Chị Em Song Sinh
Phần 13
Trên đời này sốc nhất không phải việc bị phản bội. Trên đời này sốc nhất chính là cảm giác bị những người thân thiết, tin tưởng nhất đâm cho một nhát. Bà Hà đã trước kia coi con Giang như con cháu trong nhà, hồi ấy bà còn định nhờ con Giang đẻ cho cậu Nhân một đứa con vì mợ Diệp đâu biết đẻ. Dù cho mợ Diệp muốn tống nó đi bà năm lần bảy lượt bao che cho nó. Thế nhưng bà Hà đâu hay con giúp việc non trẻ mà bà yêu quý lại ngấm ngầm đâm cho bà một nhát dao, bà đâu hay mỗi ngày bà ra ngoài với con Thanh, con Tú là một ngày nó vẽ vãn chồng bà, bà đâu hay nó dùng đủ mọi chiêu trò khiến ông Hoàng thèm khát nó thậm chí dùng cả thuốc kích dục để ông không chịu được. Bà đâu hay nó và ông Hoàng đã ngủ cùng nhau trên chính chiếc giường của vợ chồng bà ngay trong hôm bà về dưới quê. Cái tuổi xuân mơn mởn của nó đã hấp dẫn ông Hoàng đến độ ông không còn lối thoát, mánh khoé của con Giang còn cao tay hơn đám gái bên ngoài mà ông Hoàng cặp. Cặp bồ ngay trong chính biệt phủ, cái cảm giác lén lút này khiến ông Hoàng càng thêm thăng hoa, sung sướng mà chỉ con Giang mới mang lại cho ông được. Bảo sao bao nhiêu ngày hôm nay con Giang năm lần, bảy lượt nói mình ốm. Bảo sao ông Hoàng cứ mở mồm ra bênh nó. Thôi thì đàn ông, đàn ang thành đạt như ông Hoàng có cặp bồ thì cặp mấy con ngoài đường, khuất mắt trong coi đi thì bà cũng đỡ đau, đây lại cặp với con Giang trong cái sập gỗ ở phủ lớn này bà thật sự không chịu nổi. Đã vậy con Giang còn chui vào lòng ông Hoàng trước mặt bao nhiêu người, còn gọi ông hai chữ anh Hoàng. Một con nít ranh hai mươi tuổi gọi một gã đàn ông đáng tuổi thầy nó làm anh. Bà tức đến mức tim lên cơn đau vừa đấm ngực vừa gào lên:
– Mày… con đĩ này mày gọi ai là anh?
Con Giang vẫn nép mình trong đó, nó nhìn bà Hà đáp:
– Chị Hà… chị bình tĩnh được không? Em và anh Hoàng yêu nhau là thật…
Cái gì cơ? Chị Hà? Anh Hoàng? Ôi tiểu tam giờ nó trơ trẽn, ghê gớm đến độ này sao? Bà Hà tai ù đi, cô Bích không chịu nổi nữa lao vào lôi con Giang ra. Hôm nay cô có chết cũng phải dần con này nhừ tử. Thế nhưng con Giang đã nhất quyết ôm chặt lấy ông Hoàng, ông Hoàng nửa sợ vợ nửa xót người tình cũng không dám căng quá chỉ dám xoay lưng che cho con Giang. Bà Hà nhìn cảnh này mà đau như hoạn, bà chẳng còn thèm sĩ diện nữa la hét thảm thương:
– Ối giồi làng nước ơi ra đây mà xem, xem tôi có khổ không cơ chứ? Cả đời tôi vất vả hi sinh cho chồng con cuối cùng thì bị phản bội thế này đây. Ông còn bênh nó sao? Ông bênh nó sao? Ông nói cho tôi biết ông và nó thế này lâu chưa? Ông buông nó ra cho tôi, tôi phải giết chết nó.
Nói rồi bà Hà và cô Bích lại xông vào, ông Hoàng sợ hãi, còn con Giang bị bà Hà đập thẳng một cái vào đầu. Nó choáng váng buông tay ông Hoàng, bà Hà lôi nó thành công ra ngoài vừa hét vừa nói:
– Tao đánh cho mày nhừ tử rồi tao cho mày cút. Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Mày là thứ đĩ đượi dâm loạn. Con ranh nứt mắt định cướp chồng bà, bà cho mày chết.
Cô Bích cũng định giơ chân táng cho con Giang vài cái nó đã nhanh tay túm điện thoại ở dưới sập quay video rồi gào lên:
– Buông tôi ra, các người đánh tôi tôi sẽ kiện các người. Tôi nói cho các người biết các người đánh tôi, thương tật đến đâu tôi kiện đến đó. Tôi còn đang mang thai con của anh Hoàng, các người đánh tôi mà ảnh hưởng đến đứa bé tội càng nặng. Video này mà được phát tán các người tha hồ mà tù mọt gông. Các người mà làm quá là tôi phát trực tiếp luôn đấy.
Tất cả mọi người nghe xong đều sững sờ. Thực ra con Giang cũng không nghĩ mình lại bị bắt sớm đến vậy, nhưng đã bị bắt nó chơi bài ngửa luôn. Bà Hà như chết đứng khi nghe tin con Giang có thai lại còn doạ kiện ngược lại. Bà khuỵ chân xuống, cô Bích thì không chịu nổi nữa, cô ức thay bà Hà định tiếp tục đánh con Giang nhưng Nhân đã giữ lại, ông Hoàng cũng lao vào can. Bạo lực không phải cách giải quyết tốt. Hoàng Hà bao nhiêu năm gây dựng không thể để mất hình tượng trong giới kinh doanh được. Nhân biết con Giang đã nói được những lời thế kia ắt hắn nó rất tự tin kiện tụng. Thế nên trước tiên hắn cho con Tú ra khoá cổng lại tránh người ta dòm ngó rồi đuổi con em gái ngu ngốc của hắn ra ngoài. Hắn cũng là đàn ông hắn hiểu, đàn ông mười thằng thì đến chín thằng thèm của lạ. Chuyện ngoại tình hắn thông cảm được với ông Hoàng, chỉ là ngoại tình với con giúp việc còn để đến mức có thai thì hắn không sao hiểu nổi. Bà Hà đau khổ, khóc như mưa. Cứ tưởng cuối đời an ổn ai ngờ bà bị con Giang chơi cho cú đau thế này. Mà điều bà không ngờ nhất con giúp việc bà cho là ngây ngô lại ghê gớm thế này. Năm xưa mợ Diệp cảnh cáo bà bà đâu có tin, năm ấy bà đuổi nó về thì đâu phải khổ thế này? Nó trơ trẽn, mưu mô đến độ bà phải rùng mình sợ hãi. Người chồng đạo mạo bà tin rằng chung thuỷ hoá ra chỉ là lão dê già mà thôi. Sau khi đuổi cô Bích đi, Nhân nhìn con Giang nói:
– Mày mặc quần áo vào đi rồi nói chuyện.
Mợ Linh thở dài đỡ bà Hà dậy, nhưng bà không đứng nổi. Con Giang và ông Hoàng sau khi mặc quần áo xong thì Nhân cũng cất giọng đều đều:
– Chuyện thế này suy cho cùng cũng chẳng đẹp mặt gì. Nhưng thôi, nếu nó đã xảy ra rồi thì cũng cần giải quyết. Gia đình tao không chấp mày nữa, coi như mày tuổi trẻ nông nổi làm ra những chuyện như vậy. Giờ tao cho mày một khoản tiền nho nhỏ mày về quê mà sống, chuyện này gia đình tao sẽ không làm căng làm gì.
Đã ngủ với chồng bà mà con trai bà còn cho tiền? Bà Hà không cam tâm chấp nhận, thế nhưng bà chưa kịp lên tiếng con Giang đã đáp:
– Tôi không về quê, tôi chẳng đi đâu cả. Tôi ở đây với anh Hoàng, con tôi cần có cha.
Bà Hà càng lúc càng sốc trước thái độ thách thức của con Giang. Có thể nói trơ trẽn của con Giang có thể nói là đạt đến level max. Bà Hà sôi máu tát bốp cho nó một cái rít lên:
– Mày bị điên rồi sao? Mày nghĩ mày là ai? Con đĩ này, không cút thì chỉ có nước chết thôi.
Con Giang nhìn ông Hoàng, ra cái vẻ đáng thương nói:
– Anh Hoàng, anh xem em mang thai con của anh mà bị vợ anh đánh thế này đây. Anh nói với em anh sẽ cho mẹ con em cuộc sống tốt đẹp sao giờ anh không nói gì?
Ông Hoàng nãy giờ im lặng nghe con Giang nói vậy mới e hèm đáp:
– Tôi… thôi thì con bé cũng đang có thai con của tôi… bà cũng không cần phải ra tay…
Ban nãy bà Hà nghĩ con Giang nói có thai là nó bịa ra vậy thôi, chí ít bà vẫn hi vọng rằng nó bịa, nay nghe chính tai ông Hoàng nói bà điên cuồng lao vào chất vấn ông Hoàng:
– Sao ông ngu thế hả giời ơi? Ông cặp với con ranh con này còn để lại hậu quả, ông đúng là loại già mất nết mà. Ông chết đi, ông chết đi cho rồi.
Ông Hoàng bị bà Hà chửi thì rất bực, nhưng giờ ông không cãi nữa. Trước mặt con trai con dâu, lại có cháu dâu của ông chuyện xấu hổ thế này ầm ỹ lên làm gì. Bà Hà lại ôm mặt khóc hu hu, vừa khóc vừa nói:
– Giời cao đất dày ơi nhìn xuống mà xem, đến cái tuổi này còn đi cặp kè với con giúp việc rồi còn để nó lừa có thai. Sao cái số tôi lại khổ thế này giời cao đất dày ơi.
Mặc cho mợ Linh lên tiếng dỗ dành bà vẫn khóc như điên dại. Nỗi đau này quá sức tưởng tượng. Bà nhìn con Giang, đánh không được, chửi không xong chỉ có thể chỉ tay vào mặt nó quát:
– Mày cút! Cút cho khuất mắt tao.
– Tôi không cút đi đâu cả.
– Mày không cút? Tao cho cơ hội cút mà mày không cút thì tao sẽ giết chết mày luôn. Tao sẽ cho người xử mày, cho mày sống không bằng chết. Tao sẽ sống chết với mày.
Bà Hà ơi bà Hà! Lúc con trai bà ngoại tình bà bình tĩnh không tưởng mà giờ bà lại như mất lý trí. Cứ ngỡ nói vậy là doạ được con Giang, chẳng ngờ nó lại cười đáp:
– Tôi chẳng cút đi đâu cả, bà dám cho người xử tôi? Tôi nói cho bà biết, chuyện này tôi đã nói cho vài người anh em của tôi biết rồi, hằng ngày tôi đều gắn camera, máy ghi âm bên cạnh, bà đụng đến tôi người ta sẽ cho bung bét lên trên mạng xã hội lúc đó bà biết hậu quả ra sao rồi ấy. Công ty này ngoài bất động sản còn sản xuất bán hàng cho dân, đến lúc dân tẩy chay thì có mà phá sản.
Không những bà Hà sốc mà đến Nhân cũng sốc, hắn nhìn con Giang, quả là đến hắn ta cũng không ngờ con ranh này nó lại ăn nói như vậy. Là do trước kia hắn đánh giá thấp nó hay có ai chỉ điểm cho nó? Cớ vì sao chỉ là con ranh vô học mà nó biết lấy điểm yếu của người khác ra doạ nạt? Dường như nó đã tính toán vô cùng kỹ lưỡng, chẳng có chút sơ hở nào. Bà Hà uất ức muốn hộc máu ra, trần đời bà chưa gặp con đĩ nào vênh váo như con Giang. Khốn kiếp làm sao chính tay bà tự mang nó về, chăm bẵm cho nó có da có thịt như hôm nay. Cái loại ăn cháo đá bát, vong ơn bội nghĩa, loại mèo mả gà đồng, con ranh đĩ thoã. Bà chửi oang oang đến mức con trai bà cũng không chịu được nữa mà gắt lên:
– Mẹ thôi đi được rồi. Mẹ định để hàng xóm láng giềng người ta biết hay sao mà cứ gào thét om sòm như thế?
Thực ra bà Hà đã chẳng thiết tha sĩ diện nữa rồi. Nhưng thấy cậu Nhân quát bà cũng chỉ rấm rứt khóc, không thét lác nữa. Giờ gia sản nhà họ Hồ này chẳng lẽ để con ranh con này nó cuỗm hết? Bà nhìn ông Hoàng lặng lẽ hỏi:
– Ông tính thế nào?
Tính thế nào? Tính thế nào được chứ? Từ lúc cậu Tuấn mất thâm tâm ông Hoàng cũng rất muốn có thêm con. Nhà thì giàu mà con thì ít, nay con Giang có thai con của ông, máu mủ ruột thịt của ông đâu thể bỏ là bỏ. Ông đang tính trả lời thì con Giang đã đáp:
– Thế này chị ạ. Dù sao em cũng đã trót dại, giờ lại có con với anh Hoàng. Nhưng em với anh Hoàng yêu nhau là thật, em sai với chị nhưng con em cần có cha. Em với anh Hoàng hôm kia cũng đã đi xét nghiệm Nipt giống hồi trước chị dẫn mợ Diệp đi làm ấy, đứa bé trong bụng em là con trai nên càng không thể bỏ. Đàn bà không nên ích kỷ chị ạ, mình cùng chia sẻ với nhau chị nhé, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình.
Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, bà Hà từng nói với mợ Diệp như vậy nay chính bà lại bị con Giang nói. Ông Hoàng biết cái thai rồi, còn dẫn nó đi xét nghiệm Nipt. Bà ôm lấy đầu, cảm tưởng xương sọ đang vỡ ra trăm mảnh. Nhân hơi nhíu mày nhìn con Giang, sau đó bình tĩnh nói:
– Tao cho mày ba trăm triệu cộng thêm ít tiền đi giải quyết cái thai, số tiền này cũng đủ mày làm lại cuộc đời. Mày còn trẻ kiểu gì sau này cũng tìm được người đàn ông khác hợp với mày hơn. Tao cũng sẽ tạo cho mày công ăn việc làm, được chứ? Vừa có công việc, lại có vốn làm ăn, sau này cũng không thiếu đàn ông cho mày chọn.
Con Giang nhìn Nhân đáp lại:
– Cậu Nhân, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần con tôi sinh ra có cha thôi.
– Năm trăm triệu? Mày thấy thầy tao đã năm mấy tuổi rồi, nếu mày đẻ con sau này con mày lớn chút thầy tao đã già lụ khụ, có đáng không? Tao sẽ sắp xếp cho mày năm trăm triệu, tao cũng sẽ nhờ người dẫn mày đi phá thai cơ sở uy tín. Đứa bé này kiểu gì cũng không thể giữ, còn thầy mẹ mày ở quê nữa, mày định không giữ mặt mũi cho họ à?
Nếu là trước kia con Giang có lẽ cũng sẽ đồng ý ngay. Nhưng từ khi con Thanh dẫn đường chỉ lối cho nó đã thông suốt được. Năm trăm triệu là cái gì? Tiêu vài phát là hết, nó muốn sống ở biệt phủ này, sống sung sướng bên cạnh ông Hoàng, sống như những người ở đây chứ không phải cầm năm trăm triệu cao chạy xa bay. Dù gì ở đây làm bà hai vẫn ngon nghẻ hơn việc mang năm trăm triệu đi, năm trăm triệu còn chẳng đủ mua một mảnh đất huống hồ là xây nhà xây cửa. Nó muốn con nó giống cô Bích, cậu Nhân, học trường quốc tế, sống cuộc đời của giới thượng lưu. Thế nên dù kèo ngon cậu Nhân bày ra nó vẫn kiên quyết nói:
– Tôi nói rồi tôi không cần tiền, tôi cần con tôi sinh ra có cha. Cậu không cần thuyết phục tôi, tôi chỉ cần bình an sinh con thôi.
Bà Hà lúc này mới từ từ đứng dậy cười gằn lên:
– Được! Vậy mày tự sinh con, gia đình chúng tao sẽ không chấp nhận đứa con của mày, tự sinh tự nuôi, nhà họ Hồ không liên quan gì hết.
– Chị không liên quan nhưng anh Hoàng liên quan. Đó là con của tôi và anh ấy, tôi không một mình tạo ra đứa bé được.
Bà Hà ngước lên nhìn ông Hoàng hỏi lại:
– Ông nói đi! Ông định thế nào?
– Dù sao cũng đã có con rồi, giờ cũng không thể thất đức mà bỏ đứa bé đi được. Đợi nó sinh xong thì… thì tính sau.
Đợi sinh xong thì tính? Tính cái gì chứ? Bà Hà vừa bình tĩnh đôi chút đã không chịu nổi mà rít lên. Giờ thuyết phục con Giang không được, ông Hoàng thì lại muốn nó sinh đứa con này, bà Hà và cậu Nhân trân trân nhìn con Giang hất mặt lên đắc thắng mà chỉ muốn một phát bóp chết nó. Nó cười cười nhưng lại giả vờ khóc lóc nói với ông Hoàng:
– Em đang có thai, giờ ở đây cũng sợ chị Hà hại em giống hồi trước hại mợ Diệp hỏng thai. Em sợ lắm, hay anh cho người bảo vệ em được không?
Bà Hà nghe xong điếng người, trước mặt bao nhiêu người con Giang dám nói ra bí mật mà bà chôn giấu suốt hơn một năm nay. Nhân mặt cũng tái đi, con Giang lại oang oang nói:
– Mọi người cứ nhìn cho kỹ đi, nếu đứa bé trong bụng tôi mà có mệnh hệ gì chắc chắn là do mẹ con bà ta hại. Trước kia bà ta còn hại chết được con dâu để cướp tài sản thì con giúp việc như tôi chẳng là gì…
Con Giang nói đến đây bà Hà cũng gầm lên:
– Mày câm ngay.
Ông Hoàng cũng sợ lộ vội vã kéo con Giang vào khẽ nói:
– Được rồi được rồi, không ai đụng đến đứa bé và em cả. Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ bảo vệ em được chưa?
Cả phủ nhà họ Hồ kéo lên đây, ông Hoàng đã nói như vậy dám nuốt lời sao? Con Giang đã ra đòn như vậy bà Hà dám đụng đến nó sao? Con cáo già, nó là con cáo già chứ không phải con tiểu tam trơ trẽn nữa rồi. Bà Hà uất quá, sốc đến độ quỵ xuống, không nói nên lời cuối cùng phải nhập viện. Con Giang trở về phòng nó, nghe nói nó tự mua camera về lắp ngay trước cửa phòng. Đến người điềm đạm như cậu Nhân cũng phải chửi thề vài câu bởi sự mặt dày của con Giang. Than ôi! Trách ai bây giờ, đây đều là tự làm tự chịu, nếu năm ấy bà Hà, cô Bích không nghĩ cách biến con Giang thành tiểu tam, nếu như đuổi nó đi thì đâu ra nông nỗi này. Mới chỉ chút này thôi biệt phủ đã loạn lên rồi, mấy nữa sóng to gió lớn làm sao mà vượt qua đây?
Quỳnh về nhà của cô, bề ngoài cô tỏ ra không quan tâm quá nhiều chuyện của nhà họ Hồ, lại tỏ ra thông cảm với chính thất nhưng trong lòng cô là sự khinh bỉ cực độ. Năm xưa em gái cô mắt mũi thế nào mà chọn nhầm gia đình dột từ trên nóc dột xuống. Bà Hà trước kia tàn nhẫn với em cô ra sao, nay mới chỉ bị cắm sừng đã sốc đến mức ngã khuỵ còn phải gọi bác sĩ đến truyền nước. Cô không cười, chỉ cảm thấy thật đáng, giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Khi Quỳnh đang ngồi trong phòng khách định gọi điện lại cho anh Phan thì bên ngoài cũng có tiếng gõ cửa. Mở cửa ra cô mới biết là mợ Linh. Xét về vai vế Quỳnh phải gọi mợ Linh là chị. Trước kia khi tìm hiểu về người nhà họ Hồ cô được chú Đông cho biết ngày Diệp mất tích chính mợ Linh là người báo cho Vũ. Vì Vũ đi công tác nước ngoài nên anh không hề hay biết chuyện Diệp bị người ta hại, đến chuẩn bị quay về mới hay tin người mà chú Đông tìm kiếm là Diệp chỉ tiếc là quá muộn, Diệp đã hoàn toàn mất tung tích. Tuy không tìm được Diệp, nhưng qua đó chú Đông biết được vì sao Diệp mất tích, dần dà tìm hiểu được những chuyện ác ôn họ đã làm với Diệp và bà Quyết. Vậy nên đối với người chị dâu họ này Quỳnh khá có thiện cảm. Tuy cô cũng chưa từng nói chuyện với mợ Linh, nhưng những gì mợ Linh làm cho Diệp cô đều trân trọng. Mợ Linh ngồi vào ghế sofa, trên miệng nở nụ cười hiền dịu khẽ nói:
– Thật là ngại quá, em dâu mới về hôm trước hôm sau nhà lại xảy ra chuyện không mấy vui thế này. Nhưng những chuyện ồn ào của biệt phủ này rất nhiều, thực ra chị không phải đến để dạy dỗ hay lên mặt với em, có điều nếu em đã về đây chị vẫn khuyên không nên dây dưa với người trong biệt phủ, đừng thân thiết quá với ai, không phải chuyện của mình nhất định đừng tham gia vào. Nói chung sống ở đây phải cẩn thận từng chút một, không ai tốt bằng chính bản thân mình cả.
Quỳnh nghe từng lời nói của mợ Linh, cô cảm thấy rất chân thành. Trong biệt phủ này chỉ có Vũ biết cô và Diệp là chị em, thế nên mợ Linh nói với cô mấy lời này giống như đang nhắc nhở cô đừng đi vào vết xe đổ của Diệp, đừng tin bất cứ ai… vì mợ sợ cô sẽ bị đám người này hại như Diệp sao? Tuy rằng Quỳnh biết tỏng bộ mặt đám người này rồi, nhưng nghe mợ Linh nói vậy cô vẫn có đôi phần cảm kích. Cô gật đầu cảm ơn mợ Linh, định hỏi han thêm vài câu nhưng mợ Linh đã đứng dậy xin phép về để đưa bé Min đi học. Khi mợ Linh đi khuất con Thanh cũng từ ngoài vào cất giọng hơi ngạc nhiên nói:
– Ui, lạ thật, lần đầu tiên con thấy mợ Linh chủ động đi bắt chuyện với người khác đấy. Trước kia con Giang nó kể mợ Linh này sống khép kín lắm, dường như có chuyện kinh thiên động địa lắm mợ ấy mới lên phủ thôi chứ không toàn đi làm xong là về nhà. Thế mà tự dưng lại xuống gặp mợ nói chuyện, lạ ghê.
Quỳnh không đáp lời con Thanh chỉ cười, cô muốn ra ngoài một chút cho đỡ bí bách, cũng muốn xem đám người trên biệt phủ loạn cào cào lên thế nào rồi. Trước mặt nhà của Vũ trồng rất nhiều hoa, khi cô vừa bước ra cũng thấy mợ Linh đang dẫn Min từ trên nhà đi xuống. Hôm đám cưới Quỳnh không để ý nhiều, đến giờ mới nhìn rõ bé Min đang tay trong tay với mợ Linh. Con Thanh nhìn Quỳnh lại nói:
– Mợ Linh chồng mất cũng gần năm năm rồi, vậy mà mợ ấy vẫn ở biệt phủ này không đi bước nữa. Trước con nghe người ta nói mợ Linh vì ham giàu sang phú quý nên mới ở miết đây dù cho ông bà đồng ý để mợ được lấy chồng khác còn đồng ý cho mợ tiền làm ăn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại ai chẳng ham giàu mợ nhỉ, giờ đi khỏi đây lại phải để Min lại, có đứa con gái xinh xắn đang yêu thế này ai lỡ bỏ? Là con chắc con cũng thà ở vậy cả đời với con, sống cuộc sống phú quý còn hơn bỏ con đi lấy chồng khác. Vả lại thầy mẹ mợ Linh nghèo khó như vậy, ít ra ở đây còn có tiền giúp thầy mẹ, chứ mà đi lấy người khác có khi lại làm khổ thầy mẹ nhiều hơn.
Quỳnh trước nay không thích bàn chuyện của người khác, nhất là chuyện không liên quan đến mình. Trong biệt phủ này mợ Linh là người không liên quan đến kế hoạch trả thù của cô, thế nên việc con Thanh nói nhiều đến mợ Linh cô cảm hơi phiền. Việc mợ Linh ở lại đây vì lý do gì cô không quan tâm lắm, đó là việc của mợ ấy. Huống hồ nếu cô ở hoàn cảnh như mợ có lẽ cô cũng lựa chọn sống bên đứa con dứt ruột đẻ ra còn hơn phải bỏ con để đi tìm hạnh phúc khác. Tuy là không thích nghe con Thanh bàn về chuyện của mợ Linh, nhưng Quỳnh cũng lờ mờ nhận ra vì sao mợ Linh sống khép kín, vì sao mợ lực bất tòng tâm khi không thể giúp được Diệp. Với một người có thế lực bình thường như mợ Linh, thân cô, thế cô, để bảo vệ bản thân và con đã khó huống hồ là còn bảo vệ thêm người khác. Lúc đi qua, bé Min thấy Quỳnh đang đứng trước mặt nhà liền cười tíu tít rồi khẽ cúi xuống chào:
– Con chào thím con đi học ạ.
Tiếng con bé lảnh lót cả vườn hoa, mợ Linh cũng cười cười vội vã giục:
– Được rồi, muộn giờ học rồi, đi nhanh không là cuối tuần lại không được phiếu bé ngoan đâu đấy.
Quỳnh nhìn con bé, gương mặt nó rất sáng, trắng trẻo, đôi mắt màu nâu hổ phách còn có nốt ruồi ở ngay đuôi mắt. Cô cũng cười với Min, con bé ngoan ngoãn đáng yêu quá. Khi Min đi ra khỏi vườn hoa xuống sân Quỳnh vẫn nhìn theo. Min năm nay năm tuổi… cô bất giác đưa tay xuống bụng, từ nơi trái tim bỗng quặn thắt lên. Bao năm trôi qua rồi, thời gian như chớp mắt, nếu như năm ấy con gái cô còn sống, có lẽ giờ cũng trạc tuổi Min… nghĩ đến đây cô bỗng không kìm được mà quay mặt đi. Cô sợ mình sẽ khóc, những ký ức kinh hoàng năm nào sẽ lại hiện về. Cũng may khi ấy dưới cổng cũng có tiếng xe, từ bên ngoài xe của con Hiền cũng phóng thẳng vào sân. Có lẽ nó đã được nghe chuyện về con Giang nên tức tốc sang biệt phủ luôn. Dẫu sao nó cũng tự coi nó như con dâu trong nhà, chuyện nhà họ Hồ cũng là chuyện của nó. Quỳnh khẽ cười lùi chân lại đi vào nhà nhắn cho anh Phan một tin. Ba phút sau cô thấy con Thanh cũng vội vã chạy xuống phủ. Khi con Thanh đi khuất anh Phan liền gọi lại cho Quỳnh. Đầu dây bên kia nói rất nhanh:
– Tôi đã điều tra, theo dõi lão bác sĩ làm NIPT cho cô Diệp hồi đó. Lão ta có phòng khám riêng bên ngoài, tôi cho tiếp cận, đe doạ cả tháng nay giờ đã nắm được vài thông tin. Lão ta quả thực lấy máu của cô Diệp đi xét nghiệm, ngoài ra lão ta còn xét nghiệm cho cô Hiền. Thế nhưng có điều chuyện qua lâu rồi, lão ta không thể nhớ trong hai người đó ai mang thai con trai, ai mang thai con gái. Lúc tôi đưa ảnh lão ta chỉ nói một người có thai con trai, một người có thai con gái, là ai thì lão lại không thể nào nhớ ra. Nhưng lão có nói đại loại có một người nào đó trong hai cô gái này có đưa tiền cho lão nói lão phải đọc kết quả ngược lại nên lão đã làm theo. Tức là tráo đổi kết quả của hai người, người có thai con trai sẽ nói là con gái, người có thai con gái sẽ nói là con trai, kết quả lâu rồi, giờ toàn bộ giấy tờ cũng không có nên rất khó để tìm lại. Tôi đang tìm cách ép lão phải tung ra tin đồn đứa bé trong bụng cô Diệp là con trai…
Quỳnh nghe đến đây, cô vội vã ngắt lời:
– Anh Phan! Từ từ… chưa cần ép lão tung ra tin đồn ngay…
– Sao vậy? Không phải từ đầu cô bảo…
– Tôi đang có vài chỗ lấn cấn, tạm thời lão bác sĩ đó anh cứ theo dõi thêm, tôi sẽ gọi lại.
Nói đến đây Quỳnh cũng tắt máy. Cô nhíu mày, Diệp và con Hiền mang thai hai đứa con giới tính khác nhau? Nghĩa là sao? Nghĩa là nếu Diệp mang thai con gái, thì con Hiền mang thai con trai? Nếu vậy… nếu vậy vì sao có kẻ lại phải đưa tiền cho gã bác sĩ đánh tráo kết quả. Chẳng phải lúc bà Hà mang Diệp đi xét nghiệm, lúc có kết quả lão bác sĩ đã nói Diệp mang thai con gái nên bà ta mới ép Diệp phải uống thuốc phá thai sao? Vì sao Diệp mang thai con gái mà phải đánh tráo kết quả? Chẳng lẽ Diệp thực chất không hề mang thai con gái mà đứa con trong bụng Diệp là con trai, con của Diệp là con trai, vậy đứa con của con Hiền là con gái nên con Hiền mới đánh tráo kết quả? Chắc chắn Diệp không hề ép lão bác sĩ tráo đổi kết quả, bởi nếu là Diệp thì Diệp đã không mất con oan uổng như vật, người ép tráo đổi kết quả chỉ có thể là con Hiền. Quỳnh nghĩ đến đây bỗng oà lên, thế nhưng cô lại tự hỏi tại sao… tại sao con Hiền mang thai con gái lại đẻ ra được một thằng cu bụ bẫm? Quỳnh day day trán, mở điện thoại gõ. NIPT là phương pháp khoa học hiện đại, gần như sai số chỉ có 0,01%. Sai số vô cùng thấp như vậy, không lẽ con Hiền lại rơi vào số tỉ lệ ít ỏi đó. Cô ngồi rất lâu, đầu óc là một mớ hỗn độn, lão bác sĩ chết tiệt kia không thể nhớ, cô cũng gần như không còn cách nào là suy đoán.
Không thể nào tự dưng con Hiền lại phải đưa tiền cho gã bác sĩ kia ép tráo đổi kết quả. Quỳnh ngồi rất lâu, đột nhiên đầu cô như có luồng sét chạy qua. Có khi nào… có khi nào con Hiền chơi trò trộm long tráo phụng, có khi nào… con Hiền đã tráo đổi con gái nó để có con trai hay không? Nghĩ đến đây, bất giác hai tay Quỳnh run lên, cô khoá chặt cửa gọi điện cho anh Phan, nhờ anh gọi con Hồng tìm hiểu một chút, cô muốn biết xem con Hiền sinh con trai thật, rơi vào trường hợp 0.01% sai số hay… thực sự có uẩn khúc gì? Anh Phan gật đầu gọi cho con Hồng, độ mười phút sau anh gọi lại cho Quỳnh nói:
– Con Hồng nói nó không rõ chuyện sinh nở của cô Hiền. Lúc cô Hiền sinh cu Thóc được ba tháng mới đón nó lên chăm con. Thế nhưng con Hồng có nói lúc cô Hiền mang thai ba mươi lăm tuần thì phải đi máy bay vào Nam công tác. Vốn chỉ định trong đó vài ngày thôi không vì trên ba mươi sáu tuần máy bay người ta cũng không nhận nữa, nhà họ Hồ còn nghĩ cô sẽ kịp ra Bắc sinh con không ngờ cuối cùng chuyến công tác của cô kéo dài đến lúc cô gần ba bảy tuần. Lúc ấy cô chưa có dấu hiệu sinh nên có nói với cậu Nhân rằng nếu máy bay đã không nhận chở cô ra Bắc thì cô đăng ký sinh trong Nam luôn, khi nào có dấu hiệu chuyển dạ thì cậu Nhân vào với cô sau đó sinh xong thì đón mẹ con cô về luôn. Vì đợt đó Hoàng Hà rất bận sản xuất sản phẩm mới nên cậu Nhân cũng không thể vào với cô luôn. Ai ngờ cuối tuần ba bảy cô chuyển dạ, chẳng kịp báo với cậu Nhân, đến khi sinh con xong cô mới kịp báo, cậu Nhân vào thì cu Thóc đã được một ngày tuổi rồi. Đến lúc Thóc được tròn hai tuần tuổi cậu Nhân mới đưa mẹ con cô Hiền ra Bắc.
Từng câu từng chữ anh Phan nói khiến Quỳnh càng lúc càng run lên. Đến khi anh Phan nói xong rất lâu cô mới có thể đáp lại:
– Tôi cần tóc của cu Thóc, phải là do chính tay anh lấy.
– Vâng! Để tôi nói con Hồng tranh thủ đem cu Thóc xuống khu sân chơi, tôi sẽ tranh thủ qua lấy luôn.
– Được!
Sau khi nói xong Quỳnh cũng tắt điện thoại. Cô không lên biệt phủ luôn mà đứng ở vườn hoa quan sát. Con Hiền vẫn đang trong biệt phủ, cô chưa muốn manh động dù vô cùng sốt ruột. Đứng ở vườn hoa suốt từ sáng tới gần trưa Quỳnh mới thấy con Hiền ra chiếc xe KIA rời khỏi biệt phủ. Lúc này cô cũng đi từ trên nhà xuống, bên trong biệt phủ vẫn là tiếng khóc rấm rứt của bà Hà, bà vừa truyền nước vừa khóc như mưa. Cô Bích thì ngồi bên cạnh an ủi, ông Hoàng đi đâu không ai rõ, con Giang đang ở phòng nó nằm lướt facebook chỉ có Nhân đứng bên hiên nhìn xa xăm ra phía cổng. Khi thấy Quỳnh, hắn có chút xấu hổ, em dâu đường đường đường là thiên kim tiểu thư, vừa làm dâu sáng hôm qua, sáng nay chứng kiến cảnh bẽ bàng của nhà hắn, hắn thật không còn mặt mũi nào. Thế nhưng hắn vẫn tỏ ra điềm đạm, ga lang cất tiếng hỏi:
– Em dâu đi đâu vậy?
