Chị Em Song Sinh
Phần 14
Thật sự là không đủ tương tác, mà tương tác còn cực kỳ thấp nhưng tớ cũng không muốn phụ lòng những người hóng truyện nên vẫn đăng đúng giờ. Hôm nay tớ cũng không kêu gọi tương tác làm gì nữa đâu cho thêm nản. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Chương 14
KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG CHA – CON
Nhân viên trung tâm phân tích ADN đọc rất to rõ ràng. Hồ Đức Nhân và Hồ Minh Đức không có quan hệ huyết thống cha con. Quỳnh cũng nghe rất rõ, cô còn nhìn thấy dòng chữ đỏ trên in to bên dưới. Khi nhân viên đọc lại đến lần thứ hai Quỳnh mới thả lỏng toàn bộ cơ thể, một cảm giác thoải mái tràn ngập, cô khẽ bật cười. Quả báo! Đây chính là quả báo. Nếu nhà họ Hồ biết đứa cháu trai đích tôn mà họ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa không cùng máu mủ, ruột thịt sẽ thế nào đây? Thậm chí họ đoạt mạng đứa cháu đích tôn thật sự để đổi lấy một đứa cháu giả mạo thì sao. Nghĩ đến đây cô vừa hả hê lại vừa chua xót, thương thay đứa bé chưa kịp chào đời trong bụng Diệp lại càng thêm căm hận đám người ấy. Đây chính là báo ứng của đám người ấy.
Quỳnh không biết mình đã rời khỏi trung tâm ADN thế nào. Cô chưa vội về biệt phủ mà qua công ty một chút. Khi vừa sang đến nơi công ty cũng sắp tan làm, thế nhưng chú Đông vẫn ở lại chưa về. Vốn định lên gặp chú một lát không ngờ trong phòng còn một vị khách nữa. Một vị khách mà Quỳnh không bao giờ muốn đối mặt. Chú Đông thấy Quỳnh ngẩn người thì cười nói:
– Cô Lan đã bí mật làm thủ tục sang tên biệt thự cho cháu. Vì để tránh đám người kia để ý nên sau đợt này cô ấy lại sang nước ngoài thêm một thời gian. Giấy tờ đây, cháu giữ lấy.
Quỳnh nhìn bà Lan, đối với chú Đông bà Lan là người bạn rất tốt. Chú Đông, bà Lan và chồng bà là ba người bạn chơi thân với nhau từ hồi chú Đông thành lập công ty. Sau này chồng bà Lan mất, bà Lan và chú Đông vẫn giữ được mối quan hệ thân thiết như vậy. Năm ấy khi Viễn Đông bị phong toả điều tra, nếu không nhờ bà Lan có lẽ phải rất rất lâu sau Viễn Đông mới vực dậy được. Thế nên dẫu trong lòng Quỳnh không mến mộ gì bà Lan nhưng cô vẫn có chút biết ơn. Sau khi nhận xong giấy tờ cô xin phép chú Đông về biệt phủ, trời cũng tối rồi. Khi ra đến cổng công ty đột nhiên cô nghe tiếng bà Lan cất lên phía sau:
– Sao cháu phải đi vội thế? Lần nào gặp cô cũng như tránh tà, cháu vẫn giận cô thế sao?
Quỳnh hít một hơi, cô cười đáp:
– Cô có làm gì đâu mà cháu giận? Giờ muộn rồi, cháu cũng lấy chồng rồi phải về cho kịp giờ ăn cơm.
Quỳnh cố ý nhấn mạnh chữ chồng, bà Lan thì cười nhẹ gật đầu:
– Đi một vòng rồi vẫn quay về với nhau. Chúc mừng cháu đã được như ý nguyện, vừa có thể trả thù lại được ở cạnh người mình yêu.
– Vâng. Cháu cảm ơn cô, hơi tiếc khi hôm cưới cháu cô lại không về dự được, hôm nào ba con cháu mời cô ăn cơm nhé. Giờ cháu phải về rồi, cháu chào cô.
– Ừ! Chào cháu.
Quỳnh lên đến xe, bà Lan vẫn nhìn theo cô, đến khi xe của cô khuất dần bà mới thở dài đi xuống hầm gửi xe. Thực ra không phải Quỳnh không muốn gặp bà Lan, mà mỗi lần gặp bà cô đều nhớ lại những chuyện buồn, những chuyện buồn đến vô hạn. Cái gì mà như nguyện vọng, cái gì mà được ở cạnh người mình yêu. Chẳng phải năm ấy chính bà đã khiến cô và Vũ thành ra như hôm nay sao? Tình yêu? Tình yêu của hai người đã bị hận thù gặm nhấm, mới hôm qua thôi cô còn bị anh giày vò như chết đi sống lại. Bà không hiểu sao? Không hiểu rằng năm ấy cô và anh đã kết thúc rồi, giống như bình pha lê bị vỡ, có chắp nối lại cũng toàn những mảnh xước đâm vào da thịt những vết thương không bao giờ lành.
Về đến biệt phủ trời đã tối muộn. Trong nhà con Giang vẫn mặt dày lượn qua lượn lại trên phủ. Dường như nó đang cố tình thách thức bà Hà. Cô Bích thì điên nó lắm nhưng trưa nay mợ Hiền đã nói tất cả mọi người ở phủ phải nhịn. Với loại người như con Giang tốt nhất đừng làm căng, mợ sẽ có cách xử lý nó. Đấy là những lời con Thanh thuật lại với anh Phan, con Thanh còn nói sáng mai mợ Hiền sẽ chính thức về phủ ở, bà Hà cho phép mợ ở đây để mợ còn xử con Giang giúp bà, từ cô Hiền chuyển sang thành mợ Hiền. Mợ Hiền – vợ hai của cậu Nhân. Thế nhưng tất nhiên những điều này phải bí mật, đợi bao giờ ba năm cho mợ Diệp phủ mới tổ chức đám cưới cho cậu Nhân và mợ sau, giờ cứ tạm thời đăng ký kết hôn trước đi là được. Ba năm nhanh thôi, giờ đã được gần một năm rưỡi rồi, tính ra cũng chỉ còn hơn năm nữa thôi. Nghe đâu từ sáng tới giờ bà Hà khóc thút thít trên vai mợ Hiền, dường như bà chỉ còn cô con dâu này để dựa vào. Đứa con gái ngu ngốc chỉ biết thét lác bà chẳng tin nó làm lên cơ đồ gì, nhưng một đứa con dâu có thể đóng kịch để chiếm tài sản của nhà mẹ kế thì chắc chắn đầu óc không phải dạng tầm thường. Bà hi vọng mợ Hiền sẽ sớm giúp bà triệt con Giang, chỉ có như vậy bà mới an ổn mà sống tiếp được.
Quỳnh đi qua phủ lớn, nhìn vào di ảnh của em gái. Đến hiện tại cô vẫn chưa có thêm tin tức gì của Diệp, cô không tin Diệp chết, chết thì nhất định phải thấy xác, chừng nào chưa thấy xác em cô thì cô tin em cô vẫn sống. Diệp nhất định phải sống, phải sống để nhìn thấy cảnh đám người này từng người, từng người hại mợ sống không bằng chết. Cứ để bà Hà dựa dẫm vào con Hiền đi, cứ để bà ta tin tưởng, yêu thương nó thật nhiều, đến cuối cùng biết mình bị con dâu hiền thảo dắt mũi mới sốc làm sao.
Về đến nhà, con Thanh đã nấu ăn xong dọn sẵn lên bàn. Tối muộn thế này cô còn nghĩ Vũ đã sớm ăn cơm, không ngờ anh vẫn đang trong phòng làm việc, mâm cơm trên bàn lạnh tanh, con Thanh nhìn Quỳnh khẽ nói:
– Mợ đi tắm đi rồi ra ăn cơm. Cậu về lâu rồi nhưng đợi mợ nên chưa ăn, con đi hâm lại thức ăn cho nóng đã.
Quỳnh nghe con Thanh nói tim bất giác nhói lên. Cô cũng chẳng biết cảm xúc của mình thế nào, lúc đi qua phòng thấy anh vẫn đang ngồi trước máy tính gõ lạch cạch. Trước kia cô thích nhất dáng vẻ ngồi học bài của anh, tuy thời gian cô và anh ở cạnh nhau rất ngắn ngủi nhưng lại đầy kỷ niệm.
– Cô nhìn gì? Pha nước tắm đi, ăn cơm xong nghỉ ngơi còn làm việc.
Tiếng Vũ cất lên khiến cô hơi giật mình. Cô lúc này mới hiểu làm việc của anh nghĩa là gì. Đứng trước tất cả mọi chuyện, mọi việc cô đều có đủ bản lĩnh, bình tĩnh để giải quyết, chỉ duy nhất đứng trước mặt Vũ cô lại không có bản lĩnh đối mặt. Thực ra Quỳnh biết với tính cách của Vũ, anh sẽ không bao giờ đánh đập cô để trả thù, dẫu sao anh cũng có tự tôn của một người đàn ông. Cách trả thù duy nhất chỉ có thể là giày vò thân xác cô, anh phát tiết những cảm xúc của mình lên chuyện quan hệ tình dục của hai người. Có điều làm như vậy… như hôm qua… cô cũng chưa nhận thấy sự hả hê, thoải mái trong ánh mắt anh. Dường như làm đau cô… anh cũng chẳng vui vẻ gì.
Quỳnh vào nhà tắm, nghe nói nhà này trước kia cha mẹ anh sống cùng anh ở đây, sau này họ mất anh một mình lớn lên. Đến khi đi du học về anh đã tự tay sửa lại nhà này. Phong cách rất đẹp, cổ điển nhưng lại mang chút u ám, trầm mặc như tình yêu đã chết của hai người. Tắm xong ra ngoài cô thấy Vũ đã ngồi ở bàn ăn cơm liền ngồi xuống. Con Thanh vừa múc cơm vừa xuýt xoa:
– Mà công nhận cậu mợ đẹp đôi thật nha. Hôm đám cưới ai cũng khen cậu mợ là cặp đôi hoàn hảo, thật con ao ước con cũng đẹp như mợ rồi sau con lấy được chồng đẹp như cậu quá.
Quỳnh không đáp, thực ra lời con Thanh chỉ là lời cảm thán bình thường thôi cô cũng chẳng để tâm, nhưng Vũ cũng chẳng mấy vui vẻ hai hàng lông mày hơi nhíu lại cất tiếng:
– Thôi được rồi, mày cứ đi ra đi, ăn xong tao gọi vào dọn.
– Con làm xong hết việc rồi ý. Nhà này có bao việc đâu.
– Tao bảo thì mày cứ đi đi, lèo nhèo lắm thế.
– Nhưng mà con chẳng có việc gì làm nữa ấy, con ở đây xin vía được đẹp với giàu như cậu mợ xí. Cậu mợ sau này mà có con chắc chắn cực phẩm luôn, có con trai kiểu gì cũng là soái ca, con gái thì chắc chắn đẹp như hoa hậu ý.
Nếu như con Thanh chỉ nói đến câu đầu tiên thôi thì sẽ không sao, nhưng vừa nhắc đến có con nét mặt Vũ bỗng sa sầm lại, hai chữ con gái như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực anh, vào nơi đau đớn sâu thẳm nhất, anh không sao khống chế nổi cảm xúc của mình cầm bát cơm đặt mạnh xuống bàn, đôi tay anh nổi đầy gân gằn lên:
– Cút!
Con Thanh không biết mình đã nói sai điều gì, thế nhưng thái độ của Vũ khiến nó sợ xanh mặt vội vã đặt thìa cơm xuống lùi ra ngoài. Khi chỉ còn hai người, Vũ cũng thở hắt ra một hơi. Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, sáu năm nay anh tưởng mình đã bình thản với mọi chuyện, thế nhưng sự xuất hiện của Quỳnh lại lần nữa xáo trộn mọi cảm xúc của anh. Anh không nhìn cô, chỉ cảm thấy hối hận, lẽ ra khi biết đó là cô rồi anh nên cắt phăng toàn bộ mối quan hệ của hai người, lẽ ra anh không nên đồng ý cuộc hôn nhân này. Anh cũng không hiểu khi ấy anh đã nghĩ gì, nghĩ rằng anh phải lấy cô, đày đoạ cô anh mới thoả? Thật nực cười, rõ ràng anh biết cô là con đàn bà ác độc, nhẫn tâm, cớ vì sao còn cùng cô tiếp tục cuộc hôn nhân này? Vũ! Mày chết đi! Anh tự nguyền rủa bản thân mình, anh thật đáng chết. Vì sao anh luôn thua cô? Vì sao anh luôn để cô nắm toàn bộ tình cảm, tinh thần của anh? Vì sao anh vẫn nhớ lại quá khứ ngu ngốc ấy?
Quỳnh nhìn bát cơm trên bàn, cô không nói gì chỉ lặng lẽ ăn thế nhưng có lẽ cô cũng không biết tim cô cũng đã vỡ ra thành trăm mảnh rồi. Hai người không ai nói với ai câu nào, mỗi người đều mang trong mình một tâm trạng tồi tệ. Ăn cơm xong con Thanh vào dọn mâm, Vũ có lẽ áy náy với nó nên ném cho nó chút tiền rồi lặng lẽ đứng ngoài vườn hoa rất lâu. Bóng lưng anh cao to, dài rộng nhưng vẻ cô đơn hiện rõ. Nhìn Vũ như vậy lòng Quỳnh cũng chùng xuống, bỗng dưng cô nghĩ lại lại có chút hối hận. Lẽ ra cô không nên lấy anh thì hơn, không phải vì anh đối xử với cô lạnh nhạt, càng chẳng phải anh giày vò cô… mà hình như cuộc hôn nhân này chính cô đang giày vò tinh thần anh thì đúng hơn.
Buổi đêm hôm ấy vẫn lặp lại giống như hôm qua, vẫn là một trận cuồng phong bão táp như hôm qua. Có điều không biết lần này do Quỳnh đã quen hay bởi nỗi đau tinh thần còn lớn hơn nên cô đã không cảm nhận được cơn đau xác thịt nhiều như hôm qua. Sau khi xong việc Vũ ném cho cô vài vỉ thuốc tránh thai rồi nói:
– Tôi không muốn dùng bao, cô tự tránh thai.
Quỳnh nhìn mấy vỉ thuốc tránh thai trên bàn đáp lại:
– Cơ địa tôi dị ứng thuốc tránh thai. Mai tôi sẽ vào viện đặt que.
– Cô muốn làm thế nào thì làm miễn đừng để có thai. Cô không xứng làm mẹ, nhất là mẹ của con tôi, thế nên đừng để có thêm đứa bé vô tội nào xuất hiện nữa.
Câu nói của Vũ rõ ràng đã chọc trúng điểm yếu của Quỳnh. Thế nhưng cô vẫn ngước lên cười đáp:
– Anh yên tâm, tôi tự biết phải làm thế nào.
Vũ nhìn chằm chằm cô, rất lâu, dường như anh đang nhìn xem người trước mặt mình có đúng là người đã khiến anh khổ sở, đau thương suốt một thời gian dài hay không. Một lúc sau anh mới nằm xuống, cả hai quay lưng về nhau, không ai nói với ai câu gì, chỉ nghe những tiếng thở đều đều, quen thuộc mà lại như xa xôi.
Sáng hôm sau khi Quỳnh tỉnh dậy Vũ đã đi làm từ bao giờ. Con Thanh nấu đồ ăn sáng sẵn, cô dậy ăn xong liền thay quần áo để đi làm. Khi ra đến sân cô thấy con Hiền đang đẩy xe cho cu Thóc tắm nắng ngay chỗ vườn hoa. Mợ Linh thì đưa bé Min đi học, lúc nhìn thấy cô bé Min vẫy vẫy tay chào lễ phép:
– Con chào thím Quỳnh con đi học ạ.
Lúc gặp cu Thóc con bé còn bye bye rồi mới trèo lên xe khiến mợ Linh phải liên tục thúc giục như giục đò. Quỳnh rất thích bé Min, không hiểu sao mỗi lần thấy con bé lòng cô rất dễ chịu. Khi hai mẹ con mợ Linh đi khuất Quỳnh cũng ra đến sân. Thấy con Hiền cô giả vờ cất tiếng:
– Chào chị ạ, nhìn chị quen lắm mà em không nhớ ra chị là ai, hình như hôm đám cưới chị có đến, giờ phải xưng hô thế nào chị nhỉ?
Con Hiền liếc nhìn Quỳnh, ngay từ đầu gặp nó đã không thiện cảm bởi cô giống với Diệp – người mà dù có chết đi nó vẫn căm ghét vô cùng. Thế nhưng nó giỏi nhất đóng kịch nên đáp lại:
– Chị là vợ của anh Nhân. Xét về vai vế em gọi chị là đúng rồi.
– Vợ của anh Nhân? Ủa không phải vợ anh ấy mất cách đây hơn năm rồi sao chị? – Quỳnh giả vờ ngạc nhiên hỏi.
Câu hỏi của Quỳnh thật khiến con Hiền như chết sững. Dù đã chết hơn một năm thì người ta cũng chỉ biết đến Diệp là vợ của Nhân chứ còn nó thì vẫn là thứ vô danh. Người nó nóng bừng, nhưng không thể phát tiết cơn nóng giận ra ngoài chỉ cười méo mó đáp:
– Đó là trước kia, còn giờ chị mới là vợ anh ấy. Em cứ biết thế là được.
– À dạ! Bé nhà chị kháu khỉnh quá, nhìn giống anh Nhân ghê luôn á chị.
Quỳnh vừa nói đến đây bà Hà trong nhà cũng khẽ cười. Tính ra từ hôm qua đến giờ chỉ có cu Thóc mang lại cho bà chút niềm vui ít ỏi. Cháu đích tôn của bà nó phải giống cha nó rồi. Bà Hà ra bế thốc cu Thóc lên, thằng bé quấn lấy bà bi bô cười toe toét. Nhìn cảnh bà cháu yêu thương nhau mà Quỳnh cũng vui lây. Khi lên đến xe cô gọi cho anh Phan chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của mình rồi an nhàn đi làm.
– Chú điều tra rồi. Theo như giấy tờ cô ta là Thanh Trúc, em gái thất lạc mới nhận cách đây ba bốn năm của cậu Vương. Lung Linh giờ đã mở thêm chi nhánh ngoài Hà Nội, sắp tới cô ta sẽ phụ trách các công việc ngoài này, bao gồm cả các dự án hợp tác với Viễn Đông.
Chú Đông đưa ảnh của cô gái hôm gặp ở đám cưới cho Quỳnh. Em gái thất lạc mới tìm được? Sao Quỳnh nghe cứ có vẻ lấn cấn.
– Mối quan hệ của cô ấy với Hoàng Hà thì sao hả chú?
– Đang hợp tác rất tốt đẹp, chú thấy cô ta và Nhân rất thân thiết với nhau, như tối qua hắn còn trốn vợ để đưa cô ta thăm quan rất nhiều nơi. Dù sao cô ta cũng là một mỹ nhân, gia thế lại khủng, hắn ta xem chừng vô cùng thích thú cô gái này.
Quỳnh nghe xong thì cười mỉa, một gã đàn ông có thể bỏ vợ theo con Hiền thì cũng có thể sẽ dễ dàng bỏ con Hiền theo người khác. Nhưng với tính cách của con Hiền chắc chắn nó sẽ chẳng để yên đâu. Để xem cô gái tên Trúc này có cao tay hơn nó không? Cô thật sự rất tò mò về cô gái tên Trúc này.
Những ngày tiếp theo mặc cho biệt phủ có chuyện gì thì Quỳnh vẫn an ổn đi làm. Thực ra trong phủ ngoài chuyện con Giang ngày càng vênh váo, thách thức bà Hà ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Anh Phan kể lại rằng dưới sự chỉ bảo của con Thanh, con Giang moi móc tiền từ ông Hoàng, nó tự nấu ăn, thậm chí còn mua rất nhiều nước lọc về nấu chứ không ăn chung nước với biệt phủ tránh việc bị hại, ngoài ra quả thực nó có gắn máy ghi âm, camera xung quanh nên ngay cả con Hiền cũng không thể làm gì được nó. Việc này khiến bà Hà tức điên, nghĩ đến việc đứa bé trong bụng con Giang mỗi ngày mỗi lớn mà không làm sao được, ông Hoàng lại mong có con bà càng đâm ra nóng vội. Nhưng nóng vội cũng đâu phải cách hay, bà chẳng thể làm được gì con Giang chỉ trơ mắt ra nhìn nó đắc ý. Con Hiền không giúp gì được cho mẹ chồng hờ cũng cảm thấy khó chịu. Trong thâm tâm nó luôn có nỗi sợ vô hình, sợ rằng nếu không giúp được, bà Hà… sẽ dần coi thường nó, sẽ tìm người khác thay thế nó. Nhưng dù cho nó đã gặp con Giang nói chuyện, phân tích hết nước hết cái con Giang vẫn không thay đổi ý kiến, nhất nhất đòi kiên quyết giữ lại đứa bé. Ông Hoàng thì mệt mỏi đứng giữa bồ và vợ, hằng ngày nghe bà Hà khóc lóc, con Giang thì ăn vạ ông đâm ra chán nản, chuyện công ty ông chẳng thiết nữa giao hết cho Nhân, thực sự ông mệt mỏi đến cực độ. Mới chỉ là ông Hoàng có bồ nhí thôi mà gia đình họ Hồ đã loạn hết cả lên. Không biết sau này còn nhiều chuyện vui nữa sẽ thế nào nhỉ?
Vốn dĩ Quỳnh rất tò mò về em gái thất lạc của anh Vương, tổng giám đốc công ty Linh Lung. Thế nhưng chẳng đợi cô kịp điều tra gì, khoảng hơn nửa tháng sau ngày cô và Vũ cưới nhau Trúc đã xuất hiện ở biệt phủ. Đó là một buổi chiều Quỳnh đi làm về, khi đến sân cô đã thấy một con xe Maybach cũng vừa đỗ ngay ở sân. Từ trên xe Trúc bước xuống trước, Nhân ở trên con xe G63 cũng bước xuống sau. Khi thấy Quỳnh, Trúc khẽ nhoẻn miệng cười nói:
– Chào chị! Chị là vợ anh Vũ đúng không ạ? Hôm đám cưới em có đi dự, nhưng chắc khách nhiều chị cũng không nhớ ra em là ai.
Quỳnh nhìn cô gái trước mặt, không hiểu sao cô có một cảm giác rất thân quen. Thế nhưng thân quen thế nào cô lại không sao diễn tả được. Quỳnh lịch sự đáp lại:
– Thực ra cũng rất ấn tượng, vì cô xinh đẹp, nổi bật hẳn trong đám cưới của tôi, lúc biết cô là em gái anh Vương tôi thực sự ngưỡng mộ, người đâu vừa xinh vừa giỏi.
Nhân nhìn Trúc không rời mắt, quả là vừa xinh vừa giỏi, hôm nay con Hiền về nhà vài ngày nên hắn ta không ngần ngại mà quay sang thân mật nói với Trúc:
– Em vào nhà đi, đừng đứng mãi ở đây, cả Quỳnh nữa, nghe nói Viễn Đông cũng hợp tác với Linh Lung nên chắc Quỳnh và Trúc sau này cũng gặp nhau dài dài đấy nhỉ? Lên nhà uống nước chút thôi em.
Bình thường Quỳnh rất ít khi lên phủ lớn, nhưng hôm nay cô phá lệ xem như lời Nhân nói có lý liền đi vào trong. Bà Hà thấy Nhân dẫn một cô gái xinh đẹp về thì có chút tò mò. Trúc thấy bà Hà nhìn mình, cô cúi xuống lễ phép cất lời:
– Cháu chào bác ạ.
Thấy bà Hà vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn Trúc Nhân vội vã nói:
– Mẹ. Đây là Thanh Trúc, đối tác làm ăn của Hoàng Hà, đại diện cho công ty Lung Linh, cũng là bạn của con.
Đối tác làm ăn, sao có cô gái xinh đẹp thế này. Trúc cầm mấy túi quà đã chuẩn bị trước đặt lên bàn rồi nói:
– Lần đầu tiên đến thăm bác, cháu có chút quà biếu bác, đây là quà của cô Bích, chị Quỳnh, em mua cả quà cho chị nữa ạ, còn đây là quà của bác trai.
Bà Hà nhìn đống hàng hiệu trên bàn, bất giác lại liếc Trúc. Cô gái này chịu chơi thật, toàn hàng hiệu xịn xò, vừa xinh đẹp, gia thế lại khủng… bà đột nhiên nhìn sang cả Nhân bỗng dưng có chút tiếc nuối. Mua cả quà cho Quỳnh chứng tỏ cô gái này rất hào phòng, quà gặp mặt thôi mà khiến bà Hà vui không ngậm được mồm. Hình như từ hôm xảy ra chuyện con Giang đến giờ Quỳnh mới thấy bà Hà tươi tỉnh một chút. Bà ta còn tỏ ra rất thân thiết với Trúc, hỏi han Trúc rằng cô năm nay bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa? Tất nhiên với dạng câu hỏi nhạy cảm thế này Quỳnh hiểu bà ta đang bắt đầu nghĩ gì, cô cũng không quan tâm lắm, cầm túi quà Trúc chuẩn bị cho mình xin phép được về nhà còn chuẩn bị để tối nay có cuộc hẹn với đối tác. Thực ra cô định về nhà nhờ anh Phan nhắn tin cho con Hồng giục Hiền sang biệt phủ, cô muốn xem bà Hà sẽ phản ứng ra sao nếu con Hiền ôm cháu đích tôn sang đây, cũng muốn xem cả phản ứng của Trúc, xem rốt cuộc Thanh Trúc này có cùng một phe với cô hay không? Thế nhưng cô còn chưa kịp về, mới ra đến hiên cũng thấy bên ngoài có tiếng cạch cửa, con Hiền lái chiếc xe KIA sang đến cổng rồi. Vừa nhìn thấy chiếc xe của con Hiền cả bà Hà lẫn Nhân đều hơi sững lại, Nhân hơi cau mày, thái độ lộ rõ ra sự không vui. Quỳnh nhìn thấy cả, ngay cả lúc con Hiền bế cu Thóc lên bà Hà cũng không có chút niềm nở nào như mọi khi, còn Nhân nhanh chóng đi thẳng ra ngoài, về phía con Hiền, dường như hắn đang cố ngăn con Hiền lại không muốn để con Hiền xuất hiện trước mặt Trúc.
– Sao em lại về rồi? Không phải em bảo em sang chung cư vài ngày sao? Anh đang tiếp khách, em tạm thời về đi?
Con Hiền nhìn vào trong nhà, khoảng cách quá ngắn khiến nó nhận ra ngay vị khách mà Nhân nhắc đến là ai. Chính là cô gái xinh đẹp hôm đám cưới của Quỳnh, là cô gái thân thiết quá mức cho phép với Nhân. Nó bế Thóc nhìn lên Nhân hỏi:
– Khách nào mà phải giấu em? Em không thể vào được sao?
– Đây là đối tác mới của Hoàng Hà, đang hợp tác một dự án với quy mô to lớn. Em cứ tạm thời về đi.
– Em không về, sao em phải về, đây mới là nhà em và cu Thóc.
Nhân dần mất kiên nhẫn, hắn ta hơi gằn lên:
– Anh đã bảo em về đi. Khó khăn lắm mới hợp tác được với người ta, em đừng để mọi chuyện bung bét ra. Giờ ai cũng vẫn nghĩ vợ anh chết hơn một năm rồi, sao có thể để lộ chuyện của mình được, người ta lại dị nghị rồi không hợp tác nữa.
– Liên quan gì mà dị nghị, hợp tác công việc liên quan gì đến đời tư? Hay anh định hợp tác trên giường với cô ta?
Con Hiền không kìm chế được cơn ghen tuông. Nhất là nhìn thấy cô gái kia quá đỗi xinh đẹp, nhìn lại nó đứng cạnh người ta trông chẳng khác gì vịt và thiên nga. Nhân nghe con Hiền nói, hắn ta không kìm được, chỉ muốn vung tay tát cho nó một cái. Nhưng hắn vẫn phải cố nén cơn giận gằn từng tiếng một:
– Tôi bảo cô về chung cư đi, cô điếc à? Cô mà làm dự án của tôi thất bại thì đừng bao giờ mơ mà bước được chân vào nhà họ Hồ này.
Con Hiền nghe Nhân nói, lần đầu tiên hắn ta nổi đoá với nó. Nó có chút bất ngờ, không ngờ rằng Nhân có thể nói ra mấy lời này với nó. Từ lúc hắn đi công tác Đà Nẵng, nó đã bắt đầu cảm nhận được sự lạnh nhạt của hắn đối với nó, thế nên nó mới cố gắng tìm mọi cách vào được biệt phủ này, cứ ngỡ vậy là được chính thức làm vợ hắn rồi không ngờ dường như cả nhà bọn họ chỉ coi nó như đang ở tạm đây. Phía bên trong Trúc không nghe được, nhưng cô cũng loáng thoáng hiểu, bà Hà liên tục giải thích rằng con Hiền là em vợ của Nhân, vì gặp khó khăn nên Nhân mới giúp đỡ một chút, còn mời Trúc ở lại đây dùng bữa. Thế nhưng trong lòng bà cũng hơi sốt ruột, sợ con Hiền sẽ làm hỏng chuyện lớn của con trai bà. Trúc nhìn bà Hà cười đáp:
– Dạ cháu cảm ơn bác nhưng cháu còn có việc nên không ở lại dùng cơm được. Giờ cháu phải đi luôn rồi, hẹn bác khi khác cháu lại đến.
Nói rồi Trúc cũng bước ra ngoài, cô quay lại chào Quỳnh sau đó tiến về phía Nhân khẽ nói:
– Nếu anh bận thì em xin phép về trước, tối nay Linh Lung mời anh một bữa ở nhà hàng Lam Hồng nhé.
Đoạn cô quay về phía con Hiền đang bế Thóc gật đầu:
– Chào em, em chắc hẳn là em gái vợ của anh Nhân? Đứa bé kháu khỉnh quá, nhìn rất giống mẹ nên đáng yêu thật đấy.
Chỉ một câu nói bình thường như vậy thôi lại khiến con Hiền tím mặt lại. Nó ức chỉ muốn gào lên nói rằng nó không phải em vợ, cu Thóc cũng không giống mẹ mà giống Nhân nhưng không dám nói lại câu nào, nếu như nó phá vỡ dự án hợp tác của Nhân… hậu quả thế nào nó rõ nhất nên chỉ có thể im lặng mà nuốt cục tức vào trong. Nhân thấy Trúc đi như vậy, hắn ta vô cùng hoảng hốt bỏ mặc con Hiền đang bóp chặt lấy tay cu Thóc đuổi theo đến xe rồi nói:
– Trúc, để anh đưa em về.
Trúc liếc nhìn con Hiền e ngại hỏi:
– Có tiện không ạ?
– Tiện! Anh tiện mà…
– Nhưng… em sợ anh bận.
– Với Thanh Trúc thì không bao giờ anh bận, em sang bên kia ngồi đi, để anh lái xe đưa em đi.
Hắn ta cũng to gan thật, trước mặt con Hiền mà dám thả thính con gái nhà người ta. Con Hiền bế con đứng nhìn Nhân lái xe đưa người con gái khác đi, bỏ mặc mẹ con nó giữa sân mà khoé môi Quỳnh nhếch lên. Năm xưa nó còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn, cuối cùng vẫn chẳng cướp được Nhân về làm của riêng mình. Trúc đi sang bên phía ghế ngồi, không hiểu sao lúc đi qua Quỳnh bỗng thấy ánh mắt Trúc hơi dừng lại ở di ảnh em gái cô, tuy rằng rất nhanh nhưng khoảnh khắc đó cô nghĩ mình không nhìn nhầm. Khi con xe Maybach của Trúc rời khỏi sân, con Hiền cũng không còn nín nhịn nổi, bế thẳng cu Thóc vào nhà gào khóc inh ỏi. Quỳnh không thèm để tâm, cô trở về nhà trong đầu dường như chỉ sót lại ánh mắt của Trúc trước khi rời đi. Thứ linh cảm thân quen kia… rốt cuộc là thật hay cô tự tưởng tượng ra?
Buổi tối trời mưa lất phất, tối nay Viễn Đông có cuộc hẹn với đối tác ở dưới này nhưng chú Đông bận nên chỉ có mình Quỳnh. Cô nhắn con Thanh nói với Vũ cô không ăn cơm ở nhà nhưng con Thanh lại nói với cô tối nay Vũ cũng không ăn cơm ở nhà, hình như anh cũng có hẹn rồi. Vu Quy đang trên đà phát triển, thế nên Quỳnh không lấy làm lạ khi Vũ thường phải đi tiếp đối tác như vậy.
Khi đến nhà hàng trời cũng mưa to dần. Đây là một nhà hàng cao cấp nên khách đến đây đa số quan chức hoặc dân kinh doanh làm ăn. Đối tác đặt phòng 203 trên tầng hai, Quỳnh theo lối cầu thang đi lên. Khi vừa lên đến đầu cầu thang cánh cửa phòng 201 cũng mở ra, theo lẽ thường Quỳnh sẽ không để ý nhiều bởi đây không phải phòng hẹn của cô, thế nhưng khi vừa đi qua cánh cửa bước chân Quỳnh cũng khựng lại. Phía bên trong bàn ăn Vũ đang ngồi, đối diện anh là một cô gái… chỉ có hai người mà thôi. Từ phía sau Quỳnh không nhìn rõ cô gái, chỉ cảm thấy vóc dáng này có chút quen mắt. Cô hít một hơi, đang định bước tiếp không ngờ Vũ cũng ngước mặt lên. Nhìn thấy cô, anh hơi nhíu mày, thế nhưng rất nhanh chóng thu lại vẻ lạnh lùng, có điều cái nhíu mày của anh đã thu hút cô gái bên cạnh, cô quay lại vừa hay ánh mắt chạm phải Quỳnh. Cô gái lúc này vô cùng sửng sốt nói:
– Quỳnh… cậu… cậu cũng ở đây à? Lâu… lâu rồi không gặp.
Cô gái đó là Lam, bạn học cùng lớp đại học bên Úc cũng là tình địch một thời của cô. Quỳnh nhìn Lam, tình địch trước kia nay lại đi ăn với chồng của mình, tim cô khẽ nhói lên một chút, thế nhưng cô chẳng có tư cách gì để ghen tuông mà cười đáp:
– Ừ. Lâu rồi không gặp. Hai người cứ ăn uống vui vẻ đi nhé. Tớ có cuộc hẹn với đối tác ở đây nên phải đi luôn rồi. Lúc nào có thời gian thì gặp nhau sau.
Nói rồi chẳng đợi đáp lại cô đã vội vã đi về phòng 203. Thực ra không phải cô né tránh Vũ và Lam, mà bởi giờ đã đến giờ, xưa nay cô không thích người khác chờ đợi mình nhất là đối tác làm ăn cùng có lợi. Xưa nay cô là người chuyên nghiệp, dù sông cạn, đá mòn vẫn phải có quy tắc của mình.
Đã là hợp tác làm ăn thì không tránh khỏi tiệc rượu. Tuy hôm nay chỉ có mình cô là con gái, đối tác cũng rất galang nhưng sau buổi ăn uống cô vẫn phải uống một bụng đầy rượu. Trời bên ngoài vẫn mưa, tiễn đối tác về cô cũng vội ra xe của mình, lúc này cô mới để ý xe của Vũ vẫn còn đỗ ở trước cửa nhà hàng. Cô lặng lẽ ngồi trong xe, nhìn những giọt mưa đang rơi lăn qua từng lớp kính. Năm xưa cô và Lam học cùng lớp với nhau, nhưng vì cả cô và Lam đều thích Vũ nên giữa hai người chẳng hề có cái gì gọi là tình bạn. Lúc Vũ và cô yêu nhau, cô đắc thắng lắm tự cho rằng Lam đã thua cô một bàn trông thấy. Quả đúng là tuổi trẻ nông nổi, giờ đây Lam lại cùng Vũ ăn uống vui vẻ thoải mái, còn cô với anh đến nhìn mặt nhau thôi còn chẳng muốn.
Ngồi một lúc cô mở máy định đi về, thế nhưng con xe của cô hôm nay lại giở chứng, hỏng không đúng lúc chút nào. Cô cúi xuống, thử lại ba bốn lần vẫn không lên. Nhà hàng này rất khó gọi taxi, hôm nay con Thanh đã nói với cô như vậy, thế nên dù chưa quen đường cô vẫn phải tự lái xe đi. Cô ngồi trong xe, loay hoay một lúc vẫn không được liền vào nhờ nhân viên thử gọi hộ xem có taxi nào có thể chở cô đi không. Có điều trời mưa, đường lên đây lại khó nên không có hãng nào nhận, hãng nào cũng đều báo bận cả. Khi chưa biết xử lý thế nào cô cũng thấy Vũ và Lam từ bên trong đi ra. Lúc này cô mới biết hoá ra Lam là chủ nhà hàng cao cấp này. Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng giờ taxi không gọi được, xe thì hỏng, mà nhờ Lam thì cô cảm thấy hơi mất mặt, giờ chỉ còn Vũ, cô không còn cách nào khác đành nhìn anh rồi nói:
– Xe của tôi hỏng máy, anh có thể cho tôi đi về cùng được không?
Vũ không đáp, cô hiểu như thế có nghĩa là anh không từ chối. Cô cũng chào xã giao Lam vài câu rồi đi ra xe. Mưa rơi lộp độp trên mái tôn, cô có chút run lên, vào đến xe mới có thể cảm nhận chút hơi ấm. Cả hai người vẫn im lặng như vậy, con xe đi từ từ xuống dốc, sự im lặng khiến cô liên tục tự nhủ rằng sắp về đến nhà rồi, cố gắng chút nữa thôi. Hình như Vũ uống rất nhiều rượu, trong xe mùi rượu nồng phả ra. Cô không dám nhìn anh, chỉ đưa mắt nhìn ra hai dãy đèn đường. Khi đi xuống chân dốc đột nhiên Vũ dừng xe lại, đôi mắt anh đỏ ngầu, không rõ vì rượu hay vì lý do gì. Anh vẫn nắm chặt vô lăng, giọng nói bỗng khàn đặc, lại như đang chất chứa một nỗi đau vô hạn:
– Vì sao?
Quỳnh nhìn Vũ, vì sao? Anh hỏi vì sao cái gì? Vì sao cô đi nhờ xe anh? Vì sao cô tiếp đối tác ở đây? Cô nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại:
– Vì sao cái gì?
– Vì sao cô lại làm thế với tôi?
Giọng nói của Vũ rất thê lương, hình như đây là lần đầu tiên sau đám cưới anh nói với cô nhiều như vậy. Quỳnh không đáp, anh buông tay khỏi vô lăng, quay lại phía cô, rồi đột nhiên anh túm lấy vai cô, dường như anh uống quá nhiều thật, dường như anh lại không khống chế được cảm xúc, anh nhìn cô, đau thương gào lên:
– Vì sao năm ấy cô lại làm thế với tôi? Vì sao cô lại bỏ con của chúng ta? Vì sao cô lại làm như vậy? Nói cho tôi biết, vì sao cô lại làm như vậy?
Quỳnh sững sờ khi nghe Vũ hỏi, cô khẽ gạt tay anh ra khỏi vai mình, nhưng anh ghì rất chặt, sức lực cô không sao gạt nổi. Từng mạch máu trên người cô như muốn vỡ ra, thà anh hận cô, thà anh buông bỏ quá khứ đi, sao anh cứ mãi khư khư ôm lấy những ký ức đau buồn ấy, vì sao đến giờ anh vẫn hỏi cô câu ấy, anh thế này cô không sao chịu nổi. Cô không dám ngước lên nhìn anh chỉ đáp lại:
– Chuyện qua rồi, năm ấy tôi và anh nông nổi nên mới xảy ra chuyện có thai ngoài ý muốn… lý do tôi nói với anh cả rồi. Khi ấy chúng ta còn quá trẻ, tôi không thể giữ đứa bé lại được.
– Nói thật cho tôi biết được không, có phải cô chưa từng bỏ đứa bé, có phải con của tôi và cô giờ vẫn sống không? Cô giấu nó ở đâu thôi đúng không?
Câu hỏi của Vũ khiến Quỳnh cuối cùng cũng không kìm nén được nước mắt, từ đáy mắt một giọt nước cũng lăn xuống. Cô cũng ước gì câu hỏi của anh là thật, cô cũng ước gì con cô còn sống, cô chỉ đem giấu nó đi thôi. Nhưng đáng tiếc con của cô đã không còn, nó đã chết rồi. Cô cố ngắn lại đau thương đáp:
– Tôi thật sự bỏ nó rồi. Chính anh cũng thấy bệnh án phá thai rồi sao còn hỏi lại làm gì? Đứa bé ấy xuất hiện không đúng lúc… anh đừng nghĩ đến nó nữa.
Câu nói ấy như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào yết hầu Vũ, cũng làm cho anh tỉnh khỏi giấc mộng mà anh tự ảo tưởng ra, có lẽ vì anh uống quá nhiều rượu nên mới sinh ra ảo mộng hão huyền như vậy. Anh túm lấy cô điên cuồng lắc đầu:
– Cô câm mồm, câm mồm đi.
– Vũ! Anh tỉnh táo lại đi.
Thế nhưng anh không muốn tỉnh, cơn ác mộng sáu năm nay đến giờ vẫn chưa một lần nguôi ngoai. Giá mà anh có thể quên đi thì anh đã không khổ sở, bất hạnh như vậy. Anh bóp chặt lấy má cô, thô bạo hôn lên, hai tay như muốn xé toạc chiếc váy cô đang mặc. Cô giãy giụa trong khoang xe chật hẹp, cuối cùng vung tay tát bốp lên mặt anh hét lớn:
– Buông tôi ra! Anh điên rồi!
Nói xong cô vội vã mở cửa lao thẳng ra ngoài. Mưa rào như trút xuống, Vũ bị cô tát nhưng anh không cảm nhận được bởi nỗi đau đớn trong tâm can đã khiến anh tê liệt. Bên ngoài Quỳnh mặc cho mưa đã ướt hết mặt, mưa thấm vào cả lớp áo cô đang mặc, lạnh buốt. Qua lớp cửa kính cô thấy Vũ đang ngồi im như tượng. Cô bỗng có chút hối hận, đang suy nghĩ xem có nên vào xe không. Thế nhưng còn chưa kịp mở cửa xe chiếc xe đã phóng vút một phát, Quỳnh không kịp phản ứng bỗng nghe tiếng phanh kít cùng một tiếng rầm lớn. Toàn thân cô đơ ra, rồi như bừng tỉnh lao một mạch thẳng về phía trước dưới cơn mưa lạnh buốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!