Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em - Chương 26: Không Nên Biết Sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em


Chương 26: Không Nên Biết Sao?


Chương 26. Không nên biết sao?

Minh Phong mở đôi mắt xinh đẹp ra, đón ánh nắng đầu tiên từ ngoài khung cửa sổ rọi vào. Cậu đưa tay ra, với lấy chiếc đồng hồ báo thức ở bên cạnh, để ở trước mặt: “Xem ra hôm nay nó lại không hoạt động nữa rồi. Đúng là đồ cũ rồi nên bỏ đi!~~”

Câu nói đầu tiên trong ngày của cậu, về nội dung có vẻ giống như một câu than thở, nhưng về ngữ điệu lại vô cùng nhẹ nhàng. Cậu không biết rõ đã nói vứt cái đồng hồ này đi bao nhiêu lần rồi, chỉ biết cậu sẽ không bao giờ vứt nó vào thùng rác.

Mỗi vật thuộc sở hửu của mình, Minh Phong đều luôn rất trân trọng. Cho dù có cũ, có hư, cậu cũng sẽ giữ lại, coi như để làm kỉ niệm.

Minh Phong vén tấm chăn màu xanh lam sang một bên, chậm rãi bước xuống giường. Cậu đi thẳng vào phòng tắm, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân. Ngay lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa. Trong đầu cậu liền suy đoán, Liễu Như lại đến tìm mình sớm như vậy sao?

Minh Phong nghĩ như thế cũng không phải là không có lí do. Dạo gần đây, có ngày nào mà Liễu Như không đến tìm cậu vào sáng sớm để đi học chung đâu chứ.

Minh Phong cứ tiếp tục đánh răng, không hề bận tâm đến nữa. Nhưng mà trong khi cây muốn lặng thì gió chẳng ngừng. Tiếng gõ cửa càng lúc càng kéo dài và đều đặn, âm thanh cũng ngày một to hơn. Minh Phong cau mày, không làm phiền người khác cô không chịu nổi sao, Liễu Như?

Minh Phong mang theo thái độ bị làm phiền đi ra mở cửa. Nhưng mà, người đứng ở ngoài cửa, không phải là Liễu Như. Người đàn ông trung niên nở nụ cười: “Chào con!~~” Trong giọng nói chứa đầy vui vẻ. Trên tay người này có cầm một quyển sách.

Minh Phong lập tức trở nên vô tình: “Không cần phải diễn kịch nữa. Có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi không muốn day dưa với ông.” Minh Phong không một chút biểu cảm ở trên mặt.

Người đàn ông thu hồi nụ cười lại: “Dù sao ba cũng đã quen với thái độ này của con, ba không chấp nhất con nữa. Hôm trước, ở nhà hàng, ba có tặng cho con quyển sách kĩ năng thổi sáo này nhưng con không lấy. Hôm nay ba tới đây chủ yếu là để thăm con, nhân tiện đưa cho con cuốn sách này. Ba mong con hãy nhận nó.” Mặc dù không còn cười nữa, nhưng trong giọng nói của người đàn ông này vẫn tồn tại ấm áp.

Minh Phong nhếch môi, xem thường: “Được, tôi nhận cho ông vừa lòng, coi như giúp ông hoàn thành vai diễn của mình. Mong ông sau này đừng đến tìm tôi nữa.” Nói xong, cậu thô lỗ giựt lấy cuốn sách từ trong tay người đàn ông trung niên, vứt vào góc tường bên trong phòng.

Người đàn ông dù có chút buồn trước thái độ này của con trai mình, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười: “Con chịu nhận nó là ba vui lắm rồi. Nhưng mà ba không thể làm theo lời con nói. Có thời gian, ba sẽ tới thăm con nữa.”

Trong khi người đàn ông còn luyến lưu, muốn ngắm nhìn, muốn trò chuyện với Minh Phong một chút nữa, nhưng Minh Phong lại không một chút nương tay đóng cánh cửa lại. Âm thanh đóng cửa khó nghe ngăn cách cuộc gặp gỡ của hai người. Minh Phong nhìn cuốn sách vừa mới bị quăng vào góc tường, trong nội tâm trào dâng lên một cảm giác rất khó tả. Đợi một lúc sao, cậu lần nữa mở cửa ra, người đàn ông đã rời khỏi. Minh Phong đăm chiêu nhìn về phía dãy hành lang không một bóng người. Ông nói ông thật lòng quan tâm tôi? Giả tạo! Một người ba ngay cả kiên nhẫn đứng chờ con mình cũng làm không được, ông xứng đáng làm ba sao?

