồi sổm xuống kêu ca mà k biết m.ng đều nhìn anh và cô suốt từ nãy
– đi thôi- anh
Sau khi cô chỉ đường bây giờ xe ô tô đang dừng trước 1 cái ngõ lớn và có rất nhiều nhà nhưng rất lụp xụp xập xệ ( khu tập thể)
– em đưa anh tới khu ổ chuột à- anh nhăn mặt
– bớt nói- cô
Để xe ở đó đi bộ tầm mười phút anh và cô đến một nơi cánh đồng bát ngát gió lồng lộng, 1 bên là cỏ lau 1 bên là cỏ xanh ngát
– đẹp- anh
– MỘT….HAI…..BA…..- CÔ hét to
* bùng……bùm……bùm…* tiếng pháo rộn ràng
– happy brith day to you……..happy brith day to you, chúc mừng sinh nhật anh Hoàng- cả lũ trẻ con kéo ra cầm bánh gato đẹp lung linh do cô thiết kế đến chỗ anh
– lại đây nào- cô chạy đến chỗ bọn nhỏ rồi quay lại vẫy tay với anh gió thổi lồng lộng làn tung lọn tóc cô làm cho nụ cười của cô lúc ẩn lúc hiện nhưng vẫn toả nắng như ánh hoàng hôn đang xuống
Anh đơ người nhìn cô một lúc lâu , rồi cũng chạy theo cô
– đợi anh – anh
Tụi nhỏ nhôn nháo
– thổi nến đi, cùng ước nào- tụi nhỏ đồng thanh
– phù- anh cầu nguyện như một thiên thần phúc hậu rồi thổi nến
– hoan hô- tụi trẻ và cô đều vỗ tay
– bây giờ chúng ta liên hoan nào, bánh kẹo chị mua rất nhiều nên cứ ăn thoả thích đe- cô nói cười tít mắt
Hết trận chiến bôi bánh kem, đuổi nhau lại ném bim bim đủ thể loại,…..ng nào cũng bị dính trưởng ai cũng nhoe nhoét như con mèo kem và bánh đầy ng
– ha …ha ..lêu lêu…đó anh bắt đc em nhé- tụi con nít
– anh Hoàng bắt nạt em chị Trang ơi- cô bé
– ừ thế hai chị em mình đuổi anh ý đi……..Hoàng xấu xa đứng lại….- cô nói rồi cùng 1 lũ trẻ đuổi anh
– a..a…..a. Phát xít trả thù- anh kêu rồi chạy quanh cánh đồng
– anh em đâu lấy cỏ lau làm kiếm…..Giết- 1 đứa bé ra lệnh
– tưởng gì ta cũng có đội quân…..anh em lên hết- anh nói 1 nửa số trẻ con ở trong đó chạy sang bên anh
Hai bên xông lên, đánh với trêu mệt lử ng
– thôi đc rồi anh mệt quá chịu thua- anh thở hổn hển cười
– anh…biết đội quân em như thế nà…o chưa?- cô mệt
– rồi…rồi thưa sư phụ- anh
– chị Trang ơi chơi tiếp đi- em nhỏ
– chị bế em đi- cô bé
– anh Hoàng ở đây chơi với bọn em nhé- 1 nhóm
– không được rồi, trời tối rồi anh em mình nên về bố mẹ đi tìm đấy- anh lớn nói
– ừ đúng rồi, anh lớn nói các em phải nghe nhé, đc rồi từng đứa chị bế rồi hôn nhá- cô cười hiền
– emm. …..em….em…….- cả lũ nhốn nhào
– ừ sẽ đc hết- cô
Từng ng 1 một cô bế và hôn, đứ trẻ nào cũng vui
– anh là trẻ con nè có đc thơm không- anh cười
– có ạ, tất nhiên là chị Trang phải hôn rồi- 1 nhóm
– nào linh tinh- cô
– hôn đi…hôn đi- đồng thanh giục
– nhanh nào- anh dơ mặt ra
* chụt* cô hôn má anh, ngượng đỏ mặt
– yeah…..- lũ trẻ
– đc rồi về đi- cô
– con chào cô Trang ạ- em bé
– ừ con về nhé- cô
Bọn trẻ về còn anh và cô vẫn ngồi đấy hóng gió
– này nhìn vào đây- anh giơ điẹn thoại ra
* tách* đã chụp đc cái ảnh anh và nhem nhuốc bánh kem và mặt cô ngây thơ rất hồn nhiên
– anh dìm hàng em- cô ngơ ngác
– làm kỉ niệm mà – anh bĩu mổi
– anh mà k xoá đi đừng trách- cô
-a…..a…a, k xoá- anh kêu khi bị cô véo
– uồi, dỗi kệ anh- cô
– kệ em. Mà sao em lại biết tụi nhỏ- anh đăm chiêu
– em từng 1 lần đi ngang qua và muốn xem
thử, vào trong ngõ đó em thấy hoàn cảnh người ở đây và lũ trẻ nên em làm quen. Mới đầu em bị ng ta ghét và có khi đánh vì cái tội lo chuyện bao đồng. Nhưng k vì thế mà em ghét họ em thường mua đồ cho bọn trẻ, sách cũ hay truyện đều cho chúng nó, những gì k dùng thì cũng mang cho họ gọi là từ thiện. Anh thấy đấy họ là ng nghèo bọn trẻ thì bất hạnh rất thương. Em biết lúc đầu anh có vẻ k thích nhưng khi anh tiếp cận mới thấy trân trọng. Bọn nhỏ rất quý em nên mới chịu làm quen với anh đấy nhá!- lời của cô vang vảng trong gió
– vậy à, em là cô tiên giáng trần- anh cười
– không phải thế, ăn dép đấy- cô
– cô tiên độc ác lêu lêu- anh nói rồi chạy đi
– tên nghịch đồ kia đứng lại- cô cầm dép chạy theo anh
Đuổi nhau vài vòng, rồi ra xe để về nhà
– anh đói k em nấu gì đó cho anh nhé!- cô
– không cần đâu, vợ yêu- anh cười
– sến sẩm- cô
Đến cửa phòng anh
– cảm ơn em nhé- anh
* chụt* anh hôn môi cô một cái nhanh nhưng đầy ngọt ngào tinh nghịch
-ơ….ơ…- cô
– đi tắm đi- anh nháy mắt
– bỏ….đi….bỏ,…di- cô chạy về phòng mình
Tối hôm đó , nửa đêm nửa hôm cô vác gối sang ngủ cùng anh, vì nhớ anh, anh vui ơi là vui.Đêm đó hai người ôm nhau ngủ rất ngon
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!