Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
Chương 25: Từng Chút Từng Chút Một
Thầy giáo đứng trên bục giảng, đĩnh đạc nói: “Các em, như thầy đã từng thông báo, trường chúng ta sẽ tổ chức hoạt động ngoại khóa cấp trường. Hôm nay, ban tổ chức của trường đã chốt lại quyết định. Theo đó, tháng sau cuộc thi sẽ chính thức diễn ra. Mỗi lớp sẽ cử ra một nhóm gồm năm người để đi thi đấu với các lớp khác. Nội dung của cuộc thi năm nay có khác so với những năm trước, ngoài phần thi `kiến thức phổ thông´ và `đại hội thể dục thể thao´, chúng ta còn phải tham gia phần thi `tình thân mến thân´. Phần thi này với mục đích là tạo điều kiện để các em hiểu rõ nhau hơn. Do có rất nhiều phần thi và các hoạt động bên lề, hoạt động ngoại khóa năm nay sẽ kéo dài trong ba ngày.”
Bên dưới bắt đầu trở nên nhốn nháo, người bàn tán qua, người bàn tán lại, không khí lớp học trở nên sôi nổi, náo nhiệt. Liễu Như trong đầu có chút phấn khích, xem ra, ngôi trường này có rất nhiều điều thú vị hơn ở ngôi trường cũ chết tiệt kia.
Thầy giáo ho khan vài cái, bảo bên dưới trật tự rồi nói tiếp: “Các em chuẩn bị tinh thần đi nào, năm nay đã là năm cuối cấp, các em cần phải nổ lực, hăng hái tham gia, coi như để lại một kỉ niệm cho thời học sinh. Tuy chỉ chọn năm người đại diện, nhưng các em còn lại cũng đóng vai trò hết sức quan trọng. Các em phải cổ vũ tinh thần cho năm bạn đại diện của lớp.”
Đỗ Duy Nhật giơ tay xin phát biểu ý kiến: “Thưa thầy, vậy lớp chúng ta sẽ chọn năm người nào?” Câu hỏi nhận được sự chú ý của mọi người vì đây cũng là vấn đề mà nhiều người thắc mắc.
Liễu Như đột nhiên đứng dậy, hăng hái nói: “Em là người xung phong đầu tiên ạ!”
Đám nam sinh `ồ´ một tiếng, trong lòng bọn họ phấn khích hơn bao giờ hết. Nếu đệ nhất mỹ nhân của lớp sẽ tham gia cuộc thi, vậy thì bọn họ cũng sẽ không cần đắn đó mà nhất định sẽ đi cổ vũ thật là nhiệt tình.
Đỗ Duy Nhất dè bĩu môi, khinh thường nhìn Liễu Như.
Thầy giáo hài lòng với sự năng nổ của Liễu Như: “Được rồi, để thầy xem xét lại. Các em về nhà hãy suy nghĩ kĩ, ngày mai đăng kí với thầy. Thầy ưu tiên cho những em tình nguyện tham gia, những người đó tất nhiên sẽ được cộng điểm hạnh kiểm. Nếu như không có ai tham gia, vậy thì thầy sẽ chọn đại, những ai được thầy chọn bắt buộc phải tham gia, nếu không sẽ bị hạ hai bậc hạnh kiểm.”
Đình Nam ngồi bàn trên quay xuống hỏi Liễu Như: “Cậu muốn tham gia thật sao?”
Liễu Như gật đầu, nụ cười nở ra tràn đầy chắc chắn: “Đúng thế! Tớ rất thích những hoạt động như thế này, rất có ích. Ở trường cũ của tớ làm gì có những hoạt động như thế này.”
“Cậu không sợ mệt sao?”
“Vui là được rồi, chịu cực một chút cũng chẳng sao.” Liễu Như nói tiếp: “Các cậu cùng tham gia với tớ đi!”
Đối với yêu cầu này, Đức Hải giành phần trả lời: “Haizz~~~, bọn tớ có muốn không tham gia cũng chẳng được. Năm nào cũng chọn bọn tớ.”
“Vậy sao? Thế thì thích quá còn gì. Chắc vui lắm, phải không?” Liễu Như càng lúc càng hứng thú.
Đức Hải lại thở dài một cái: “Vui thì có vui nhưng mà rất khổ sở, bị đày đọa dưới nắng cả ngày trời.”
“Cậu sợ đen da sao?” Liễu Như cười nghịch ngợm, sau đó dời tầm mắt về phía Minh Phong: “Minh Phong, sao cậu không có phản ứng gì hết vậy? Mọi người ai cũng nhiệt tình như thế mà.”
Minh Phong nhàn chán đưa tay che miệng lại, ngáp một cái, rồi trả lời: “Chẳng có gì thú vị!~”
Ngay lập tức bị Liễu Như phản pháo: “Cái gì mà không thú vị. Tớ cảm thấy ngược lại, nó thật sự rất rất thú vị.” Liễu Như hỏi hai người kia: “Những năm trước Minh Phong có tham gia cuộc thi này không?”
Hai người kia đồng thời lắc đầu. Liễu Như có chút khó hiểu: “Sao kì thế nhỉ? Một người văn võ toàn tài như Minh Phong sao lại không tham gia cuộc thi? Đúng là không biết trọng dụng người tài gì hết.”
Đình Nam giải thích: “Không phải là không biết trọng dụng người tài, mà là người tài không muốn góp sức cho đất nước. Bọn tớ cũng đã nhiều lần thiết tha khẩn cầu cậu ấy, nhưng cậu ấy không phải người dễ dàng thay đổi ý định. Cậu đúng thật là không biết giúp đỡ bạn bè trong lúc hoạn nạn gì hết, bọn tớ có phải là bạn thân của cậu không? Minh Phong? Sao cậu lại nỡ để bọn tớ một mình xông pha chiến trường như thế?” Đình Nam tràn đầy bi thương.
Đức Hải thêm dầu vào lửa: “Đình Nam, chẳng phải bọn mình cũng đã sớm quen với trái tim sắt đá của Minh Phong rồi sao? Có trách thì trách ông trời sao lại cho chúng ta một người bạn vô tình như thế.” Hai người cũng chỉ là đùa giỡn, hoàn toàn không có ý gì khác.
Minh Phong cũng đã sớm quen với những lời như thế: “Chẳng phải không có tớ hai người vẫn an toàn trở về đó sao? Nói nhiều như thế để làm gì?”
Liễu Như cũng xen vào: “Minh Phong, cậu thật đúng là trái tim sắt đá. Cậu có cần phân biệt đối xử với tớ không? Tại sao đối với người khác cậu xưng tớ gọi cậu rất gần gũi, còn đối với tớ cậu lại xưng tôi gọi cô rất xa lạ? Thật không công bằng gì hết!” Liễu Như có chút không cam tâm ở trong lòng.
“Cô muốn biết tại sao lắm, đúng không?” Minh Phong nhen nhóm ý định tăm tối ở trong đầu.
Liễu Như gật đầu. Minh Phong nói tiếp: “Bởi vì cô là đồ dở hơi!” Đả kích, hoàn toàn là muốn đả kích người khác.
Đồ dở hơi?! Đình Nam và Đức Hải mặt ngớ ngẩn nhìn nhau. Liễu Như hỏi tiếp: “Cậu có thể thay đổi biệt danh cho tớ được không? Đồ dở hơi khó nghe quá. Thay vì gọi bằng từ đó, cậu có thể gọi tớ là Gấu bông, Gấu nhỏ, Gấu dễ thương chẳng hạng. Có phải là dễ nghe hơn không?”
Minh Phong suy nghĩ một chút: “Vậy gọi cô là mặt dày nhỏ đi, được không? Biệt danh này hợp với cô hơn, bởi vì da mặt của cô rất dày.”
“Tớ không thích!~~~” Liễu Như nũng nịu.
“Không cần!~” Minh Phong ngắn gọn đáp lại.
“Không cần gì?” Liễu Như không giải thích được.
“Không cần cô thích, tôi thích là được rồi!”
“Được rồi, được rồi. Không cãi lại cậu. Cậu thích gọi tớ là gì cũng được.” Liễu Như cũng không thèm so đo nữa, cô biết rõ mình không thể đấu lại Minh Phong. Cô chuyển sang đề tài khác: “Minh Phong,
hôm nay cậu có mang theo kẹo không?”
Câu hỏi này dành cho Minh Phong, nhưng lại khiến Đình Nam và Đức Hải vô cùng bất ngờ: “Cậu cũng ăn kẹo sao, Minh Phong?”
Minh Phong trưng ra bộ mặt đương nhiên: “Các cậu ăn được, tớ ăn không được sao?” Kế tiếp, lấy từ trong cặp ra một viên kẹo, thẩy lên trên bàn trước mặt Liễu Như.
Liễu Như vui vẻ nhận lấy kẹo: “Minh Phong, tớ cảm thấy cậu giống như là thùng kẹo di động của tớ. Mỗi lần tớ cần cậu đều có kẹo đưa cho tớ. Tớ cảm thấy mình thật sung sướng.” Cô cười tít mắt, viên kẹo dần dần tan ở trong miệng của cô.
“Một viên kẹo là một trăm nghìn!”
Minh Phong khiến Liễu Như thiếu chút nữa là phun thẳng viên kẹo ra ngoài: “Cậu chớ có đùa. Chẳng phải tất cả đều là miễn phí sao? Hơn nữa, viên kẹo làm gì mắc như thế? Cậu đúng là biết dọa người.”
Minh Phong nhún nhún vai.
________
Đức Hải cùng Minh Phong đứng ở trong nhà vệ sinh rửa tay. Đức Hải mở lời trước: “Minh Phong, xem ra cậu đã thay đổi so với lúc trước rồi!”
Minh Phong không thay đổi sắc mặt: “Vậy sao?”
“Đúng thế! Tớ cảm thấy cậu đang không ngừng thay đổi. Tuy chỉ là thay đổi từng chút từng chút một thôi, nhưng mà, về lâu dài, tớ nghĩ Minh Phong của lúc trước sẽ không còn nữa.”
“Cậu nói thử xem, Minh Phong của lúc trước như thế nào?” Minh Phong đặt vấn đề, tự mình ngắm nhìn mình ở trong gương.
Đức Hải không khó để trả lời: “Lúc trước, cậu lúc nào cũng lạnh lùng ít nói, khiến người khác cảm thấy sợ sệt. Cậu rất ít khi trêu chọc người khác, cũng không có sở thích giống như những người khác. Cậu khiến cho người ta có nhiều tò mò về cậu, nhưng không có đủ can đảm để tìm hiểu.”
“Vậy à!~ Chẳng phải bây giờ tớ vẫn như thế sao?”
“Tuy cậu vẫn còn lạnh lùng nhưng mà so với lúc trước đã ít hơn một chút xíu. Cậu rõ ràng biết trêu chọc người khác.” Đức Hải ngầm đề cập đến Liễu Như.
“Đùa một chút cũng không ảnh hưởng gì!” Minh Phong chỉnh lại quần áo.
“Cậu cũng thích ăn kẹo nữa!”
“Thích ăn kẹo sao?” Minh Phong thầm cười trong lòng.
Đức Hải nói tiếp: “Duy chỉ có một thứ chắc chắn vẫn chưa thay đổi, đó là cậu vẫn không cười trước mặt người khác.” Đức Hải nhìn thẳng vào mặt Minh Phong: “Cậu có thể cho tớ nhìn thấy nụ cười của cậu một lần không?”
Minh Phong im lặng, Đức Hải tiếp tục nài nỉ: “Cậu có phải là bạn tốt của tớ không? Nếu phải thì mau cười đi. Tớ muốn là người đầu tiên trong trường nhìn thấy cậu cười.”
Minh Phong cau mày: “Cậu nghĩ cậu là người quan trọng như thế nào? Cậu có diễm phúc được nhìn tớ cười đầu tiên sao? Tớ chỉ cười trước mặt một người thôi.”
Đức Hải đột nhiên cười: “Tớ biết người đó là ai rồi. Là bạn gái của cậu?”
Minh Phong không chắc chắn: “Cũng có thể!”
“Này, cậu có bạn gái chưa đó?”
“Cậu hỏi nhiều như thế để làm gì? Hôm nay cậu ăn trúng ớt nên bị lột lưỡi sao?” Minh Phong trực tiếp từ chối cho câu trả lời.
Thời gian làm chúng ta thay đổi và chúng ta cũng thay đổi theo thời gian. – Ngạn ngữ Đức.
(Những bình luận của các bạn là nguồn động lực hiệu quả nhất cho tác giả.)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!