Chỉ Riêng Mình Em - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Chỉ Riêng Mình Em


Chương 35


Dụ Lẫm Nhiên không phải là người dễ dàng xung đột với người khác, nhưng tính anh khó nắm bắt là thật. Nghênh Niệm vừa cảm thấy Thôi Đằng chơi có hai ván sao lại chọc đến Dụ Lẫm Nhiên, vừa cảm thấy chuyện gì xảy ra trên người anh cũng đều có khả năng, thế là cô không hỏi nhiều.

Nhờ phúc mấy trận đấu game, sau đó Thôi Đằng không rủ Nghênh Niệm chơi game nữa. Trò chuyện trên mạng xã hội kéo dài được một thời gian thì Nghênh Niệm không nhịn được nữa, nói thẳng với cậu ta.

“Tôi cảm thấy chuyện này có chút gánh nặng, tới bây giờ tôi chỉ xem cậu là bạn học, sau này cũng thế, tôi nói vậy cậu có hiểu không?”

Thôi Đằng không ngốc. Cô đã nói rõ ràng như vậy, cậu đã cố gắng nhưng không lay được thái độ kiên trì của cô. Dù có hơi tiếc nhưng cậu không thể quấy rầy cô nữa.

Đối với Nghênh Niệm đây chỉ là một đoạn nhạc đệm, nhưng kỳ lạ là Dụ Lẫm Nhiên. Sau khi chơi game với Thôi Đằng, anh liên tục gửi bữa tối đến trường cho cô suốt một tuần, món ăn thay đổi đa dạng không trùng món nào, bạn bè trong lớp nhìn thấy mà chảy nước miếng.

Cô hỏi anh, “Sao lại đặt cơm tối cho em?”

Ngày đầu còn có thể hiểu là xin lỗi, nhưng mấy lần sau thì sao?

Dụ Lẫm Nhiên nói, “Em bảo quán đó đồ ăn khá ngon, ở đây có chi nhánh, trước khi đến ăn thì để em thử giúp tôi vậy.”

Hóa ra là đưa cô thử độc?! Chuột bạch Nghênh Niệm không vui chút nào.

Thời gian dần trôi, chớp mắt đã sắp đến kỳ nghỉ đông.

Thời gian này đang là kỳ chuyển nhượng* của Liên Minh, trong đội SF vô cùng yên tĩnh, không có sự thay đổi về thành viên. Danh sách hạng mục Siêu sao đại chiến All star ít ỏi, tạm thời không tới phiên đội viên SF. Sau đó chính là Tết.

*Kỳ chuyển nhượng: là thời gian trong năm mà một câu lạc bộ có thể chuyển tuyển thủ từ câu lạc bộ khác về.

Tết thì tới lui cũng chỉ có nhiêu đó, càng lớn thì càng hờ hững với Tết. Nghênh Niệm không thích quây quần một chỗ với nhà họ Nghênh, mà Nghênh Hoành – anh cô du học vẫn chưa quay về, không khí đoàn viên của gia đình nhỏ đã vơi đi rất nhiều.

Cô đã sớm làm xong bài tập về nhà của cả kỳ nghỉ, ngày ngày lười biếng ở nhà.

Thành viên SF được quay về nhà nghỉ ngơi, các thành viên quê quán khác nhau, Dụ Lẫm Nhiên là xa nhất, gia đình anh đều ở nước ngoài, anh phải xuất ngoại nghỉ phép, vốn dĩ anh không biết sử dụng mạng xã hội, thế là biến mất không thấy tăm hơi.

Gửi một tin mà phải mất mười bảy, mười tám tiếng mới nhận được hồi âm, cách trò chuyện này quá mệt mỏi, Nghênh Niệm thử vài lần, sau đó từ bỏ.

Lại thêm một ngày trôi qua, Nghênh Niệm mặc áo ngủ lông mềm như nhung ngồi trong phòng vừa kết thúc một trận đấu, hài lòng nhìn chiến tích, gật gật đầu, sau đó cô chụp lại màn hình rồi đăng lên Weibo.

Lượng fan theo dõi Weibo của cô tăng lên vô cùng ổn định, đó là nhờ vào cô thường xuyên đăng ảnh Dụ Lẫm Nhiên. Trong nhóm fan Dụ Lẫm Nhiên cũng như SF, cô nghiễm nhiên trở thành “trùm”.

Chưa đầy mấy phút, bình luận đã tăng vọt.

“Dạo này trình của Dụ Cưới đại đại tăng lên rồi nha! [cười]”

“Dụ Cưới cũng thích chơi tướng này hả? Vừa hay, đây là tướng ruột của mị đó, sở trường của mị đó, muốn solo không?”

“Dụ Cưới đại đại chơi ở khu nào thế, cầu nhập đội!”

“Vị dũng sĩ ở trên đúng là có tinh thần hy sinh, Dụ Cưới nổi tiếng với trình độ ma quỷ mấy người không biết hả? Đồng đội cùng vào một đấu trường normal với cô ấy đều nói chung đội với cô ấy mau điên lắm!”

“Chiến tích này… chơi trò này chắc lâu lắm rồi, trình độ cứ lấy idol làm chuẩn nha…”

Mọi người bình luận khá ôn hòa, có người khen cô chơi giỏi, có người nói cô đánh gà, tóm lại khiến mọi người vui vẻ, sôi nổi là được.

Nghênh Niệm lướt bình luận, trả lời vài bình luận thú vị, sau đó để điện thoại sang một bên, tiếp tục cày game.

Lấy idol làm gương, cô đang cố gắng đây!

Vừa đánh xong một ván, bỗng nhiên cô nhận được một lời mời kết bạn.

Nói thật, Nghênh Niệm từng nhận được không ít lời mời kết bạn. Cô từng đăng mấy tấm ảnh chụp màn hình chiến tích của mình trên Weibo, ban đầu cô quên che lại ID của mình nên bị fans nhìn thấy, sau đó ID trò chơi của cô bị lộ ra, mặc dù sau này mỗi lần đăng bài đều che lại ID nhưng vẫn vô ích.

Trong game thường xuyên có người kết bạn với cô, có nam có nữ, phần lớn là fans của SF, cũng có anti fans của SF có ý đồ khiêu khích, đủ thể loại, Nghênh Niệm sớm đã không thèm quan tâm đến.

Nhưng bây giờ lại không giống, tên này rất kiên trì, liên tiếp gửi yêu cầu cho cô, Nghênh Niệm thấy mà phiền, ở đâu ra tên cao da trâu này thế? Cô nổi giận, chấp nhận lời mời của đối phương.

Để cô xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Yên lặng chờ đối phương xuất chiêu, Nghênh Niệm đã tưởng tượng rất nhiều tình huống, kết quả đối phương lại gõ hai chữ, “Nghênh Niệm?”

Nghe thật dịu dàng…

Không phải là fans của SF sao? Sao lại kiên nhẫn kết bạn với cô không biết mệt mỏi thế!

Nghênh Niệm trả lời lại, “?”

Nghênh Niệm xem thử bên kia nói gì, nếu không có gì quan trọng thì xóa bạn, cô không thích nói chuyện với người lạ.

Người bên kia nói tiếp, “Kết bạn với em khó ghê! Có phải bình thường rất nhiều người kết bạn không? Anh thấy lượng fans của em tăng lên không ít. Sao? Có muốn anh mang em đánh game không? Anh ấy không có ở đây nên không ai chơi game cùng anh hết, anh đang rảnh nè, dẫn em lên cấp nha?”

Cô theo bản năng vào thao tác xóa bạn, nhưng tin nhắn của anh khiến cô dừng lại. Giọng điệu với thái độ không phải là người lạ, rất quen, nếu không phải là người quen, vậy thì tên này khá tỉnh đấy.

Nghênh Niệm hỏi dò, “Anh là?”

Cậu trả lời, “Anh nè! Dịch Thận nè!”

Sợ cô không tin, cậu nói tiếp, “Nếu không tin thì em add Wechat anh đi, chúng ta nói chuyện!”

Xác nhận cần thiết thì vẫn nên xác nhận, hơn nữa cậu không để cô có cơ hội suy nghĩ, gửi thẳng nick Wechat sang. Nghênh Niệm bán tin bán nghi bấm add, ngay sau đó, yêu cầu gọi thoại được gửi đến.

Cô đồng ý, nhưng không nói chuyện, cho đến khi bên kia vang lên giọng nói quen thuộc: “A lô? Nghênh Niệm hả? Có phải Nghênh Niệm không? Anh là Dịch Thận nè!”

Không còn lo lắng nữa, cô trả lời lại, “Em đây.”

“Được rồi, anh không lừa em đúng không! Mau chơi game đi!” Cậu không nhiều lời, “tít” một cái liền cúp máy.

Lâu rồi không được Dịch Thận nhiệt tình vây quanh, Nghênh Niệm cảm thấy đã lâu lắm rồi. Trên mạng, Dịch Thận nói nhiều giống hệt ngoài đời, nói không ngừng nghỉ.

Cậu kèm Nghênh Niệm lên cấp rất nhanh, chỉ cần đồng đội khác không ảnh hưởng, cậu thể carry toàn trận, Nghênh Niệm tiết kiệm sức lực hẳn.

Nhưng mà ồn quá, quả thật là ồn quá.

Lúc trước sao cô lại nhầm Wechat của Dụ Lẫm Nhiên thành Dịch Thận thế? Hai người này rõ ràng khác nhau một trời một vực!

Dịch Thận không biết Nghênh Niệm đang thầm oán trong lòng, cậu nhắc đến Dụ Lẫm Nhiên, “Anh không ở trong nước, game cũng không lên, anh Nhuận với anh Khước ngày nào cũng chơi trò khác, tên nhóc Bạc Xán thì thích cắm đầu chơi một mình. Anh không tìm được người chơi cùng, chán chết được!”

Nghênh Niệm hỏi, “Đội trưởng có nói khi nào trở về không?”

“Còn sớm, hết kỳ nghỉ mới về.” Cậu nói.

Nghênh Niệm không hỏi nhiều, Dịch Thận nói tiếp, “Lúc nãy anh thấy em đăng Weibo, em rảnh, anh cũng rảnh, hai đứa mình cùng chơi với nhau là hay nhất.”

Cậu còn trấn an cô, “Lúc anh chơi game có hơi hung dữ, nhưng em đừng sợ, đánh chuyên nghiệp nên quen rồi không sửa được, tuyển thủ chuyên nghiệp đều thế đó, có thể vừa nãy em đánh với anh không quen lắm, nhưng chơi nhiều là quen à.”

Nghênh Niệm thầm nghĩ, em đã quen từ lâu, mặc dù đội trưởng mấy anh không “dữ” nhưng đánh em thì đúng là dữ thật…

Nghênh Niệm không nói Dịch Thận biết cô có kết bạn với Dụ Lẫm Nhiên, đông thời hai người là bạn chơi game từ lâu, cùng nhau đánh game không phải ngày một ngày hai.

Không hiểu vì sao, thứ nhất là cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh, thứ hai là cô cảm thấy đây là chuyện riêng của bọn họ.

Không chia sẻ với người khác, đây là bí mật nho nhỏ chỉ thuộc về cô và anh.

Từ ngày trở thành bạn Wechat và bạn chơi game, ngày nào Dịch Thận cũng tìm Nghênh Niệm chơi cùng. Tuy cô gà chíp nhưng được cái biết nghe theo chỉ huy. Trong game, chuyện từ đánh normal rất dễ trở thành đồng đội heo, đã đánh ngu mà còn vênh váo, luôn nghĩ rằng mình có thể đại sát tứ phương, không hề để ý đến chuyện tác chiến cùng nhau.

Có Nghênh Niệm ngoan ngoãn nghe lời, Dịch Thận cũng bớt dữ hơn.

Hai người cùng nhau chơi game nên quan hệ càng lúc càng thân, lượng người nhập đội cùng ngày một tăng. Không biết Dịch Thận thuyết phục người khác thế nào, càng về sau biến thành nhóm ba người, nhóm bốn người, nhóm năm người… Thành Nhuận và Lâm Sơn Khước đến góp vui thì không nói gì, Bạc Xán thỉnh thoảng cũng gia nhập nhóm, chuyện này khiến Nghênh Niệm nghĩ mãi mà không ra.

Tết đến, Nghênh Niệm lấy cớ là không được khỏe nên không đến dự tiệc ở nhà họ Nghênh, cô có thể nghĩ đến Nghênh Chiếu Quốc nổi giận ra sao, nhưng cô không quan tâm,

Mâu thuẫn giữa hai ông cháu phải nói là càng ngày càng tăng, đã sớm công khai, thậm chí biểu hiện ra bên ngoài cũng trở nên dư thừa.

Nghênh Niệm ở nhà một mình ăn sủi cảo rồi chơi game, chơi đến hơn chín giờ, Dịch Thận và mọi người bắt đầu online. Tiểu đội mùa xuân hừng hực liên tục thắng lợi hát vang tiến về phía trước.

Thời gian vui vẻ lại rất ngắn, cuộc sống thoải mái đã kết thúc sau khi tựu trường, các thành viên SF cũng quay về căn cứ, kỳ nghỉ kết thúc, quay lại huấn luyện.

Bữa cơm đầu tiên sau khi quay lại căn cứ, Dụ Lẫm Nhiên trải qua một cuộc nói chuyện vô cùng khó hiểu.

Dịch Thận nhìn điện thoại, vừa ăn vừa nói: “Mắc cười Nghênh Niệm quá! Tối qua cô ấy lên được mấy hạng, lập tức tụt một đoạn rồi!”

Thành Nhuận bật cười thành tiếng, “Cấp bậc của cô ấy đều do Bạc Xác cực khổ bảo vệ mới được, Bạc Xán cũng không dễ dàng gì…”

Anh ta vừa cười vừa lắc đầu, Lâm Sơn Khước nói tiếp, “Còn phải hỏi, tôi cũng thấy mệt thay cho Bạc Xán!”

Động tác gắp thức ăn của Dụ Lẫm Nhiên hơi ngừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua mấy người vừa nói vừa cười, cuối cùng dừng trên người Bạc Xán, vờ lơ đãng hỏi, “Ồ?”

Bạc Xác mấp mấy đôi môi, chỉ nói, “Không đâu.”

Dịch Thận vui vẻ vỗ đùi, thấy Dụ Lẫm Nhiên khó hiểu nên giải thích cho anh, “Đợt nghỉ vừa rồi cùng chơi với nhau, bọn em dẫn Nghênh Niệm lên cấp, mắc cười lắm! Mỗi lần Nghênh Niệm được phân đến vị trí hỗ trợ, Bạc Xán đi cùng cô, không phải cô bảo vệ Bạc Xán, mà là Bạc Xán liều mạng bảo vệ cô ấy!”

“Cái cảnh cô ấy flash* một cái đã bay đến mặt đối phương là chuyện mà cả đời này em không quên được!”

*Flash: phép bổ trợ tốc biến, nó có thể giúp bạn từ chạy trốn, truy đuổi, outplay cho đến… áp sát bức tường

“Có thể đánh hụt nhiều lần như thế đúng là lợi hại…”

Mỗi người đang ngồi đều có chuyện muốn nói, Dịch Thận, Thành Nhuận, Lâm Sơn Khước, ngay cả Bạc Xác ít nói cũng tỏ vẻ đồng ý.

Dường như Dịch Thận nhớ đến chuyện gì, nhìn anh một cái, rồi nói, “Đội trưởng anh không chơi game với Nghênh Niệm nên không biết, trình độ chơi game của cô ấy quả thật không thể hình dung nổi. Ây, nhưng bọn em chơi với cô ấy lâu nên cô ấy cũng tiến bộ nhiều, ra ngoài có nói là fan của anh cũng không mất mặt ha ha!”

Cậu cười đến vui vẻ, không lâu sau, chỉ thấy Dụ Lẫm Nhiên nở nụ cười hờ hững, đôi mắt đen láy trở nên rạng rỡ.

“Ồ, thật hả?”

***

Anh không cho người ta yêu sớm, nhưng đụng ai anh cũng ghen hết á =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN