Chỉ Riêng Mình Em - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Chỉ Riêng Mình Em


Chương 34


Đợi đến khi Nghênh Niệm lấy lại phản ứng, lúc phát hiện Dụ Lẫm Nhiên làm mặt lạnh cả tối là vì ảnh nền điện thoại của cô, cô đã ở trường.

Ngòi bút đâm xuống quyển vở, tưởng tượng đó là mặt của anh, cô chỉ hận không thể tặng cho anh một gương mặt đầy rổ!

Cái con người này, tự dưng hiểu lầm cô trèo tường, thoát fan nên không nói câu nào, trưng cái mặt thối đó suốt một tối, anh giỏi lắm!

Nghênh Niệm thầm hạ quyết tâm lạnh nhạt anh, nhưng chưa được một ngày đã không thể tiếp tục kiên trì.

Trước khi giờ tự học buổi tối bắt đầu, cô nhận được một cuộc gọi, nói cô có chuyển phát nhanh ở trước cổng trường, anh giao hàng ôm một túi đồ ăn thật to để cô ký nhận.

Quay về lớp cô liền mở ra xem, một phần cơm tối vô cùng phong phú, mặn, chay, tươi ngon đủ cả, có đủ tráng miệng sau bữa ăn. Trong túi còn một tấm thiệp, bên trên có viết, “Bù lại bữa tối cho em, sorry.”

Nghênh Niệm liền đoán ra ngay là của Dụ Lẫm Nhiên tặng, lúc đi dạo phố anh có hỏi địa chỉ trường của cô. Lúc đó cô chỉ nghĩ anh thuận miệng hỏi mà thôi, bây giờ mới biết hóa ra anh còn có hậu chiêu.

Nghênh Niệm không gửi tin nhắn cho anh, mở hộp ra bắt đầu ăn cơm. Cũng tốt, cô đỡ phải mất công đi ra ngoài ăn.

Hơn nửa lớp đã đi ăn tối, còn mấy người chuẩn bị đi thì ngửi thấy mùi thơm phát ra từ chỗ cô bèn nhìn thêm vài lần. Thơm quá, bữa ăn của Nghênh Niệm phong phú quá, mùi thơm chẳng mấy chốc đã lan khắp cả lớp học.

Quách Lực ngồi trước Nghênh Niệm, quay lại nhìn cô, “Đồ ăn thịnh soạn quá ta!”

Nghênh Niệm tức tối, “Ừ, có người đắc tội với tôi, nên đưa đồ ăn đến xin lỗi… Đừng nghĩ làm thế thì tôi sẽ bỏ qua!”

Quách Lực, “…” Thế cậu còn ăn ngon lành thế, nhìn cậu có dáng vẻ gì gọi là mang thù đâu?

Bữa ăn này của Nghênh Niệm không ngờ lại làm xuất hiện một người.

Không phải Quách Lực mà là một nam sinh.

Nói thật, Nghênh Niệm khá hài lòng với vẻ ngoài của mình, nhưng không biết có phải vì quá hổ báo, cộng thêm việc khá nổi tiếng nên cô không có duyên với mấy bạn khác phái hay sao. Cô từng tiếp xúc với vài bạn nam, cuối cùng đều trở thành bạn hoặc thậm chí là huynh đệ. Đang độ thanh xuân nhưng cô lại chưa bao giờ được trải qua mấy câu chuyện “thanh xuân” nào cả.

Sớm đã quen với chuyện cô có duyên với mấy bạn cùng phái hơn là khác phái, không ngờ lại có ngày mình được một bạn nam đi theo lấy lòng.

Lúc nhận được hộp cơm của cậu ta, Nghênh Niệm ngơ ngác một hồi.

Cậu ta tên là Thôi Đằng, học cùng khối với cô. Nghênh Niệm biết cậu ta, hai người từng hợp tác làm MC trong vài buổi liên hoan của trường, tuy có phương thức liên lạc nhưng bọn họ ít khi trò chuyện với nhau.

“Cái này là mình làm, tuy có hơi xấu nhưng hương vị cũng không đến nỗi nào, cậu nếm thử…”

Có thể nhận ra Thôi Đằng đang ngại ngùng, cậu giả vờ bình tĩnh nói hết câu, sau đó đưa hộp cơm đến trước mặt Nghênh Niệm.

“Cho tôi hả?” Nghênh Niệm xác nhận lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Sao lại cho tôi?”

Mặt Thôi Đằng ửng đỏ, “Chỉ là muốn… muốn cho cậu thôi.”

Cô còn đang định đi ăn cơm gà hầm sốt đây. Nghênh Niệm nhìn xung quanh, không có ai cả, cậu ta cũng có chừng mực, biết gọi cô đến chỗ vắng người để nói chuyện, nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ truyền ra thế nào nữa.

“Không cần đâu, cậu ăn đi, tôi có cơm tối rồi!” Nghênh Niệm lịch sự từ chối ý tốt của cậu ta.

Thôi Đằng lại rất kiên trì, cậu ta ấp úng nói, “Cái này, là mình làm cho cậu.”

Ý của câu này quá rõ ràng, nếu Nghênh Niệm không hiểu thì chắc chắn trí thông minh của cô có vấn đề. Không ngờ đó nha, ngoài người nhà ra thì đây là lần đầu tiên có người làm cơm cho cô đó.

Nghênh Niệm bỗng ngại ngùng, nhưng vẫn phải từ chối, “Không cần đâu, thực sự là không cần! Tôi không thích ăn mấy món này!”

“Cậu còn chưa xem bên trong là gì…” Thôi Đằng nhìn cô.

Nghênh Niệm nghẹn họng, đành nói, “Thật ra tôi đã hẹn đi ăn với bạn, không thể nhận ý tốt của cậu được, xin lỗi cậu!” Liên tiếp nói lời cám ơn, cô cất bước định trốn đi.

Thôi Đằng hỏi thẳng, “Tôi có thể hỏi tối qua ai đưa bữa tối cho cậu không?”

Nghênh Niệm đau cả đầu, “Cậu không biết đâu.”

“Tại sao người đó tặng thì cậu nhận, tôi tặng cậu lại không chịu nhận? Cậu sợ tôi làm không ngon hả? Nếu vậy tôi có thể gọi thức ăn ở ngoài cho cậu…”

“Đừng đừng đừng!” Nghênh Niệm vội xoay người, xua tay ý bảo cậu ta đừng xúc động, “Vấn đề không phải ở đây.”

Cô nghiêm mặt nói, “Tôi nhận đương nhiên là có lý do của mình, đó là chuyện riêng của tôi nên không tiện nói với cậu. Còn những chuyện khác, cậu không cần phí tâm vì tôi đâu, tôi không thể nhận, không phải chỉ mỗi mình cậu. Nếu hôm nay đổi lại là người khác, tôi cũng sẽ từ chối thôi.”

Không cho Thôi Đằng có thời gian nói chuyện, Nghênh Niệm ném thêm một câu rồi rời đi ngay, “Cậu tự ăn đi, cám ơn ý tốt của cậu. Tạm biệt!”

Cô cô ý dùng từ “ý tốt” mà không phải là “tấm lòng”, cô đã tỏ thái độ vô cùng rõ ràng.

Không phải Nghênh Niệm không hiểu ý của Thôi Đằng, nhưng cô biết rõ mình không thể đáp lại cậu ta, chi bằng dùng cách không khiến cậu ta mất mặt này.

Đoạn nhạc đệm này hoàn toàn khiến Nghênh Niệm bất ngờ, cô quả thật hết hồn, lúc trước hợp tác dẫn chương trình cô không hề phát hiện ý tứ của Thôi Đằng.

Sao lại có thể chứ! Rõ ràng chưa hề tiếp xúc với nhau, chỉ có một lần duy nhất kia là do trời mưa to, Thôi Đằng không mang dù, còn cô lại chuẩn bị đầy đủ, vì đã có áo mưa nên tốt bụng cho cậu ta mượn dù.

Cô chạy như bay ra cổng trường, mấy bạn nữ quen cô đều gọi cô đến che dù chung, thế là cô đi nhờ một cô bạn một đoạn, rất nhanh đã đến nơi.

Cô tự thấy mình rất manly, Thôi Đằng lại nhã nhặn, trắng trẻo đẹp trai, nhìn thế nào cũng không hợp với cô mà! Một thanh niên tốt sao lại bị mỡ heo che mắt thế này?

Tất nhiên, không phải cô nhận mình là mỡ heo, cũng không nói mình hư hỏng hay gì, chẳng qua cô chỉ cảm thấy, đang làm bạn bè tốt tự nhiên thế này thì rất khó xử. Không nên đâu!

Nghênh Niệm bắt đầu trốn tránh Thôi Đằng. Hai người vốn ít đụng mặt nhau, cô biết cậu ta cũng ngại chặn cô trước cửa lớp, nhưng không ngờ, Thôi Đằng lại tìm cô trên mạng xã hội.

Hơn một tháng nay không nói với nhau được mấy câu, bị kích thích vì cô nhận đồ ăn ở ngoài, ngày nào cậu ta cũng tìm cô nói chuyện. Nghênh Niệm không trả lời cũng không được.

Cậu ta hỏi về chuyện học cô còn dễ trả lời, dù biết cậu ta cố ý tìm chuyện để nói, nhưng Nghênh Niệm vẫn ghi lại từng bước giải gửi cho cậu ta, vừa lịch sự vừa đúng mực.

Thôi Đằng tán gẫu mấy chuyện không liên quan đến việc học là cô đau cả đầu. Cô từng thử mặc kệ cậu ta, nhưng Thôi Đằng lại rất kiên trì, rất nhẫn nại, gió mặc gió, mưa mặc mưa mà đi tìm cô.

Trong lịch sử trò chuyện của cô chỉ có mình cậu ta độc thoại, đọc lại mấy tin nhắn đó, Nghênh Niệm càng lúc càng thấy xấu hổ.

Thật sự đã hết cách rồi, Nghênh Niệm đành ra đòn sát thủ, có lần cậu ta tìm cô, cô liền nói, “Tôi chơi game không rảnh, có gì tối nói.”

Chắc cậu ta không biết chơi game đâu nhỉ?

Ai mà ngờ lại là thất sách, Thôi Đằng nghe xong thì nói, “Tôi cũng chơi, cùng nhau đánh vài ván nhé?”

Nhìn dáng vẻ chăm chỉ học hành của cậu ta, ai mà ngờ cũng biết chơi game!

Nghênh Niệm ngồi trước máy tính rủ vai, sau đó lại ngồi thẳng lưng, tiếp tục có gắng, “Cậu cũng biết tôi rất háo thắng, làm gì cũng phải theo đuổi cái giỏi nhất. Tôi chơi game chỉ đánh với mấy người giỏi thôi, còn mấy người thường thường tôi sẽ cáu đó. Thôi cậu đừng theo, xin lỗi nhé.”

Cô nói là sự thật, đúng là cô chỉ chơi với những người trình siêu giỏi. SF đã tiến vào tứ kết của giải S rồi, trình của Dụ Lẫm Nhiên cũng không thể tính là thường thường được, đúng không?

Thôi Đằng mặc kệ khó khăn, “Không đánh thì sao biết tôi đánh dở.”

Dù có giỏi cũng không qua nổi Dụ Lẫm Nhiên đâu, Nghênh Niệm rất muốn nói rằng ngày nào cô cũng solo với tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng nghĩ đến anh cô lại nuốt ngược vào trong.

Nghênh Niệm tạm thời không trả lời cậu ta, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dụ Lẫm Nhiên.

“Đội trưởng! Giang hồ cấp cứu!!”

“Anh có đó không?”

“Em có chuyện gấp tìm anh!!”

Gửi mấy tin nhắn ngay cả người nhận cũng cảm nhận được sự ầm ĩ bên tai, Dụ Lẫm Nhiên nhanh chóng trả lời, “Chuyện gì?”

“Là thế này!” Cô nói, “Anh có thể solo với bạn em một chút được không?”

Sợ anh từ chối, cô vội năn nỉ, “Năn nỉ anh đó!”

Ngược lại, anh lại phóng khoáng đáp, “Được thôi.”

Cô vui vẻ ra mặt, “Vậy anh online đi, gặp nhau trong game nhé!”

Cô quay sang nhắn cho Thôi Đằng, “Bình thường tôi hay solo với một người bạn, chỉ có hai người chơi thôi. Vậy đi, hay là cậu solo với anh ấy thử, tôi sẽ chơi với người giỏi nhất.”

Đây cũng coi như từ chối khéo, nói thế này cũng đủ mặt dày rồi.

Thôi Đằng nhìn chữ “anh ấy” sao lại không đồng ý cho được. Nghênh Niệm mời cậu ta vào game, tạo một phòng, Thôi Đằng dùng nick chính, Dụ Lẫm Nhiên dùng nick phụ gặp nhau.

Nghênh Niệm mở cuộc chiến, hai chàng thanh niên cùng solo với nhau. Trước khi bắt đầu, cô dặn Dụ Lẫm Nhiên trên Wechat, “Anh phải thắng đó!” Sợ anh nể mặt là bạn của cô mà thủ hạ lưu tình.

Dụ Lẫm Nhiên trả lời “biết rồi” không nói nhiều trực tiếp vào trận.

Mặc dù kỹ thuật chơi game của Thôi Đằng khá tốt, nhưng cũng không thể hơn tuyển thủ chuyên nghiệp vì dù sao đây cũng là chén cơm của người ta. Dụ Lẫm Nhiên dùng ưu thế của mình đánh thắng Thôi Đằng.

Thôi Đằng không chịu thua, gõ một hàng chữ, “Có thể đánh thêm ván nữa không?”

Dụ Lẫm Nhiên vui vẻ đồng ý.

