Chỉ Có Thể Là Yêu Thôi
Chương 26
-Cố lên cô gái nhỏ- anh cười
NHà cô
– nhanh lên nào con- bà liên lo lắng
– vâng chú mở cửa xe ra- cô ra hiệu cho bác tài
– chúc con thi tost- ông Trí
– vâng pp bố mẹ- cô vẫy tay khi chiếc xe đang di chuyển
Tại nơi thi
– tất cả mang thẻ id cho tôi kiểm tra yêu cầu không mang gì ngoài dụng cụ học tập như đã thông báo- cô giám thị
– cố lên nào- cô thở phào
Trong khi đó
– không biết con yun nó thi ở đâu? mình thi bơ vơ quá, cố lên- yun nghĩ
Trong giờ thi
– anh chị nào mà không nghiêm tục thì chỉ có thiệt thôi- cô giám thị
Lúc này cô đang lấy hết can đảm để làm Toán
– oimeoi toán-cô
2 Bài đã xong rồi bài 3 được lúc đầu về sau khó quá. Còn 60phút nữa
Tất cả như tiếp thêm sức mạnh khi cô giải bài ba may mắn vì bài này Anh đã giảng cho cô. Xong tất cả trừcâu khó cho người học cấp cao. Nếu vậy cô chỉ được điểm khá thoiu. Như thế cũng đủ sống rồi
-Phù mẹ ơi con đã thoát khỏi địa ngục- cô vui mừng nghic khi tiếng trống vang lên hết giờ dài dằng dẵng
– còn văn- cô nghĩ
Ở cổng trường LiVE
– cô chủ thi tốt chứ?- tài xế
– tốt ạ- cô mệt mỏi
– Trang à rose à thi tốt không?- NAm và HẰng
– ui em thi tốt ạ, chắc là anh chị mong em thi tốt nên em làm bài ổn luôn- cô
– tốt quá rồi ăn mừng đê- NAm
– đúng đấy gái- Hằng
– yun đâu không biết – cô
– ừa ta đâu rồi?- Nam ngóng
– alo yun m đi ăn chứ- cô
– yun thôi nhá đang mệt qua- yun
– vậy thôi nhé- cô
– không đi à?- hằng
– không ạ- cô
– thôi đi nào- Nam ôm vai hằng và cô
Bên đường cũng có một người để ý đến. LÀ ai vậy? Long thì không phải rồi vì hôm qua cô bảo Long hẹn lúc nào rarh rồi đi chơi rồi mà
Quán ăn
– ăn nào- cô
– chiều em thi nốt văn à ?- Hằng
– vâng- co
– mấy h vậy?- Nam
– tí nữa luôn – cô
– vậy em ăn đi rồi anh chị đưa đi luôn- Hằng xoa đầu cô
– thi xong xõa nhá- NAm
– oki- cô
VĂn thì cô có vẻ yên tâm hơn. Thoắt thoắt xong. Xem lại tất cả, chú ý từng chỗ. Cô thở phào
– anh à em cố gắng rồi này- cô nghĩ khi viết về thế nào là tình yêu thương
Đã qua thời khắc sinh tử
– XÕA ĐÊ- cô nói to trong BAR
– Nâng ly- HẰng hô
– Zô- đồng thanh
– Lên lên đi, nâng ly- cô
– hôm nay xung quá em- NAm trêu
– được ngày em ý thích đến đây- HẰng
Ở bàn bên kia có người luôn theo dõi cô..
SAng chủ nhật
– còn mấy đơn hàng nữa?- cô
– còn 15 đơn ship luôn rồi nhận lương đi- yun
– ừa mà tao chọn nhà rồi
-sao mày không bảo tao?- yun
– m bận bán hàng mà- cô cười nhạt
– thế bao giờ chuyển? tao giúp gì ko?- yun
– chắc ko cần đâu, tao ổn mà- cô
– ừm vậy tao đi ship nốt đây- yun
– ừ, tao cũng đi luôn- cô
Đến nhà mới, cách Hoàn kiếm không xa. Ít nhất khi ở đó cô tránh được sự ồn ào và náo nhiệt nơi đô thành
– ây da, hôm nay nắng không gắt- cô che trán nhìn lên bầu trời
– cô chủ tôi bế cái này vào nhà nhé- ng hầu
– à ừ đặt lên bàn nhé, anh kia bê mấy cái kia vào bếp đi- cô
– vâng , cô à tí nữa ng ta sẽ chuyển giường vào đấy- ng hầu
– ừm tôi biết rồi- cô mệt nhọc bê mấy cái thùng đồ
Đã ổn hơn rồi, giường cũng được đặt vào nhà
– được rồi các anh về đc rồi- cô
– có cần tôi bê nót vào không?-ng hầu
– để đấy đi tôi tự bê đc- cô
– vậy chúng tôi xin phéo- ng hầu
………
– Ay da, nặng ghê- cô
– ui cẩn thận nào- ng con trai đỡ lấy thùng cho cô
– oi mẹ ơi giật mình- cô
– sao thế mang cái này vào nhà à?- ng con trai đó
– à vâng cảm ơn- co nói rồi xách theo nấy túi nhỏ vào nhà
– cô mới chuyển à?- ng con trai
– à vâng mới đến- cô
– cô đi học xa nhà à?- ng con trai
– à không tôi muốn ở một mình- cô cười nhẹ
– sao thế? chuyện gì xảy ra?- ng con trai
– tôi thích thôi, anh là dân ở đây à?- cô
– không tôi mới về nước được mấy hôm- ng con trai ấy cười
– vậy sao, anh đi du học à?- cô
– à vâng bên Mỹ- anh con trai
– anh quen quá, tôi Là Yến Trang- cô cười hơi nghiêng đầu và đưa tay ra ( tự nhiên thân thiện hẳn)
– cô xinh lắm có phải cô ship hàng ko?
– à vâng chính tôi thảo nào quen quá- cô
– tôi là Hữu Khánh hân hạnh gặp cô- anh bắt tay nhẹ cô
Khi đó cô rút nhanh và nhje tay mình ra
– Tay cô mềm và mịn quá- Khánh cười
– quá khen rồi, anh nhà ở đâu? Lần trc?- cô
– tôi á ở đâu cũng là nhà khi cô ở đó- anh cười
– sao cơ?- cô ngạc nhiên
– à không ý tôi là nhà ở gần nhà cô, hàng xóm ý mà lần trc là nhà bạn tôi – Khánh gãi đầu
– anh vui tính thật, anh là người đầu tiên nhìn thấy tôi hiền đấy- cô
– có duyên à? nhìn cô không ghê gớm đâu- anh
– không ý tôi là sự lạnh lùng ý- cô cười nhẹ
– cô ở một mình à?- anh
– à vâng không còn ai đâu-cô
– bạn trai cô?- anh
– bỏ đi đừng nói nữa- mặt cô buồn hẳn ra
– ồ tôi xin lỗi- anh
– không sao- cô
– Vậy tôi sẽ luôn là người chăm sóc cô nhé!- Khánh
Cô không hiểu tại sao ở đâu ra có người lại rảnh quá đi mất nhưng cũng có duyên mà
MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ Ạ! DẦN DẦN HÉ LỘ RỒI
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!