Chỉ là vai phụ - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Chỉ là vai phụ


Chương 12


8 giờ tối, cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, Jun cảm thấy thật may mắn khi Vương Tử Vũ không phát tiết trong cuộc họp, cũng không có biểu hiện muốn lấy mạng đối phương, chỉ là Vương Tử Vũ im lặng đến mức khiến cho đối phương không dám lên tiếng mà thôi. Nếu không có Jun thay anh chủ trì cuộc họp chắc đến ngày mai cũng không xong vì Vương Tử Vũ cứ im lặng suốt nên ai dám mở miệng trước chứ. Jun không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nếu chỉ vì cãi nhau với Mễ Đóa hay do Mễ Đóa tự đâm vào mình mà anh giận tới mức đó thì không đúng lắm, bởi vì chuyện này cũng không có gì to tát lắm (Au: Vậy sao mới là to tát? Mất mạng mới to tát sao?). Vậy thì vì lý do gì chứ, Jun đang định hỏi thì nhận được điện thoại từ bà Vương, cậu vội vàng chạy theo Vương Tử Vũ, giọng nói tràn đầy sự lo lắng:

“Tiểu Vũ, không hay rồi, vết thương của Tiểu Đóa bị nhiễm trùng, bây giờ đang hôn mê trong bệnh viện.”

“Cậu có biết tại sao Mễ Đóa thành ra như bây giờ không? Chính là vì có những người như cậu, ba mẹ và chú Đỗ luôn ủng hộ những việc làm sai trái của em ấy.” – Nói rồi Vương Tử Vũ đi thẳng.

Jun đứng một lúc để tiêu hóa câu nói đó, đến lúc nuốt xong thì không thấy Vương Tử Vũ đâu nữa. Là do ai chứ? Vương Tử Vũ tính ruồng bỏ trách nhiệm sao? Ai nhìn cũng nhận ra Mễ Đóa thành ra như ngày hôm nay là do Vương Tử Vũ mà. Jun tự hỏi ‘Cậu ta rốt cuộc ăn phải cái gì mà khó ưa đến vậy?’. Nhưng Jun cũng mặc kệ, nếu Vương Tử Vũ đã không quan tâm đến Mễ Đóa thì cũng không phải chuyện của Jun. Chuyện của Jun chính là ủng hộ Mễ Đóa tiến tới bên Vương Tử Vũ dù có phải dùng đến thủ đoạn xấu xa hơn nữa cũng được.

Trên đường đến nhà Kỳ Anh, trong đầu Vương Tử Vũ chỉ toàn là hình ảnh khuôn mặt nhợt nhạt của Mễ Đóa cùng bộ dạng đau khổ cô lúc gọi tên anh mà thôi. Anh vì cô mà lo lắng đến mức phải đẩy nhanh công việc để nhanh trở về. Nhưng khi vừa về đến nhà, đáp lại sự lo lắng của anh vẫn là bộ dạng tự hành hạ bản thân của cô. Chính vì vậy mà anh mới cảm thấy rất tức giận, tức giận vì không thể biến Mễ Đóa quay lại như trước, tức giận vì anh chính là nguyên nhân khiến Mễ Đóa tự hành hạ bản thân.

Vương Tử Vũ vừa xuống xe đã thấy Kỳ Anh chạy ra ôm lấy anh rồi khóc nức nở nói:

“Tử Vũ, em xin lỗi, em thật sự không cố ý. Em thực sự không cố ý.”

Vương Tử Vũ thấy bất ngờ trước câu nói của Kỳ Anh, anh vội đẩy Kỳ Anh ra rồi hỏi:

“Em nói vậy là sao?”

“Em thực sự không cố ý, lúc đó em không nên cầm dao, nếu không em đã không vô ý đâm phải Mễ Đóa.”

Câu nói của Kỳ Anh dù không logic, cũng chẳng rõ ràng nhưng cũng đủ để làm Vương Tử Vũ chết lặng, anh lại hiểu lầm Mễ Đóa rồi. Không đúng, là tất cả mọi người đều hiểu lầm Mễ Đóa rồi. Anh nghe Kỳ Anh kể hết mọi chuyện rồi vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Tại phòng bệnh của Mễ Đóa, lúc này chỉ có Mễ Đóa và Jun, còn Đan Sa về cùng ông bà Vương và chú Đỗ rồi. Jun đỡ Mễ Đóa ngồi dậy rồi nói:

“Tiểu Đoá, sao em lại tự làm hại bản thân mình như vậy chứ?”

“Thực sự không phải em, nhưng Kỳ Anh cũng không cố ý đâm em.” – Mễ Đóa yếu ớt nói, tại sao mọi người ai cũng hiểu lầm cô hết vậy? Bởi vì trong quá khứ cô đã tự làm hại bản thân mình nhiều quá nên hiện tại dù người khác có giết cô thì người khác cũng nói cô tự sát sao?

Jun nghe vậy liền hốt hoảng nói:

“Kỳ Anh thực sự lấy dao đâm em sao?”

“Lúc đó chị ta chỉ cầm dao thôi, nhưng sau đó tại sao con dao lại nằm trên bụng em thì em cũng không rõ. Tại lúc đó em bị chóng mặt nên em không nhớ rõ, nhưng chắc chắn chị ta không cố ý đâm em đâu.” – Mễ Đóa chắc chắn khẳng định vì trong lòng cô, Kỳ Anh hợp làm thiên sứ hơn cô. – “Có thể là do em tự đâm mình rồi đổ lỗi cho chị ta cũng nên.”

Jun cốc nhẹ vào trán Mễ Đóa:

“Tiểu Đóa, em đúng là kiểu có lớn không có khôn. Tại sao em lại tự cho mình là người xấu như thế hả?”

Mễ Đóa đâu có tự cho mình là người xấu đâu, sự thật có lẽ là vậy mà. Quá khứ Mễ Đóa đã làm rất nhiều chuyện sai trái, hiện tại cô đang suy nghĩ có nên dừng lại hay không, còn tương lai cứ trông chờ kết quả hiện tại vậy.

“Có chuyện này anh vẫn giấu em, thực ra vụ rơi đèn năm đó không liên quan gì đến em cả. Trịnh Kỳ Anh biết em có ý đồ làm rơi đèn trên sân khấu nên đã sắp xếp trước để đổ tội lên em. Anh cũng muốn nói cho em chuyện này từ lâu rồi nhưng Tiểu Vũ không cho anh nói.”

Vương Tử Vũ ngay từ đầu đã biết hết mọi chuyện không phải do cô làm nhưng anh vẫn ghét cô sao? Hoá ra người phát điên đến mức hại bản thân vì Vương Tử Vũ không chỉ có một mình cô mà còn có cả Trịnh Kỳ Anh nữa. Chị ta vì anh mà hủy hoại cả tương lai như vậy, không phải còn đáng sợ hơn cô sao? Nếu như chị ta đã đánh đổi cả tương lai vì vai chính, vậy thì Mễ Đóa sẽ cho chị ta được tiếp tục. Còn cô cứ tạm thời hóa thân vào vai phụ để cho chị ta thấy, cuộc sống của vai phụ nhiều lúc sẽ tốt đẹp hơn vai chính rất nhiều. Bởi vì vai chính luôn phải thật hoàn hảo, còn vai phụ có thể tùy hứng bởi vì người khác chẳng soi xét vai phụ mà đa số họ sẽ tập trung vào vai chính hơn. Dù vai chính làm gì cũng được cho là đúng đắn nhưng Mễ Đóa vẫn thấy cô hợp với vai phụ hơn.

“Tại sao biết Kỳ Anh là người xấu mà Tiểu Vũ vẫn yêu chị ta?” – Mễ Đóa hỏi một cách vu vơ.

Vương Tử Vũ bỗng dừng chân lại, anh chỉ vừa mới đẩy cánh cửa ra liền nghe thấy câu hỏi của Mễ Đóa vọng ra. Câu hỏi này ngay cả bản thân anh còn không trả lời được chứ đừng nói là ai khác có thể trả lời cho cô. Anh quay lưng đi ra ghế ngồi vì nếu còn đứng đó, anh sợ mình sẽ nói ra cho cô biết anh từ trước giờ chưa từng ghét cô. Anh chỉ có thể tự nói thầm trong lòng bởi vì lời nói này với cô đó là một sự tàn nhẫn: ‘Tiểu yêu tinh, anh xin lỗi. Anh rất muốn nói từ trước đến giờ anh chưa từng ghét em, nhưng anh lại không thể. Thà để em nghĩ rằng anh hận em, anh ghét em còn hơn là để em biết, trái tim anh không còn chỗ cho em.”

Jun thở dài rồi ra vẻ chuyên gia nói:

“Đó chính là sự khác biệt giữa con tim và lý trí. Khi lý trí biết rõ người đó là người xấu thì con tim yếu mềm lại khẳng định đó là người tốt. Khi yêu là vậy, dù đối phương có xấu đến cỡ nào thì trong mắt ta, người đó vẫn luôn đẹp nhất.”

“Vậy sao? Vậy trong mắt Tiểu Vũ, em có khi nào được làm người đẹp nhất không?” – Mễ Đóa lại hỏi một câu hỏi khiến Jun lâm vào tình trạng bế tắc toàn tập.

Jun lại thở dài thườn thượt rồi xoa đầu Mễ Đóa:

“Câu hỏi này em nên hỏi Vương Tử Vũ, còn bây giờ nhắm mắt lại đi ngủ đi.”

Mễ Đóa gật đầu rồi nhắm mắt lại, cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ vì tác dụng của thuốc gây mê vẫn chưa hết. Jun đứng dậy định ra ngoài đi mua chút gì đó ăn nhưng vừa mới đẩy cửa ra thấy Vương Tử Vũ ngồi lù lù ở ghế chờ phía đối diện thì không khỏi giật mình. Thấy Vương Tử Vũ ngồi ở đây, Jun có thể đoán ra số phận tiếp theo của mình rồi. Những cái ghế ở hành lang đang vẫy tay chào đón cậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN