Chỉ là vai phụ
Chương 11
“Rời cuộc họp sang ngày mai, liên lạc với Kỳ Anh tạm thời hoãn chuyến du lịch. Bây giờ tới bệnh viện.”
Jun bỗng thấy quyết định của Vương Tử Vũ thật sáng suốt, vì phấn khích quá nên quên nhiệm vụ vừa được giao và nói đến vấn đề quan trọng hơn:
“Tiểu Đóa xuất viện về khu biệt lập rồi. Tiểu Đóa chắc chắn sẽ rất vui nếu biết cậu làm việc chăm chỉ để sớm trở về vì cô ấy.”
Mặc kệ cho Jun cứ thao thao bất duyệt bên tai, Vương Tử Vũ nhân cơ hội chợp mắt một chút. Anh đã mấy ngày rồi không nghỉ ngơi đầy đủ để sớm được trở về rồi. Nhưng khi vừa về đến nhà, anh vội chạy lên phòng Mễ Đóa, câu đầu tiên anh nghe được khi mở cánh cửa phòng ra đó là:
“Mama, thực ra… thực ra… Kỳ Anh không phải…”
“Tiểu Đóa, mẹ biết… Nhưng mẹ xin con… đừng làm hại bản thân vì Tiểu Vũ nữa.” – Bà Vương ôm Mễ Đóa nói.
Vương Tử Vũ đứng chết lặng… mấy ngày qua anh giận Kỳ Anh vì hành sự thiếu suy nghĩ đó của cô nhưng không ngờ, anh đã hiểu lầm Kỳ Anh. Anh đẩy cánh cửa vào trước khi Mễ Đóa định giải thích cho bà Vương điều gì đó.
“Mẹ, con muốn nói chuyện với Mễ Đóa một chút.” – Ánh mắt anh lạnh lùng, gương mặt hiện rõ sự phẫn nộ.
Bà Vương thấy vậy liền gật đầu đi ra, không quên đóng cửa lại. Mễ Đóa dù bị gương mặt của Vương Tử Vũ dọa cho sợ đến muốn khóc nhưng cô vẫn giận, giận vì anh không thèm quan tâm đến sống chết của cô. Trong lúc tình trạng cô nguy cấp như vậy, anh lại lên máy bay đi công tác.
“Anh đến đây làm gì? Đến để xem em chết chưa sao?” – Mễ Đóa quay mặt đi hỏi
“Mễ Đóa, anh thật sự không thể ngờ… em vẫn như vậy. Vẫn không có gì đáng để cho người ta tôn trọng.” – Vương Tử Vũ gằn giọng nói.
Người nên giận bây giờ phải là cô mới đúng chứ? Anh tức giận cái gì chứ? Nói cô không có gì đáng để người ta tôn trọng sao? Còn anh đáng để người ta tôn trọng chắc? Ngoại tình mọi lúc mọi nơi, đáng để tôn trọng lắm sao?
“Vương Tử Vũ, anh nói vậy là ý gì?” – Mễ Đóa đứng dậy rồi quay sang nhìn anh tức giận nói. – “Anh rốt cuộc coi em là cái gì chứ? Là sỏi đá dưới chân để anh mặc sức chà đạp hay sao? Vương Tử Vũ, em nói cho anh biết, em có như thế nào cũng không cần anh quan tâm.”
Vương Tử Vũ thấy Mễ Đóa đang nén nuốt nước mắt thì không khỏi đau lòng nhưng sự đau lòng ấy cũng nhanh chóng biến mất. Anh lúc này chỉ mong Mễ Đóa đừng vì anh mà làm khổ bản thân nữa mà thôi nhưng anh không biết nên nói thế nào.
“Tiểu Vũ, anh còn nhớ anh từng nói với em ‘Nếu Kỳ Anh chết, anh sẽ giết chết em’. Vậy nếu như ngày hôm đó em chết, anh có vì em mà giết Kỳ Anh không?” – Mễ Đóa nghẹn ngào hỏi. Nhưng câu hỏi này của cô xuất hiện vào lúc này có vẻ không đúng lắm vì Vương Tử Vũ còn đang hiểu lầm cô mà.
“Em còn hỏi anh câu đó sao? Là em tự đâm chính mình, em còn muốn anh làm việc xấu xa theo em sao?” – Vương Tử Vũ vẫn là nghĩ một đằng nói một kiểu.
“Hoá ra ngay từ đầu anh đã nghĩ em tự đâm mình rồi sao?” – Mễ Đóa tuyệt vọng hỏi.
“Còn không phải sao?” – Vương Tử Vũ vẫn giữ chất giọng lạnh lùng hỏi.
“Vương Tử Vũ, trong mắt anh em xấu xa đến mức nào vậy?” – Mễ Đóa bật khóc hỏi.
Vương Tử Vũ quay lưng lại, anh không trả lời câu hỏi của Mễ Đóa mà hỏi một câu khác bởi vì anh cảm thấy quá mệt mỏi khi phải tranh cãi mãi một vấn đề với Mễ Đóa.
“Cầu nối cho anh và Kỳ Anh là em, chia rẽ anh và Kỳ Anh cũng là em. Mễ Đóa, rốt cuộc em muốn gì mới chịu để yên cho anh và Kỳ Anh?”
Mễ Đóa đi lên phía trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói:
“Em muốn anh yêu em.”
“Mễ Đóa, dừng lại đi.” – Vương Tử Vũ mệt mỏi nói.
“Anh muốn em dừng việc gì lại? Dừng yêu anh sao? Nếu em nói anh dừng yêu Kỳ Anh lại, anh có làm được không? Nếu không làm được, anh có quyền gì mà bắt em dừng yêu anh chứ.” – Mễ Đóa dùng sức đánh vào người Vương Tử Vũ nói.
Vương Tử Vũ đưa tay giữ đôi bàn tay nhỏ nhắn đang ra sức đấm mình rồi đẩy nhẹ Mễ Đóa sang một bên rồi mở cửa đi ra ngoài. Với sức lực yếu ớt của Mễ Đóa bây giờ một cái đẩy nhẹ cũng có thể khiến cô ngã. Nhưng anh vẫn quay lưng đi mà không hay biết vết thương cả Mễ Đóa vì cái đẩy của anh mà lại rách ra. Mễ Đóa ôm lấy vết thương đang chảy máu rồi chạy theo Vương Tử Vũ. Mễ Đóa gào lên từ tầng ba vọng xuống.
“Vương Tử Vũ, anh quay lại đây. Anh quay lại đây cho em.”
Vương Tử Vũ lại giả vờ không nghe thấy trong khi tất cả mọi người ở dưới tầng một đều nghe thấy tiếng gào khóc của Mễ Đóa. Xuống đến phòng khách, Vương Tử Vũ lạnh nhạt nói với Jun:
“Lịch trình vẫn như cũ, bây giờ tới công ty.”
Jun chỉ biết há hốc miệng ra nhìn, cậu vừa thông báo với mọi người rời cuộc họp xong giờ lại phải gọi điện báo lại là họp gấp sao. Jun nhanh chóng chạy ra xe để cùng Vương Tử Vũ đến công ty. Bây giờ Jun đang mang theo một cơn đại bão ở mức báo động đổ bộ đến công ty, và chỉ cần một sơ suất nhỏ như hạt cát cũng có thể gây thiệt hại lớn tới tài sản và tính mạng rồi.
Vương Tử Vũ vừa xuống xe đã như mây đen kéo đến làm mọi hoạt động trong công ty nhất thời bị tạm ngừng do hoảng sợ. Những người đang cười cười nói nói cũng phải im lặng không dám nhìn thẳng về phía trước. Kỳ Anh từ ngoài chạy tới đứng chặn trước cửa thang máy của Vương Tử Vũ:
“Vũ, anh nói chuyện với em một lúc được không?” – Kỳ Anh vội vàng nói như thể sợ Vương Tử Vũ sẽ không nghe cô giải thích vậy. – “Thực ra em…”
“Về nhà trước đi, bây giờ anh phải họp.” – Vương Tử Vũ lạnh nhạt nói rồi đi thẳng vào thang máy không thèm đợi Jun. Mặc dù thấy Jun sắp chạy đến nơi rồi nhưng anh vẫn để thang máy đóng rồi đi lên trước.
Jun nhìn Kỳ Anh vừa ấn thang máy bên cạnh vừa nói:
“Tôi chân thành khuyên cô, đừng động vào Vương Tử Vũ lúc này, nếu không cô không được bảo toàn tính mạng đâu.”
“Anh ấy bị sao vậy?” – Kỳ Anh lo lắng khi thấy anh tức giận đến mức như này.
“Có trời mới biết được cậu ta bị sao?” – Nói xong Jun cũng đi vào thang máy, dù nói vậy nhưng Jun biết chắc chắn là lúc nãy Vương Tử Vũ và Mễ Đóa vừa cãi nhau một trận nên tâm tình của cậu ta mới không tốt như vậy. Trong lòng cậu đang lo lắng cuộc họp hôm nay liệu có diễn ra trong an toàn hay không? Và cậu liệu có phải mất cả đêm để dọn dẹp phòng làm việc của Vương Tử Vũ hay không?
Lúc này ở khu biệt lập, Mễ Đóa đang được bác sĩ riêng xử lý lại vết thương, vì vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng nên Mễ Đóa bắt đầu sốt. Trong lúc mê man, cô liên tục nói:
“Không phải em, Tiểu Vũ, không phải em mà…”
Bác sĩ nói với ông bà Vương:
“Vết thương của nhị tiểu thư có dấu hiệu bị nhiễm trùng, bây giờ cần phải nhập viện nếu không có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!