Qúa trình giữa ván đầu và ván thứ hai không khác gì mấy, kết quả cũng vậy, thao tác của Dụ Lẫm Nhiên trong nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đủ ngưỡng mộ, nếu không năm nay SF sẽ không xuất hiện một cách mạnh mẽ như thế.

Nghênh Niệm ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình cũng không quên khen anh trên Wechat, “Đội trưởng giỏi quá! Không đánh SP cũng giỏi thế này!”

Dụ Lẫm Nhiên trả lời, “…”

Đây đúng là lời nói nhảm, số tướng mà tuyển thủ chuyên nghiệp có thể chơi đâu ít, nếu không sao có thể ra sân thi đấu? Bên cạnh tướng chính sở trường của mình, ai mà không có vài tướng phụ, tuy không giỏi nhưng tuyệt đối không thành vấn đề.

Có thể ra sân thi đấu thì trình độ khỏi phải bàn cãi.

Sau khi thua trận thứ hai, Thôi Đằng nói nhỏ với Nghênh Niệm trên mạng, “Bạn cậu giỏi thật đấy.” Ăn ngay nói thật, cậu phải thừa nhận như vậy.

Nghênh Niệm nói, “Đúng đó.”

Một giây sau, cô cầm điện thoại lên gửi cho Dụ Lẫm Nhiên mấy mặt cười, “May mà có đội trưởng! Nếu không là em tèo rồi!”

Dụ Lẫm Nhiên hỏi, “Sao thế?”

Cô không nghĩ nhiều, bắt đầu kể hêt mọi chuyện, “Ây, cậu bạn này vốn có mối quan hệ khá tốt với, lúc gặp nhau còn chào hỏi vài câu. Ai ngờ cậu ta đột nhiên lại thế, bắt đầu đưa cơm cho em, em từ chối thì ngày nào cậu ta cũng bắt chuyện với em. Em nói em bận chơi game thì cậu ta lại nói muốn chơi cùng em.”

Cô than thở, “Thế là em khoe là em chỉ chơi với mấy người giỏi, mà trình của em thì có lẽ không đánh lại cậu ta, chỉ có thể tìm anh, nếu không em không biết phải từ chối thế nào nữa…”

Dụ Lẫm Nhiên im lặng một lúc thật lâu, sau đó mới nhắn lại hai chữ, “Vậy hả?”

Nghênh Niệm nói, “Đúng vậy!” Đợi thật lâu vẫn không thấy anh trả lời.

Cô ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính, Dụ Lẫm Nhiên và Thôi Đằng lại bắt đầu vào trận.

Cô kinh ngạc, hỏi Thôi Đằng, “Sao lại đánh nữa rồi?”

Thôi Đằng nói, “Tôi đâu biết. Là bạn cậu thách đấu nên tôi liền chấp nhận.”

Dụ Lẫm Nhiên chủ động thách đấu?

Nghênh Niệm mơ màng, nhìn sang trận đấu, sau đó hít một hơi sâu. Cô còn thấy đau dùm Thôi Đằng đây này! Dụ Lẫm Nhiên ra tay không chút lưu tình, muốn tàn nhẫn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Trận này kết thúc còn nhanh hơn hai trận trước, Thôi Đằng nói, “Bạn cậu luôn giỏi thế sao…”

Nghênh Niệm trấn an, “Đúng vậy đó. Cậu đừng để ý, tôi đánh với anh ấy cũng toàn thua thê thảm.”

Thật ra cũng không hẳn thế, nếu so với trận vừa nãy thì Dụ Lẫm Nhiên vẫn nể tình cô lắm! Nghênh Niệm chậc chậc cảm thán, không nói nhiều, tán gẫu vài câu rồi tạm biệt Thôi Đằng. Cô lấy cớ mình muốn chơi game, nhanh chóng biến mất.

Nghênh Niệm nói chuyện với Dụ Lẫm Nhiên.

“Đội trưởng anh dữ quá! Nhưng xem xong lại thấy bình thường anh vẫn còn tốt với em phết!”

Anh nói, “Đánh em là để em rèn luyện, nếu không, dựa vào trình độ của em thì đến khi nào mới tiến bộ được.”

“Vậy anh đánh bạn em dữ dội thế cũng là muốn để cậu ta tiến bộ hả? Quào, mấy cái kinh nghiệm này, người khác có muốn học cũng không được nữa, đội trưởng anh tốt quá…”

“Cũng không hẳn.”

“Hả?”

Dụ Lẫm Nhiên nói, “Đơn giản là vì tôi thấy cậu ta ngứa mắt thôi.”

***

Editor:

Suy nghĩ của đội trưởng: may quá xử được một “em”. =)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN