Chỉ là vai phụ
Chương 10
“Bây giờ không có ai, chị không cần tiếp tục vai diễn thánh thiện của mình nữa đâu. Chẳng có ai xem đâu.”
Kỳ Anh vẫn không gỡ gương mặt thánh thiện xuống vì khuôn mặt đó cô ta đã đeo nó từ lúc còn rất bé, bây giờ không thể nói tháo ra là tháo ra được. Một nụ cười nhếch mép thoáng xuất hiện, Kỳ Anh nói:
“Cô lại muốn dùng cách này để đòi gặp Tử Vũ sao? Anh ấy sẽ không đến đâu.”
Nghe Kỳ Anh nói, Mễ Đóa thấy buồn vì hóa ra anh lại nghĩ cô dùng cách này để đòi gặp anh. Anh có đánh giá cao bản thân quá không vậy? Cô bây giờ tuy chưa trở lại như trước, nhưng cũng không tới mức lại dùng mạng sống ra để đòi gặp anh đâu. Bởi vì cô biết cô càng làm vậy thì anh lại càng ghét cô hơn mà thôi. Cô nhìn Kỳ Anh với ánh mắt phẫn nộ:
“Nó không phải trong kế hoạch của chị hay sao? Cố ý hạ độc tôi, hại tôi suýt mất mạng.”
Mễ Đóa hiện giờ lại đang nghĩ cô vì ăn bánh kem có độc của Đinh Lãm mà nhập viện chứ không nghĩ mình bị dị ứng. Mà Đinh Lãm là bạn cô nhưng cũng là em họ của Kỳ Anh nên chắc hẳn mọi việc có liên quan đến nhau. Kỳ Anh bật cười:
“Mấy ngày hôm nay, tôi luôn ở bên Tử Vũ, lấy đâu ra thời gian rảnh như cô mà ở đó tính kế hại người chứ?”
“Không phải chị kêu Đinh Lãm mở một tiệm bánh kem rồi dụ tôi tới đó ăn bánh có độc chuẩn bị sẵn sao? Chị ghen với tôi vì tôi có một người à không… chị ghen với tôi vì em họ chị vì tôi mà sẵn sàng làm mọi thứ sao?”
Kỳ Anh không ngạc nhiên vì Mễ Đóa biết cô và Đinh Lãm là chị em họ mà Kỳ Anh ngạc nhiên vì Đinh Lãm mở một tiệm bánh cho Mễ Đóa. Kỳ Anh biết Đinh Lãm vì bánh kem mà suy sụp một thời gian dài và nó còn gắn liền với một ký ức đau khổ của cậu nữa. Nhưng còn về việc nhập viện này, Kỳ Anh cũng không rõ, nhưng nếu như là hạ độc thì không đúng. Đinh Lãm yêu Mễ Đóa đến như vậy, làm sao có thể hại độc Mễ Đóa chứ?
“Sao chị lại đứng im như vậy? Bất ngờ lắm đúng không? Bất ngờ khi người chị sắp xếp tiếp cận tôi cuối cùng cũng bị lộ tẩy ấy.” – Mễ Đóa rời khỏi giường bệnh rồi nói.
“Mễ Đóa, rốt cuộc tôi đã làm gì cô mà lại khiến cô ghét tôi như vậy?” – Kỳ Anh lại rưng rưng nước mắt. – “Tôi và Tử Vũ yêu nhau, tại sao cô cứ cố chen ngang vào làm gì chứ?”
“Chị không làm gì sai sao? Chị cướp Tiểu Vũ của tôi, chị khiến anh ấy ghét tôi. Không đúng, là tôi dính bẫy của chị nên mới thành ra như bây giờ. Biết rõ mình chỉ là con rối trong tay người ta nhưng vẫn cứ ngu ngốc lao đầu vào.” – Mễ Đóa trừng mắt nói, cô đang gắng gượng cơ thể đang sắp ngã xuống của mình để cho Kỳ Anh thấy cô không phải là người dễ gục ngã trước mặt chị ta như vậy.
“Mễ Đóa, tại sao cô cứ phải lao đầu vào vai nữ phụ như vậy chứ? Tại sao cô không cho mình cơ hội làm nữ chính của người khác? Nếu cô còn như vậy, cô sẽ mất tất cả đấy.” – Kỳ Anh lùi lại một bước khi thấy Mễ Đóa tiến lên một bước.
“Mất tất cả ư? Tôi còn gì để mất nữa chứ?” – Mễ Đóa cười nhạt hỏi. – “Một đứa trẻ từ khi sinh ra đã không có ba mẹ, không có nhà, không có gì như tôi còn gì để mất nữa. Thứ duy nhất mà tôi có là Tiểu Vũ cũng bị chị cướp đi rồi. Kỳ Anh, chị có muốn thử cảm giác khi mà người mình yêu nhất không tin mình không?”
Kỳ Anh hơi hoảng sợ khi thấy bộ dạng bất cần của Mễ Đóa và câu hỏi đầy khó hiểu ấy của cô. Kỳ Anh với tay lấy con dao gọt hoa quả trên tủ đồ rồi chĩa về phía Mễ Đóa uy hiếp khi thấy ánh mắt đầy thù hận của cô:
“Nếu cô tới đây tôi sẽ giết cô.”
“Chị làm tôi nhớ lại cái cảnh ở bệnh viện năm đó đấy, chị đã khiến Tiểu Vũ đánh tôi, khiến anh ấy hận tôi như bây giờ. Tôi nhớ rất rõ.”
Hai năm trước ở trong phòng bệnh của Kỳ Anh, chị ta tự ngã sau khi chạm vào người Mễ Đóa rồi đổi cho Mễ Đóa đẩy chị ta xuống cầu thang. Lúc Mễ Đóa vào bệnh viện thăm bệnh, chị ta dùng con dao và nói với Mễ Đóa: ‘Hình như Tử Vũ rất chiều cô, tôi rất muốn biết phản ứng của anh ấy như thế nào khi thấy cô đâm tôi’. Lúc đó Mễ Đóa chỉ muốn ngăn Kỳ Anh thôi nhưng ai ngờ khi thấy Tử Vũ đẩy cửa vào, Kỳ Anh lấy đà đâm mạnh vào bụng của mình còn Mễ Đóa muốn ngăn nhưng không kịp. Lúc đó nhìn tay Mễ Đóa đang nắm chặt bàn tay đang cầm dao của Kỳ Anh, nên sẽ có thể hiểu thành Mễ Đoá đâm Kỳ Anh. Tử Vũ lúc đó không chỉ tát Mễ Đóa một cái, anh còn xô ngã Mễ Đóa ngã rồi nói: ‘Nếu Kỳ Anh chết, anh sẽ giết chết em’.
“Cô muốn làm gì? Nếu cô làm hại đến tôi, Vương Tử Vũ sẽ càng ghét cô hơn thôi.” – Kỳ Anh sợ Mễ Đóa diễn lại cái cảnh lúc đó, nếu như vậy chắc chắn Kỳ Anh không dám chắc cô còn có cơ hội được ở bên Vương Tử Vũ, bởi vì cô đang dần nhận ra, cô không hề quan trọng với anh như mọi người thấy.
“Vậy sao? Anh ấy vốn đã ghét tôi rồi, ghét thêm chút nữa cũng có sao.” – Mễ Đóa khoanh tay trước ngực nói. – “Có phải chị nói tôi làm thế nào cũng không có cách khiến Tiểu Vũ yêu tôi đúng không? Nhưng tôi có cách khiến cho chị và anh ấy mãi không thể bên nhau.”
Kỳ Anh nghe vậy liền tức giận hét lên:
“Tại sao loại người như cô không chết sớm đi chứ?”
Đúng lúc đó Mễ Đóa bỗng thấy chóng mặt, cô lùi lùi lại giường để ngồi xuống nhưng hai chân vô tình va vào nhau nên chạng vạng ngã về phía sau. Trong lúc hoảng loạn cô chỉ biết quơ tay để với lấy một điểm tựa nhưng không ngờ lại túm phải tay đang cầm dao của Kỳ Anh. Tiếp theo là cả hai cùng ngã xuống giường, con dao đó vô tình đâm vào bụng Mễ Đóa. Thấy Mễ Đóa sắp ngất, Kỳ Anh mới hoảng hốt đứng bật dậy và vô tình rút luôn con dao ra khiến máu không ngừng túa ra. Sau đó là mọi người đẩy cửa vào, vì mọi thứ diễn ra quá nhanh nên mọi người chỉ nghe thấy tiếng hét rồi thấy Mễ Đóa nằm trên giường với vết thương ở bụng và Kỳ Anh đứng đó với con dao dính máu.
Ba ngày trước khi đi tới hoang đảo.
Mễ Đóa vừa tỉnh dậy liền đưa mắt tìm kiếm một người nhưng cuối cùng tìm mãi cũng không thấy người đó. Nếu như lúc trước, mỗi lần mở mắt ra sẽ nhìn thấy Vương Tử Vũ đầu tiên thì bây giờ không còn như vậy nữa. Sức khỏe còn chưa đâu vào đâu, ngay cả ngồi còn không được vậy mà Mễ Đóa đã đòi xuất viện về nhà rồi. Lý do cô đưa ra rất đơn giản, đó chỉ là vì cô ở bệnh viện nhiều rồi nên thấy chán mà thôi.
Hai ngày trước đi tới hoang đảo.
Đan Sa tới tiệm bánh tìm Đinh Lãm, đúng là cậu ta đang trốn ở đây. Đan Sa ngồi xuống đối diện Đinh Lãm:
“Đừng tự trách bản thân nữa, cũng đừng trách Tiểu Đóa, ngay cả bản thân chị ấy còn không biết mình bị dị ứng hạch nhân thì có thể nói cho ai được chứ. Chị ấy còn nghĩ anh hạ độc chị ấy nữa kìa.”
Khó khăn lắm Đan Sa và ông bà Vương mới giải thích cho Mễ Đóa hiểu đó là do cô bị dị ứng hạch nhân chứ không phải do bị trúng độc. Đan Sa làm vậy không phải vì muốn Mễ Đóa tiến gần đến Đinh Lãm hơn mà chỉ vì không muốn Mễ Đóa buồn vì nghĩ rằng mình bị bạn thân phản bội thôi. Đinh Lãm nhìn Đan Sa:
“Sao cô lại biết chỗ này?”
“Anh nghĩ còn ai nói cho tôi nữa. Tạm thời anh đừng đến thăm Tiểu Đóa, ba mẹ chị ấy vẫn chưa hết giận đâu.” – Nói rồi Đan Sa đứng dậy định đi ra ngoài vì cô sợ ngồi đây nhìn cái bản mặt khó ưa của Đinh Lãm thêm chút nữa chắc sẽ cãi nhau mất.
Nhưng đi chưa được hai bước, Đinh Lãm bỗng lên tiếng giữ cô lại:
“Chờ đã… Tôi có chuyện muốn nhờ cô?”
Đan Sa tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại:
“Nhờ tôi?”
“Ừ, chỗ này trên giấy tờ bất động sản do tôi làm chủ. Nhưng tôi muốn cô giả vờ làm người thuê nơi này để kinh doanh. Tức là tiệm này sẽ do Mễ Đóa làm chủ, còn cô làm quản lý, không liên quan gì đến tôi.”
Nghe Đinh Lãm nói vậy, Đan Sa cũng có thể hiểu. Chắc cậu ta sợ bị ba phát hiện sẽ san bằng giấc mơ của Mễ Đóa nên mới nhờ cô giúp. Tất nhiên là cô đồng ý rồi, có chỗ cho cô thực hành mà nguyên liệu lại miễn phí như vậy sao mà từ chối được. Hai người cùng nhau ký giấy thỏa thuận sau đó Đan Sa quay về nhà. Đinh Lãm cũng rời quán về nhà, cậu vốn không muốn nhờ Đan Sa nhưng Kỳ Anh đã biết, cậu sợ sớm muộn gì ba cậu cũng biết nên phải tìm phương án phòng trừ trước khi quá muộn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!