Quỳnh nhìn hắn, cười ngượng đáp:
– Từ sáng em vẫn chưa kịp lên chào hai bác, hai bác nuôi anh Vũ như con mà em lại có chút thất lễ… nhưng…
– Anh hiểu, không phải lỗi của em, chuyện cũng là không ai mong…
Khi Nhân vừa nói đến đây bên trong bếp con Thanh cũng loẹt quẹt bê mâm đi lên. Quỳnh đang đứng trên hiên bên cạnh Nhân, nghe tiếng loẹt quẹt quay lại định tránh con Thanh không ngờ trượt chân chới với suýt ngã. Cũng may Nhân kịp thời đưa tay ra đỡ lại, Quỳnh cũng nhân cơ hội vội vã đè lên hắn ta, mặc dù có chút kinh tởm nhưng cô vẫn phải diễn như ngã thật rồi tiện tay túm lên tóc hắn. Cả cô và hắn ngã nhào ra đất, cô thành công bứt được nhúm tóc còn giả vờ vội vã rối rít xin lỗi. Thế nhưng hắn ta không để ý, xua tay kéo cô dậy còn phủi chút bụi trên lưng áo cô. Cô đút mấy sợi tóc vào túi, đi vào bên trong ngồi cạnh bà Hà nói vài câu cho phải phép sau đó xin phép bà cho cô lên Hà Nội, chi nhánh trên Hà Nội có việc gấp nên cô cần lên đó luôn. Bà Hà không để tâm, tuy nhục nhã nhưng trước mặt cô vẫn sĩ diện dặn cô đi sớm về sớm còn bóng gió nói cô có là thiên kim tiểu thư ở đâu về biệt phủ vẫn phải theo phép tắc ở nơi này. Nhân nghe bà Hà nói vậy có chút khó chịu, hắn nhắc nhở mẹ rồi giục cô cứ đi đi, ra điều là người anh chồng tâm lý và thoải mái. Quỳnh về nhà, khoá chặt mấy lớp cửa sau đó ra xe lái thẳng đến địa điểm anh Phan nhắn. Khi đã nhận mẫu tóc anh Phan đưa cô cho hai mẫu tóc vào hai túi Zip sau đó theo đường cao tốc phóng thẳng lên Hà Nội. Suốt đoạn đường trên xe cô đã nghĩ rất nhiều, đã mường tượng ra vô vàn kết quả, điều cô không mong nhất là làm bao nhiêu việc xấu xa, ác độc mà con Hiền lại rơi được vào 0,01% may mắn kia. Rõ ràng cô đang xác nhận cu Thóc có phải con của Nhân không, nhưng cô lại run rẩy như đang làm xét nghiệm cho chính mình.
Khi lên đến trung tâm phân tích ADN cô vội vã đi vào trong. Vì chú Đông quen biết với chú Vỹ, giám đốc trung tâm phân tích gen nên dù chú Vỹ đi vắng thì bên trung tâm tiếp đón rất nhiệt tình. Sau khi đọc thông tin, cô nêu nguyện vọng muốn biết kết quả nhanh và sớm nhất có thể, bên trung tâm đáp lại:
– Nhanh nhất cũng phải chờ đợi ít bốn tiếng, đây là công nghệ hiện đại nhất của trung tâm chúng tôi. Cô ở đây chờ hay là bao giờ có kết quả tôi sẽ báo?
– Tôi sẽ ở đây chờ – Quỳnh đáp lại.
Cô không có thời gian để đi nơi khác chờ, cô muốn ngồi đây, tự mình nghe kết quả. Quỳnh rất ghét chờ đợi, thế nhưng giờ đây cô vẫn phải ngồi trong trung tâm chờ suốt bốn tiếng lận. Lúc cô lên đến Hà Nội là đầu giờ chiều, cô ngồi đó khi sắc trời dần chuyển tối vẫn chưa có kết quả. Rõ ràng dựa theo phân tích của cô, cô đoán đến tám mươi phần trăm Thóc không phải con của con Hiền và Nhân, con Hiền đã tráo long đổi phụng nhưng suy đoán không có ích gì, cái cô cần là một bằng chứng xác thực. Hai tay cô chạm lên ghế lạnh lẽo, khi đang định đứng dậy đi uống nước người của trung tâm cũng ra, anh nhẹ nhàng nói với cô:
– Có kết quả xét nghiệm của anh Hồ Đức Nhân và bé Hồ Minh Đức rồi ạ. Mời cô vào trong nghe kết quả
Quỳnh đứng dậy, tim cô đập rất mạnh, không hiểu sao tự dưng cô lại thấy hồi hộp đến vậy. Rốt cuộc cu Thóc thật sự bị tráo đổi như cô nghĩ hay con Hiền thật sự rơi vào 0,01 % sai số kia?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!