Tiếng chuông ra chơi vang vọng đến từng phòng học. Học sinh rộn ràng gấp tập sách lại, tụm năm tụm bảy cùng nhau trải qua hai mươi phút của giờ ra chơi. Có nhóm thì đi ra khỏi lớp, có nhóm thì chạy giỡn khắp phòng, có nhóm thì bàn về một bài tập khó,… Liễu Như nhìn Minh Phong, trong đầu mang một dấu hỏi lớn. Cô cẩn trọng quan sát từng cử chỉ trên gương mặt Minh Phong. Nó vẫn không chút cảm xúc như mọi ngày, nhưng hôm nay lại có gì đó rất khác lạ mà cô nhìn mãi cũng không xác định được. Liễu Như không suy nghĩ nhiều, hỏi: “Minh Phong, hôm nay cậu bị sao thế?”

Minh Phong đang ngồi đọc sách, mắt chăm chú nhìn vào trang giấy, trước sau không thay đổi: “Sao là sao?” Chẳng qua là trả lời cho có lệ.

“Tớ hỏi cậu, cậu còn hỏi ngược lại tớ, là đang muốn trêu đùa tớ sao?” Liễu Như không giấu được kích động.

Minh Phong nhún nhún vai, xem thường. Liễu Như đột nhiên ghé lại gần tai của Minh Phong, khẽ nói: “Tớ đi đây một chút nha!~” Hàm ý có chút xấu xa.

Minh Phong vẫn giữ nguyên tư thế cũ: “Chuyện gì?” Lật sang một trang mới.

“Cậu chăm chỉ đọc sách như thế để làm gì? Là muốn bị cận như Đức Hải sao?” Liễu Như nói tiếp: “Nhưng mà, nếu như cậu đeo kính vào, không biết sẽ như thế nào nhỉ? Hoặc là nhan sắc nở hoa, hoặc là lụi tàn trong phút chốc. Hihi~~” Liễu Như mơ hồ vẽ ra hình ảnh Minh Phong đeo kính cận, không kiềm chế được bật cười.

Minh Phong dùng cuốn sách đập lên đỉnh đầu Liễu Như một cái, lực đạo không mạnh cũng không nhẹ: “Bớt suy nghĩ những thứ quỷ quái đó đi! Nói vấn đề chính!”

Vấn đề chính? Liễu Như thiếu chút nữa quên mất mình có chuyện đại sự cần giải quyết. Cô lại dùng âm lượng thỏ thẻ để nói với Minh Phong: “Tớ đi vệ sinh một chút nha!” Mặc dù có hơi biến thái một chút, nhưng Liễu Như quan tâm sao? Cô không quan tâm mức độ biến thái cũng như suy nghĩ của đối phương, chỉ quan tâm rằng đây là điều cô muốn nói. Không biết từ lúc nào, bất kể là làm gì, Liễu Như cũng đều muốn báo cáo với Minh Phong, như vậy cô cảm thấy an tâm hơn.

Minh Phong cau mày lại. Đây là loại con gái gì đây? Thật sự đây là lần đầu tiên cậu gặp được một người con gái như vậy. Cậu nhìn Liễu Như với ánh mắt nghi hoặc: “Nhà của cô ở Biên Hòa sao?” Cậu nói tiếp: “Chuyện như thế cũng có thể nói ra sao? Cô muốn đi vệ sinh thì cứ đi, tôi không muốn biết.”

Liễu Như cười, thật may mắn, hôm nay cô đã có bước chuẩn bị, cho nên cũng không còn cảm giác được xấu hổ là gì: “Tớ luôn có nhiều chuyện muốn chia sẻ với cậu, chỉ một mình cậu.”

Minh Phong án binh bất động. Liễu Như cũng hướng nhà vệ sinh mà đi tới. Đi được nửa đường, cô bất chợt gặp mặt thầy hiệu trưởng. Các học sinh khác cũng thấy thầy hiệu trưởng, bọn họ có người thì lễ phép cúi đầu chào, có người thì ngó lơ, có người thì tìm cách tránh né. Liễu Như thật không hiểu thầy hiệu trường có gì ghê rợn mà bọn họ phải sợ. Cô mỉm cười chào: “Lại gặp thầy nữa rồi, hôm nay thật là có duyên, phải không thầy?”

Thật ra thì lúc sáng Liễu Như đến tìm Minh Phong để đi học chung thì gặp thầy hiệu trưởng đang rời khỏi với tâm trạng có chút buồn bã. Cô có hỏi thì thầy trả lời là đến tìm một người cháu.

“Chào em!~” Thầy hiệu trưởng đáp lại.
Hai người cũng không có chuyện gì để nói với nhau nữa. Liễu Như đang đi đi lướt qua thì bị thầy hiệu trưởng gọi lại: “Em học

chung lớp với Minh Phong phải không?”

Liễu Như mặc dù không biết chuyện gì nhưng cứ trả lời: “Đúng rồi ạ, có chuyện gì không thầy?”

Thầy hiệu trưởng gật gật đầu, từ đôi mắt phân tích ra có thể biết được ông ấy đang muốn nói chuyện gì đó nhưng không biết vì sao ông lại không nói ra thành lời. Ông suy tư một chút rồi nói: “Có thời gian thầy sẽ nói chuyện với em sau. Em đi về lớp đi!”

Liễu Như bâng khuâng ở trong lòng. Cô cảm giác có gì đó không bình thường ở đây, nhưng cô cũng chỉ là một người phàm, không phải thần tiên hay người biết phép thuật để có thể đọc được suy nhĩ của người khác, cũng như biết được tất cả,mọi chuyện ở trên đời.

Cô về đến lớp, vừa nhìn thấy Minh Phong liền mỉm cười. Cái người này, nhìn từ góc độ nào cũng đều đẹp hết, là sao? Đúng là đẹp trai chết người mà.

“Minh Phong, Minh Phong, Minh Phong!~~~” Âm thanh ngân dài.

“Tôi không bị điếc, gọi một lần là tôi đã nghe.” Minh Phong nhắc nhở Liễu Như.

Liễu Như mỉm cười, lại chỗ ngồi của mình, trèo lên trên bàn, ngồi trên đó, hai chân không ngừng lắc lên trước rồi lùi ra sau: “Cậu thích đọc sách như thế sao?”

Minh Phong nhàn nhạt trả lời: “Chỉ là đọc giết thời gian thôi.”

“Thì ra là vậy!” Liễu Như dừng một chút, nhớ ra chuyện gì đó liền nói: “Minh Phong, cậu quen biết thầy hiệu trưởng sao?”
Minh Phong bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng vẫn tỏ ra vẻ bình thường: “Có chuyện gì sao?”

“Khi nãy gặp thầy, thầy có hỏi về cậu.”

“Vậy sao?” Minh Phong bất cần.

“Lúc sáng tớ cũng có thấy ông ấy từ kí túc xá nam rời khỏi, trên mặt có hơi buồn bã.”
“Buồn sao? Giả tạo!” Minh Phong mạnh tay lật sang trang mới. Cuốn sách phát ra âm thanh khô cằn.

Liễu Như thấy thái độ đang dần thay đổi của Minh Phong, không giải thích được: “Có chuyện gì thế?”

“Liễu Như, thật ra thì có nhiều chuyện không biết sẽ tốt hơn.”

Liễu Như suy nghĩ một chút: “Vậy, mẫu bạn gái lý tưởng của cậu, không biết sẽ tốt hơn sao?”

Minh Phong không hồi âm, Liễu Như nói tiếp: “Có nhiều chuyện không biết sẽ tốt hơn, nhưng còn về mẫu bạn gái lý tưởng của cậu, tớ nghĩ nó rất quan trọng, không biết không được. Cậu có thể cho tớ biết không?”

“Cũng có thể, nhưng bây giờ chưa phải lúc!”

(Những bình luận của các bạn là nguồn động lực hiệu quả nhất cho tác giả.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN